Chương trước
Chương sau
TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Chương 24.2

Mà trên giường băng, lúc giọt nước Ức Xuyên đầu tiên thấm vào cổ họng Chiêu Hi đã tỉnh lại rồi, chỉ là tất cả những tinh lực hắn có đều đang dồn vào để tiếp nhận những ký ức sau khi uống nước Ức Xuyên, những ký ức đó giống như búp măng non của mùa xuân phá đất trồi lên rồi đâm chồi nảy lộc, vì thế tuy rằng hắn phát giác ra Liên Tam đang ở trong ký ức của mình, nhưng nhất thời không thể nào dựng lên tâm tường để ngăn hắn bên ngoài được.

Thấy càng nhiều bí mật sắp phải lộ ra trước mặt con người phía trước, hắn cuối cùng cũng dùng hết sức để đoạt lại quyền tự chủ của ý thức, chính trong khoảnh khắc đó, cũng chính là lúc ký ức của hai mươi mốt vạn năm luân hồi trở lại và ký ức cộng thêm ký ức của Quý Minh Phong đời này nữa, tất cả những ký ức đó đều phá đất mà ra biến thành những đám lân hoả tích tụ lại thành một dám lửa lớn, ngưng lại trong thân thể bị phủ bởi lớp áo giáp hoàng kim.

(磷火: Lân hoả, những đốm lửa màu xanh lục, dân gian gọi là ma trơi.)

Chiêu Hi đã nhớ lại tất cả.

Tại chỗ ký ức mà Liên Tống chưa nhìn thấy, hắn đã từng nhìn thấy dung mạo thật của Tổ Thị, vẻ đẹp thế gian hiếm có đó khiến hắn khuynh đảo chấn động, càng khiến cho hắn càng thêm lún sâu vào đoạn tình yêu không có kết quả này.

Sau đó, trong cái ngày mà cửa Nhược Mộc sắp bị mở ra, hắn lại một lần nữa nghe đến vị thần thị khiến cho nàng động lòng kia, nàng nói chàng là thủy thần trong thần kỷ mới. Nhưng khi Thiếu Quán niết bàn, cửa Nhược Mộc mở, nhân tộc đã an cư, Tổ Thị hiến tế, Mặc Uyên phong thần trên chín tầng Trời, thần kỷ mới mở ra, hắn đợi hết ba vạn năm, mang theo sự không cam tâm, muốn xem xem vị thủy thần tương lai mà nàng một lòng chờ đợi có gì bất phàm, thế nhưng vị trí thủy thần đó lại để trống ba vạn năm.

Sau đó nữa, trong thời gian mà nàng không còn tồn tại trên thế gian, hắn đợi mãi thấy thật phiền phức, thậm chí hắn còn bắt đầu hoài nghi nàng có thực sự sẽ lại hoá thành ánh sáng để phục sinh hay không, hắn khó mà chấp nhận được sự chờ đợi trong cô tịch này, vì thế liền đưa tiên thân của mình vào trong ngôi mộ mà hắn tự xây cho nàng, quay người đi đến Minh Ti, nhập vào vòng luân hồi. Càng về sau đó nữa, chính là vòng luân hồi mơ mơ hồ hồ mãi không dứt. Vị thủy thần dưới kỳ vọng của bát hoang đã giáng sinh thong thời gian đó. Còn hắn lại không biết lúc đó mình đang làm một phàm vật gì trong vòng xoáy luân hồi, hắn đã từng có duyên gặp gỡ vị thiếu niên thủy thần thời này một lần. Lúc đó hắn vô tri vô giác, lại quên mất mình đã từng không cam lòng muốn phân cao thấp với thiếu niên này, đoạn ký ức đó, cũng chỉ là những mãnh vụn rơi ra trong vạn kiếp luôn hồi của hắn mà thôi, nếu như không có nước Ức Xuyên, e là đời này hắn cũng khó mà tìm lại được nữa. Như hôm nay, tất cả đều đã rõ ràng. Thành Ngọc chính là Tổ Thị. Mà thủy thần, lại chính là Liên Tống.

Kỳ thực, bản thân hắn và tôn thượng chung quy vẫn là rất có duyên, hắn nghĩ, nếu không hai người họ sao có thể ở trong vạn kiếp luân hồi giữa ngàn vạn ức phàm nhân mà gặp gỡ rồi quen biết nhau được chứ?

Bảy ngàn bảy trăm hai mươi bốn lần chuyển thế, thời gian của hắn đều phiêu đãng trong cái vòng luân hồi hỗn độn này, giờ đây hắn cuối cùng cũng đợi được đến lúc nàng phục sinh.

Nhưng, cho dù hắn và nàng có nhân duyên trước thì sao, ông trời vẫn cứ một mực đưa vị thủy thần này đến phàm trần vào chính kiếp này?

Ngẫm nghĩ lại một hồi, hắn tự đưa ra quyết định rằng Liên Tam tuyệt đối không được biết thân phận của Thành Ngọc. Nhưng vị thủy thần này thức tỉnh hắn từ trong luân hồi, rồi lại nhân lúc hắn không thể phản kháng mà đi vào trong ký ức của hắn để thăm dò, rốt cuộc là đang muốn biết điều gì?

Hắn chậm rãi mở mắt ra.

"Thủy thần." Có lẽ là do quá nhiều năm rồi không dùng đến thân thể, cho nên cổ họng có chút khàn. Hắn cử động, quốc sư muốn lên phía trước để dìu hắn, liền bị hắn ngăn lại, tự chống người ngồi dậy: "Ta quả thực không thể ngờ." Hắn nhìn vị thanh niên bạch y đang ngồi bên một chiếc bàn ngọc gần đó: "Sau thần kỷ mới, vị thủy thần mà thiên địa mong đợi vạn năm, lại chính là ngươi."

Lúc hắn là Quý Minh Phong, hắn đã vô cùng không thích chàng, mà hôm nay đây sau khi những ký ức đã trở lại, tình địch gặp nhau, liền trở nên đỏ mắt, hắn lạnh lùng nói: "Khi cửa Nhược Mộc mở ra, nhân tộc đến sống ở phàm thế, Tổ Thị Thần và thượng thần Mặc Uyên của các ngươi đã lần nữa xác lập lại thứ tự của đất trời, nghiêm lệnh cho chúng thần nếu như không có thiên mệnh thì không được vào chốn phàm thế để qua lại với phàm nhân mà hôm nay thủy thần các hạ lại ở phàm thế này tự tác cuồng vọng như thế, không biết là đang tuân theo thiên mệnh nào đây?"

Hắn lấy quyền chủ động trước, nói ra hoàn toàn không phải chỉ có chuyện Liên Tống đếm phàm thế và qua lại với người phàm không thôi, mà còn cả chuyện Liên Tống thức tỉnh hắn, tất cả những chuyện đó hắn đềừ định nghĩa thành cuồng vọng tự tác, bởi vì hắn biết Liên Tống gọi hắn tỉnh tất nhiên là vì mưu đồ gì đó. Mà hắn muốn cho vị thủy thần này biết, cho dù hắn có phí bao nhiêu tâm tư để hắn trở về nguyên thân, thì hắn vẫn sẽ không tiếp nhận tình nghĩa này của Liên Tống, không những như thế, hắn còn có thể hỏi tội chàng, vì thế nếu như chàng đủ thông minh, vậy thì đừng nghĩ đến chuyện có thể lấy nhân tình đó mà nhờ vả hay đổi chác gì từ hắn.

Ánh mắt của thủy thần trẻ tuổi lộ ra vẻ hiểu rõ, hiển nhiên là đã nghe ra ý tứ của hắn, lại chỉ điềm nhiên nói: "Nhân chủ đã hơn mấy vạn năm chưa từng quan tâm đến chuyện của nhân tộc rồi, vậy thì cũng không còn xưng quân vương gì của nhân tộc nữa, nếu đã như thế chuyện trên trời dưới đất hay chuyện của phàm thế, đều là chuyện của bản quân, tôn giả tốt nhất vẫn không nên quá phận."

Chiêu Hi cau mày, lúc hắn còn là Quý Minh Phong, hắn ít nhiều gì cũng đã biết sơ sơ tính cách của Liên Tam: Kiêu ngạo tự ngã, không dễ chung đụng. Nhưng lần này là Liên Tam có việc muốn cầu cạnh hắn, thì theo đúng như lẽ thường không cúi đầu trước hắn thì cũng phải đối xử khách khí với hắn mới là hợp đạo. "Các hạ có chút cuồng vọng rồi." Hắn nói.

Khoé miệng của thanh niên cong lên thành ý cười, giống như không cho rằng như thế nói: "Cổ họng của tôn giả không khoẻ, cho nên cùng đừng vòng vo với bản quân nữa." Chàng ung dung cầm chén trà trên tay lên, hoàn toàn không có chút ý tứ nào gọi là kính trên nhường dưới cả, đem khí chất bình tĩnh mà xa cách và cả sự sắc bén che dấu đi, nhìn vào giống như đang nói lý lẽ: "Ta gọi tỉnh tôn giả hoàn toàn không phải là vì ta muốn giúp tôn giả, cho nên tôn giả không cần phải suy nghĩ nhiều, bản quân cũng không cảm thấy tôn giả nợ bản quân nhân tình gì. Gọi tôn giả tỉnh." Đặt chén trà cạch một tiếng xuống bàn: "Là vì bản quân muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi."

Chiêu Hi bỗng dưng có một dự cảm không lành, hắn thử vận pháp lực xem, quả nghiên cảm thấy linh mạch không thông, tứ chi đều ngưng trệ. Đến đây hắn mới hiểu ra người ngồi phía trước khi giúp hắn ngưng hồn đổi xác đã phong ấn pháp lực của hắn. Chỉ có một cỗ tiên thể bất diệt và hồn phách của nhân chủ, nhưng lại không có pháp lực để bảo bệ chúng, đây quả thực là một chuyện khó mà tưởng tượng đến được. Liên Tam quả thực có thể giao dịch với hắn, bởi vì Liên Tam đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi.

Là một thần sứ mấy vạn năm trên núi Cô Dao nhận được người người tôn sùng, đừng nói đến nhân tộc, cho dù là bốn tộc thần ma yêu quỷ, cũng chưa từng dám không phục tùng hắn, thế nhưng hôm nay lại bị Liên Tam uy hiếp như thế, phản ứng đầu tiên của Chiêu Hi là sửng sốt, hắn vận lực lần nữa, thân thể lại vẫn không có chút hồi ứng nào, hai vai trong phút chốc trở nên xụi lơ, trong lòng hắn tiến thoái lưỡng nan gấp bội lần, cho dù có tu dưỡng tốt đến đâu thì cũng không thể nhẫn được: "Thần tộc trong thần kỷ mới có biết, vị thủy thần mà họ mong đợi bao nhiêu năm là cái loại người thừa nước đục thả câu hèn hạ như thế này không?"

Bị hắn nói là hèn hạ nhưng thanh niên kia vẫn không tỏ thái độ buồn vui gì, chỉ nói: "Bát hoang đều biết, bản quân không thích giao tế với người ngoài." Chàng khẽ nâng mắt: "Nhưng điều đáng mừng là, có một việc mà tôn giả đây nhất định đã biết, bản quân cũng muốn biết, chỉ cần tôn giả nói chuyện đó cho bản quân, sau đó chúng ta cũng không cần phải giao tế gì cả."

Đây cũng tính là chuyện đáng vui mừng, Chiêu Hi cố đè nén lại sự phẫn nộ trong lòng: "Lúc nãy ngươi dùng thuật Tàng Vô thăm dò ký ức của ta." Hắn chợt hiểu ra rồi cảm thấy nghi hoặc mà nhíu mày: "Ngươi rốt muốn biết điều gì?"

Ngón tay của thanh niên vẫn đang đặt trên chén trà: "Tung tích của Tổ Thị Thần."

Vừa nghe thấy sáu chữ kia, đầu óc của Chiêu Hi chợt "ông" lên một tiếng: " Người này thế mà lại phát hiện ra chuyện tôn thượng phục sinh; chàng quả nhiên không biết thân phận của Thành Ngọc; Nhưng chàng vì sao lại muốn tìm tôn thượng, lẽ nào chàng đã biết được giữa chàng ta và tôn thượng có mối nhân duyên trời định rồi sao?

Rất lâu sau, Chiêu Hi mới nói tiếp, giọng nói lạnh lẽo: "Ngươi và nàng... ngươi biết rồi...., Hắn đột ngột cắt ngang: "Ngươi, ngươi một lòng muốn tìm tung tích của tôn thượng, rốt cuộc có là vì mục đích gì?"

Thanh niên nhìn hắn một lúc lâu, hình như đang suy nghĩ đến điều gì đó: "Xem ra tôn giả có khá nhiều chuyện không muốn để bản quân biết." Nhưng chàng giống không hề cảm thấy hứng thú gì với chuyện này, không nhiều lời thêm nữa, chỉ nói: "Tổ Thị Thần tuy đã phục sinh rồi, nhưng khi vẫn chưa chính thức quy vị thì hình hồn đều rất yếu đuối, không cần bản quân phải nói rõ, tôn giả là thần sứ của nàng, ắt hẳn cũng tự biết trên trời dưới đất biết bao nhiêu kẻ đang thèm thuồng nàng chứ? Bản quân giờ đây, bất quá là muốn làm một việc tốt mà thôi."

Đều là người thông minh, lời nói ra cũng không cần phải quá cặn kẽ, đôi bên cũng đều có thể hiểu được ý tứ của đối phương. Quả thực, trên trời dưới đất những kẻ có thèm thuồng Tổ Thị có rất nhiều, nhưng làm sao hắn có thể đảm bảo rằng thanh niên trước mặt này không phải là một trong số đó? Vả lại giờ đây có Ân Lâm đang ở cạnh bảo vệ tôn thượng, nàng kỳ thực sẽ không gặp chuyện gì xấu, nhưng nếu như để cho vị thủy thần này biết được thân phận của nàng, thì sẽ phát sinh ra biết bao chuyện khó lường.... Nghĩ đến đây, thần sắc Chiêu Hi trở nên nghiêm túc: "Tôn thượng là quang thần vô cấu nhiễm, thế gian này có chủ ý xấu gì với nàng quả thực cũng rất nhiều, đối với điều này tôn thượng cũng đã sớm tính đến, vì thế mới điểm hoá bốn thần sứ chúng ta để có thể ở bên bảo vệ nàng. Bảo vệ tôn thượng là chức trách của chúng ta, cho nên vẫn là không cần thủy thần phải nhọc công"

"Tôn giả sợ là đã hiểu sai ý của bổn quân rồi." Thanh niên ngồi bên chiếc bàn ngọc khẽ cong khoé miệng, tựa như đang cười nhưng sắc mặt lại rất điềm nhiên, chỉ có khoé miệng là khẽ động đậy, nụ cười đó giống như có chút lười biếng: "Liên quan đến việc bảo vệ Tổ Thị, bản quân hoàn toàn không phải đang hỏi ý kiến của tôn giả, bản quân là đang muốn giao dịch với tôn giả." Lời nói ra không nhanh không chậm vô cùng ung dung, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa uy áp, không cho người ta một chút mặt mũi nào: Giao dịch có nghĩa là, chỉ có bản quân giúp, tôn giả mới có thể lấy lại pháp lực vốn có bị bản quân phong ấn của tôn giả, tôn giả hoàn toàn không có chỗ để mà lựa chọn."

Chiêu Hi hoàn toàn không phải là người dễ phẫn nộ, cho dù thanh niên đó bản lĩnh cao siêu: "Tên tiểu tử nhà ngươi." Chiêu Hi lạnh giọng nói: "Dám sỉ nhục ta đến mức này?"

Thanh niên căn bản không xem chuyện đó ra gì: "Bản quân đối với tôn giả như thế này, đã tính là lịch sự lắm rồi." Chàng đột nhiên lại có chút hứng thú khác thường: "Bình thường khi bản quân muốn ép bức người khác, thích sử dụng tiên khốn cột người đó vào cột đá để dùng hình." Ngón tay trỏ gõ gõ vào thiết phiến trong tay: "Trên Cửu Trùng Thiên khi trừng phạt những thần chúng phạm tội, thì không chỉ là những hình phạt thô bạo như dùng thiên hỏa và lôi hình không thôi, cũng có một số hình phạt tinh tế phức tạp khác nữa, lúc hình tư không có người chưởng quản, bản quân cũng có kiêm chức chủ sự mười mấy năm, đối với mỗi hình phạt đều có chút nghiên cứu."

Đây rõ ràng là đang uy hiếp.

"Ngươi...." Chiêu Hi che ngực, hứn giờ đây đã bị chọc tức đến điên đảo, nếu như có pháp lực trong người, thì chắc chắn hắn sẽ lập tức đập nhau với Liên Tống, nhưng tình hình như thế này, chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi: "Nhóc con vô tri." Bực tức khó nén trong lòng, hắn cười lạnh: "Ngươi chưa từng nghe các tôn thần tiền bối nhắc đến, nhân chủ Đế Chiêu Hi là một người cứng đầu thích mềm không thích cứng sao? Nếu như ngươi cảm thấy dùng hình đối với ta có thể làm cho ta nghe theo ngươi, vậy thì ngưới cứ thử xem."

Thanh niên suy nghĩ trong chốc lát, cười cười nói: "Bản quân lúc nãy mới suy nghĩ một chút, cũng không cần thiết phải thử, tôn giả và bản quân, kỳ thực không cần phải đi đến bước đó." Chàng điềm nhiên nói: "Tất cả những hung hiểm của Thiên đạo, bản quân không thể vô duyên vô cớ trách phạt ai được, tôn giả nếu như không sợ dùng hình, cuối cùng bản quân cũng chỉ có thể thả tôn mà thôi. Nhưng nếu tôn giả vẫn muốn chúng ta phải đi đến bước đó thì phong ấn trên người tôn giả, bản quân tuyệt đối sẽ không giúp tôn giả giải trừ đâu, tôn giả chỉ có thể đợi đến ngày Tổ Thị quy vị để nàng giúp người giải trừ phong ấn." Chàng nhìn Chiêu Hi, ánh mắt trầm tĩnh: "Nhưng nếu không có pháp lực bảo hộ tiên thể tôn giả có thể sống được đến ngày đó hay không, cũng là một vấn đề cần suy nghĩ."

Trong lòng Chiêu Hi trầm mặc, hắn chậm rãi nói: "Ta không tin trên đời này chỉ có ngươi và tôn thượng mới có thể giải khai được phong ấn này."

"Tôn giả nói đúng." Thanh niên nhàn nhạt trả lời: "Kỳ thực các thượng thần thời hồng hoang đều có thể mở phong ấn này, nhưng ấn này là do ta hạ, bọn họ sẽ không muốn rước lấy phiền phức này đâu." Giống như nhìn thấy được những suy nghĩ trong lòng hắn, thanh niên bổ sung: "Các thần sứ đồng liêu của ngươi, ví dụ như Ân Lâm, đừng mong đợi gì cả, hắn không giải được."

Trái tim đang lơ lửng giữa không trung trực tiếp rơi bịch xuống, cả người Chiêu Hi đều chấn động, giờ phút này hắn mới hiểu ra, bạch y thanh niên trước mặt hắn đã đạt đến cảnh giới kỳ diệu xuất thần nhập hoá rồi, bất luận là tâm tính, thủ đoạn hay tu vi đều không thể xem thường được. Là do lúc nãy hắn đã khinh địch.

Bởi vì Tổ Thị, hắn quả thật không hài lòng với Liên Tam, nhưng tận sâu trong lòng hắn kỳ thực rất cao ngạo, hoàn toàn chưa từng để vị thủy thần trẻ tuổi mới giáng sinh của thần kỷ mới này vào mắt. Có lúc hắn sẽ khống chế không được mà hận thù đố kỵ với Liên Tam, nhưng bất quá cũng chỉ là đang hận thù thiên vận mà thôi, hắn chưa từng cho rằng các thần thị trẻ tuổi thời này có thể có thần lực vượt qua được hắn. Tuy là vị thủy thần mà thiên hạ đều mong đợi, thiên tư có lẽ vô cùng cao, nhưng thiên tư có cao hơn đi nữa thì cũng chỉ ngang bằng với tuổi tác mà thôi, tu vì có bao nhiêu cơ chứ?

Nhưng mà, chỉ một tên nhóc miệng còn hôi sữa không hơn không kém trong mắt hắn, giờ đây lại đặt một phong ấn trong thân thể của hắn, còn là thứ phong ấn mà chỉ có thượng thần thời hồng hoang mới có thể giải. Đứa bé đó chỉ nhẹ nhàng khoá hắn lại, nhưng hắn lại không thể nào không bị khống chế.

Hắn cố gắng đè nén sự phẫn nộ trong lòng, ngẩng đầu đánh giá thanh niên trước mắt, lần đầu tiên sinh ta tâm sợ hãi.

Rất lâu sau, Chiêu Hi ngồi xếp bằng trên giường băng cũng chịu nhượng bộ mà chắm chặt hai mắt, vô vàn suy nghĩ lướt qua đầu, hắn cuối cùng vẫn lựa chọn nhường một bước: "Hôm nay ta không bằng ngươi, ta thừa nhận rồi." Hắn mới tỉnh lại không lâu, tinh lực vốn đã không đủ, lúc đối đầu với Liên Tống, giây phút hắn lựa chọn nhận thua, trong lòng giống như có sợi dây đàn đột nhiên đứt phựt một cái, sắc mặt hiện ra sự mệt mỏi khó che dấu. Hắn ngừng một lát: "Nếu như ngươi nói đây là một giao dịch, vậy thì vẫn còn chỗ để thương nghị chứ, phải không?"

Thanh niên gật đầu: "Đương nhiên."

Hắn yên lặng rất lâu: "Ta có hai điều kiện, nếu ngươi có thể đồng ý hai chuyện này, ta sẽ làm theo ý ngươi."

Chàng hài lòng với sự khuất phục của hắn, đại khái là cũng không nghĩ đến hắn còn đưa ra yêu cầu, nâng tay lên ý bảo hắn cứ nói đi.

Hắn chậm rãi nói: "Điều như nhất, ngươi cần lập lập phệ cốt chân ngôn, mãi mãi không được làm hại tôn thượng." Phệ cốt chân ngôn chính là một loại chú thệ của thời đại hồng hoang, người lập lời thề rồi nếu như phản lại thì sẽ phải chịu sự đau đớn của thiên hoả thiêu đốt xương cốt, một ngày bị đốt một lần, cho đến tiên cốt bị đốt hết, thì mới dừng lại, là một lời thề độc khiến cho người ta phải lạnh run. Chàng hoàn toàn không biểu đạt thái độ muốn lập lời thề độc ngay lập tức, chỉ nói: "Còn điều thứ hai?"

"Điều thứ hai: "Chiêu Hi dừng lại một chút: "Đó là việc riêng của ta." Hắn suy nghĩ một chặp, là đang chần chừ vì phải nói tâm sự của mình, nhưng sự chần chừ đó cũng chỉ trong chốc lát, hắn thẳng thắn nói: "Đời này ta còn có một đoạn duyên phận trong chốn trần thế vẫn chưa xong, cần ngươi thành toàn." Lời cũng đã nói ra, cũng không có dễ dàng thu lại, hắn tiếp tục nói: "Ngươi một lòng muốn bảo vệ chủ nhân của Cô Dao, đoạn trần duyên ở phàm thế có lẽ ngươi cũng không quá để tâm. Nhưng ta là một người của nhân tộc, trời sinh đã coi trọng thất tình hơn thần tộc, cho nên khó mà từ bỏ được mối nhân duyên đã kết này." Hắn nhìn thanh niên kia, thẳng thắn nói: "Ta yêu mến Hồng Ngọc quận chúa, lúc là Quý Minh Phong như thế, bây giờ ta đã trở lại thành nhân chủ, sự yêu mến đối với nàng vẫn cứ như vậy. Ta muốn cưới nàng, nhưng A Ngọc lại vô cùng ỷ lại và thân cận ngươi, vì thế ta muốn ngươi lập lời thề, lúc A Ngọc còn sống trên đời, tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt nàng."

Trong động chợt trở nên cực kỳ yên tĩnh, thanh niên rất lâu không nói lời nào, tình hình này không giống với tình hình lúc nãy của bọn họ. Ban nãy bất luận hắn nói gì thì thanh niên kia đều ngay lập tức phản ứng lại, nói ra những lời bức hắn điên lên. Một người trẻ tuổi xinh đẹp, từ khi sinh ra đã vô cùng kiêu ngạo lãnh đạm, vạn vật đều không để vào mắt, lại có tâm tư sâu sắc, không thích nói nhiều, nhưng câu nào nói ra cũng khiến cho người ta đau đớn. Hắn thật sự là vô cùng ghét Liên Tam. Lúc này đây nhìn thấy sắc mặt trống rỗng của hắn, giống như đang cương cứng lại, trong lòng Chiêu Hi chợt có chút thống khoái. Từ lúc tỉnh dậy đến bây giờ,hắn đã vô cùng vật vã trước mặt thanh niên này, mà chính tại lúc này, hắn mới có thể tìm được chút cảm giác mình đang ở thế thượng phong.

Hắn ngưng thần nhìn thanh niên trước mặt: "Theo như ta biết, người vốn cũng đang muốn trốn tránh A Ngọc, ta chỉ hi vọng ngươi từ nay về sau cũng có thể tiếp tục như thế, điều này đối với ngươi mà nói, có lẽ cũng không có gì khó khăn."

Trong động phút vốn có dùng ngọn đèn chiếu sáng, chợt có ngọn gió thổi qua khu rừng, lá cây kêu xào xạc, ngọn gió đó cũng từ tốn thổi vào trong động, quấn lấy ngọn đuốc giống như nếu không thổi cho nó tắt đi thì sẽ không chịu ngừng lại. Ngọn đuốc không chịu được sự vướng vít đó đột nhiên tắt ngúm, trong động một mảnh tối đen. Thanh niên nói: "Cho dù ta có xuất hiện trước mặt nàng nữa thì nàng cũng sẽ không thích ngươi." Chàng không tự xưng là bản quân để chọc tức hắn nữa, trong giọng nói lại không thể nghe ra cảm xúc và thái độ gì.

Câu nói này đương nhiên làm cho Chiêu Hi cảm thấy không vui, nhưng không biết vì sao, thanh âm của thanh niên kia tuy điềm nhiên, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được Liên Tam cũng không có vui vẻ gì, vì thế hắn mới đè nén dục vọng muốn đi qua phản bác đối phương, chỉ nhàn nhạt nói: "Nàng thích ta hay không thích ta không quan trọng, nàng dễ mềm lòng, ta chân thành với nàng, một ngày nào đó sẽ khiến cho nàng mở lòng với ta cũng chưa biết chừng. Thủy thần không phải trước nay vẫn không thích vòng vo sao, lúc này đây sao lại thích bám riết lấy cái chuyện không liên quan này, ta chỉ muốn biết ngươi có đồng ý với yêu cầu của ta hay không thôi."

Quốc sư nãy giờ vẫn đứng trong góc hoàn toàn không có cảm tồn tại đi đến đốt ngọn đèn ở cạnh chiếc giường băng, trong động cuối cùng cũng sáng lên. Lúc quốc sư cầm lấy cây đuốc chuẩn bị đốt cây đèn tiếp theo, không biết nhìn thấy cái gì, hoảng hốt thu tay lại, đứng về vị trí cũ.

Trong động bây giờ chỉ còn một ngọn đèn chiếu sáng, cách chiếc giường băng không xa có một chiếc bàn ngọc, bên cạnh chiếc bàn ngọc là thanh niên bị trùm trong bóng tối. Nhìn không thấy biểu cảm của thanh niên trong bóng tối, chỉ nghe thấy chàng đột nhiên nói: "hơn mười mấy vạn năm trong quá khứ, tôn giả không phải đều tương tư tổ thị thần sao, vì sao. Đời này lại cứ phải là Thành Ngọc mới được?"

Chiêu Hi ngẩn người, tâm tư của hắn đối với Tổ Thị chưa từng thay đổi, không chỉ không thay đổi mà mười mấy vạn năm nay sự chấp trước và khát vọng đối với nàng giống như đã trở thành bản năng, khiến cho hắn cho dù đã quên hết tất cả ký ức chuyển thế luân hồi cũng sẽ động lòng mà sinh ra tình cảm với nàng. Nhưng tất cả những chuyện này đương nhiên không thể nói với thanh niên này, vì thế hắn chỉ cong cong khoé miệng cười châm biếm: "Ngươi không phải đã nhìn thấy hết trong ký ức của ta rồi sao? Nàng không thể tiếp nhận ta. Đương nhiên." Hắn nhàn nhạt nói: "Cũng không có rất nhiều chuyện mà người chưa nhìn thấy, vì thế ngươi không biết, ta sớm đã hiểu ra khoảng cách giữa ta và nàng là chân trời góc bể, ta sinh ra ở nhân tộc, là một phàm nhân, kỳ thực vốn dĩ nên xứng với một phàm nhân."

"Xứng với phàm nhân." Thanh niên nói lại câu trên, trong thanh âm đã có chút cảm xúc, lạnh lẽo tựa băng : "Nhưng ngươi có biết ngươi tuy sinh ra ở nhân tộc, nhưng lại không phải là một phàm nhân bình thường, ngươi có được thọ mạng lâu dài, sánh ngang với thần tộc." Giọng nói giống như đến từ trong bóng tối, cũng giống như bị che bởi một lớp mây mù." Mà ngươi lại nói ngươi muốn chân thành để nàng mở lòng với ngươi. Nếu như nàng quả thật yêu ngươi, sau đó, ngươi phải làm thế nào?"

Chiêu Hi chưa từng cho rằng bản thân hắn là một người hồ đồ, thời khắc này lại không quá hiểu ý tứ của thanh niên trước mắt, hắn cau mày: "Sau đó, ta đương nhiên sẽ cưới nàng, ngày đêm ở cạnh nàng."

Nghe thấy đáp án của hắn, Thanh niên giống như cảm thấy hắn vô cùng ấu trĩ lại nực cười: "Tôn giả là bởi vì luân hồi quá lâu rồi, cho nên đến cách nhìn cũng trở nên thiển cận rồi sao? Để ta nói với ngươi sau đó sẽ như thế nào nhé. Sau đó." Thanh âm chàng lạnh lẽo: "Không đến hai mươi năm sau, nàng sẽ phát hiện bản thân bình càng ngày càng già đi, còn ngươi thì mãi mãi thanh xuân. Và rồi cuối cùng cũng có một ngày, nàng biết ngươi là thần, thọ mạng vô chung, nàng căn bản không cách nào ở bên cạnh ngươi mãi được. Lúc đó ngươi đoán xem nàng sẽ như thế nào?"

Chiêu Hi không đáp trả ngay lập tức, tất cả những giả thiết của chàng đều đang được xây dựng trên nền tảng Thành Ngọc là một phàm nhân. Nhưng nàng vốn không phải là phàm nhân, nếu như hắn quả thực có thể khiến cho nàng yêu hắn, thì sao lại phải sầu muộn về chuyện hai người không thể ở bên nhau. Điều hắn cần quan tâm bây giờ chỉ là đợi đến khi nàng quy vị rồi nhưng nàng vẫn cứ lựa chọn nghe theo thiên mệnh, nhưng nếu thật là như thế, vậy thì sẽ ra sao. Hắn có chút thất thần.

"Nàng sẽ rất thống khổ." Thanh niên không để tâm đến cái thất thần của hắn, cũng không quan tâm hắn có trả lời lại hay không: "Nàng sẽ không tiếp nhận việc chỉ ở cạnh ngươi trong một đời một kiếp, cho nên một trăm năm sau khi nàng đến Minh Ti, nàng sẽ cự tuyệt uống nước Vong Xuyên, sẽ lựa chọn mang theo những hồi ức đau đớn đó mà có vào trong luân hồi. Sau đó, cứ mãi ở trong vòng luân hồi như thế, đối với nàng mà nói, đời người có một phần ba thời gian dùng để trưởng thành một phần ba thời gian để già đi, mỗi một đoạn thời gian trong cuộc đời, nàng đều dành hai phần ba cuộc đời để trầm mình trong sự thống khổ khi ở cạnh ngươi, bị tình yêu đó giày vò." Thanh âm lạnh lẽo như băng đó càng thêm lạnh lẽo: "Ngươi cảm thấy nàng có thể vì ngươi và kiên trì thêm mấy kiếp, ngươi lại có thể mở to mắt mà nhìn nàng thống khổ như thế bao nhiêu kiếp?"

Đây vốn dĩ là vấn đề không cần suy nghĩ, bởi vì tất cả những điều này không thể nào phát sinh được, nhưng nếu Thành Ngọc quả thực là một phàm...Chiêu Hi cau mày: "Vì sao phải để nàng luân hồi, vì sao không giúp nàng thành tiên?"

"Hỏi hay lắm." Thanh niên cười một tiếng nói: "Tôn giả không phải rất hiểu quy củ của tân thần kỷ sao, lẽ nào không biết nhân tộc muốn tu tiên, sau khi trải qua nhiều kiếp nạn đề có được tiên thể, còn phải đoạn sắc tình lục dục mới có thể có được tiên tịch hay sao?" Thanh niên rõ ràng đã có chút ghét bỏ lại mất kiên nhẫn: "Ngươi chẳng lẽ còn mơ tưởng muốn nàng kết lương duyên trên Cửu Trùng Thiên sao?"

Chiêu Hi không còn gì để nói, hai mắt ngưng lại nhìn về chỗ ngồi của thanh niên kia, sau đó hắn đứng dậy, tay đỡ lấy chiếc đèn cao gần nửa người, đem cây đèn duy nhất trong chuyển đến giữa động.

Ánh sáng cuối cùng có thể chiếu đến chỗ mà chàng đứng, chỉ trong chốc đã làm tiêu tán bóng tối quanh người chàng, Chiêu Hi cuối cùng cũng nhìn thấy được khuôn mặt chàng. Kỳ e cũng không khác gì lúc trước, vẫn bất động thanh sắc như trước, chỉ là trong sự bất động thanh sắc đó lại có vài phần trắng bệch, giữa mi tâm của thanh niên hàm chứa ý lạnh.

Chiêu Hi chăm chú nhìn hắn: "Ta kỳ thực có chút hiếu kỳ, những lời này, là ngươi đang nói cho ta nghe hay nói cho bản thân mình nghe?" Sau đó hắn để nhìn thấy bàn tay phải đang cầm quạt của thanh niên đột nhiên nắm chặt, khiến cho chiếc phiến kêu rắc một tiếng. Có ánh sáng, quả nhiên rất tốt, Chiêu Hi nghĩ, nội tâm của thanh niên giảo hoạt này tựa hồ như cũng không phải quá khó đoán như thế. Hắn giống như đã hiểu ra nói: "Ngươi thích nàng." Nhưng khi đưa ra kết luận này, bản thân hắn giống như cũng không quá tin tưởng, không thể hiểu được mà nói lại lần nữa: "Ngươi cư nhiên cũng thích nàng."

Liên Tống đối đãi với Thành Ngọc như thế nào, lúc là Quý Minh Phong hắn đã nhìn thấy được. Quả thật, có một đoạn thời gian hắn thấy Liên Tống rất sủng ái Thành Ngọc, nàng chỉ cần muốn là hắn đều đáp ứngĐại khái cũng chính là vì vậy nên Thành Ngọc mới bám lấy hắn như thế. Từ khi trở về từ Minh Ti, Chiêu Hi liền cảm thấy dù hắn có làm gì cũng không thể chiến thắng dành lại tâm ý của Thành Ngọc đuou. Nhưng điều khiến hắn không ngờ đến là, Liên Tống lại bắt đầu xa lánh Thành Ngọc.

Hắn hiểu rõ chuyện trên thế gian này hơn Thành Ngọc. Biết được trên thế gian này có một loại nam tử phong lưu, nữ nhân đối với họ mà nói bất quá cũng chỉ là thứ đồ chơi tiêu khiển mà thôi, bọn họ dễ bị động lòng bởi dung nhan xinh đẹp, nhưng lại không hề lâu dài. Hắn vẫn cho rằng, Liên Tống cũng là người như thế. Thành Ngọc xinh đẹp như thế, cho dù là Liên Tống thì bị sắc đẹp của nàng hấp dẫn cũng không có gì lạ. Nhưng đối với các vị nam tử ăn chơi phong lưu đó, cho dù có đẹp đến mức nào, đối với họ mà nói bất quá cũng khiến cho họ cảm thấy mới mẻ trong chốc lát, chơi đùa qua đường mà thôi. Trong thành Bình An cũng lưu truyền dành tiếng phong lưu của Liên Tống, chàng thấy hết mới mẻ rồi, chán nàng rooid, cho nên mới xa lánh nàng, điều này kỳ thực có thể hiểu được. Trong những ngày tháng Thành Ngọc vì chuyện này mà suy nghĩ và thống thổ, Chiêu Hi vừa thấy hận Liên Tống vì đã chơi đùa với tình cảm của nàng vừa cảm thấy tận sâu trong lòng có một tia vui mừng vì chuyện đó

Nhưng tất cả những điều khó tin liên quan đến thanh niên này, cư nhiên chỉ đến từ những suy đoán đầy định kiến, vị thủy thần bị hắn cho rằng là một kẻ phong lưu lại thật lòng yêu thích Thành Ngọc, những hành vi trốn tránh hay xa lánh nàng hoàn toàn không phải là vì hắn chán ghét nàng, mà là bởi vì tiên phàm khác nhau, đây mới thực sự là chân tâm của thủy thần.

Chiêu Hi lại không cách nào thừa nhận sự thật này. Nếu như Liên Tống quả nhiên thích Thành Ngọc, thì bản thân hắn càng không nên che dấu thân phận thật của nàng, như thế mới tốt cho nàng, hắn nên tác hợp duyên phận này của hai người họ. Nhưng, hắn sao có thề cam tâm được? Hắn day day trán, thử thuyết phục Liên Tống, cũng tự thuyết phục mình: "Không đúng, ngươi hoàn toàn không thực sự thích nàng, thực lòng thích một người không phải..."

Chàng lại ngắt lời hắn: "Chúng ta đã nói quá nhiều chuyện không liên quan rồi." Giống như có chút mệt mỏi: "Những lời này có nói thêm nhiều nữa cũng không có ý nghĩa gì: "Đôi môi mỏng lạnh lùng mím thành một đường, dưới ánh đèn chiếu sáng, làm cho sắc môi trở nên nhàn nhạt, vì thế càng giống như vô tình: "Những yêu cầu của ngươi ta đều đồng ý, ta có thể mãi mãi không xuất hiện trước mặt nangd, bất quá ngươi tốt nhất cũng đừng đụng đến nàng." Hắn nâng mắt: "Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết tung tích của Tổ Thị Thần rồi chứ?"

Chiêu Hi nặng nề ấn vào huyệt thái dương: "Ngươi không phải đã chắc chắn tin rằng cho dù không có ngươi, A Ngọc cũng sẽ không thích ta sao? Lúc này sao lại nhất định phải kêu ta không được đụng đến nàng?"

Liên Tam miễn cưỡng nhẫn nhịn lạnh giọng nói: "Tùy ngươi."

Chiêu Hi buông ngón tay xuống, nhìn chàng không nháy mắt. Chàng quả thực không hề thích Thành Ngọc thật sự, hắn nghĩ, nếu không thì sao có thể đáp ứng hắn không gặp lại nàng, rồi còn dễ dàng thoả hiệp như thế cơ chứ. Nếu đã như thế, vậy thì hắn sẽ tiếp tục giấu diếm chàng, cũng không tính là vì sự ích kỷ của mình mà làm trở ngại mối lương duyên của tôn thượng.

Hắn ngừng một lát: " Hôm đó tôn thượng hiến tế cho trời đất, từng lưu lại một chút linh tức, linh tức hoá thành một hạt hồng liên. Nàng từng nói, dùng nước của linh tuyền trên Côn Lôn Hư để tưới cho hồng liên tử, chỉ cần tưới đúng pháp, thì liên tử rất nhanh sẽ trưởng thành, sẽ hoá thành thần lần nữa."

"Vì thế ta đem hồng liên tử đến Côn Lôn Hư giao cho Mặc Uyên thượng thần. Mặc Uyên thượng thần liền đem nó trồng ở Nam Hoang, lúc ta vào trong luân hồi, chưa từng nghe đến hạt hồng liên đó phải chăng đã trưởng thành hay đang ở chỗ nào rồi, ta quả thật không biết."

Câu nào cũng là lời nói thật, cho dù Liên Tống có ý tìm ra chỗ sai cũng không biết tìm ở đâu, đây là quả thật cũng tính là tung tích của Tổ Thị. Nhưng nếu như chàng không hài lòng, bức hắn nói ra tung tích giờ đây của Tổ Thị, hắn nến trả lời thế nào? Chiêu Hi trong lòng đã nhanh chóng có tính toán, vô luận thế nào cũng không thể nói ra chân tướng cho hắn...

"Hoá ra là như thế." Trong lúc hắn đang do dự, chàng lại nói trước, cũng không nghe ra được chàng có tin hắn hay không, nhưng giống như đã biết được đáp án tốt nhất từ hắn rồi, chàng hoàn toàn không hỏi thêm gì nữa, chỉ gập chiếc phiến lại, đưa ra tổng kết cho cuộc nói chuyện dài đằng đẵng này: "Trong khu rừng này có một linh tuyền, ngâm mình trong linh tuyền ba canh giờ để giải trừ trược khí, tôn giả cứ đến đó, ba canh giờ sau bản quân sẽ giải phong ấn cho tôn giả.

11/04/2020
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.