Chương trước
Chương sau
TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Chương 24.1

Phía tây Hạ Lạp Thảo Than của Sương Thực quốc, gần sơn chủ sơn mạch của núi Thiên Cực, có một khu rừng bí mật. Khu rừng này ẩn sau đám sương mù dày đặc, quanh năm xanh tốt, người phàm không thể nhìn thấy được, chính là một trong những trận nhãn của trận Thông Cù mà năm xửa Tổ Thị thần hiến tế, gọi là rừng Đại Uyên.

Trong rừng có một động cây rất lớn, nơi đây được bày trí như một gian phòng, bên trong đặt một chiếc giường băng lớn, trên giường băng có một người đang nằm ngữa, một người ngồi sắp bàn ở bên. Người nằm một thân áo giáp hoàng kim, trên đầu đeo mặt nạ, giống như đang ngủ say, lại giống như đã chết rồi; người ngồi một thân bạch y tố sắc, đôi mắt khép lại, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, hai tay kết ấn thiền định, khí độ cao thâm xuất chúng.Tình cảnh như thế này, chính là Tam điện hạ đang thi triển cấm thuật Tàng Vô lên nhân chủ A Bố Thác.

Còn quốc sư Túc Cập thì đang đứng bên cạnh chiếc giường băng để hộ pháp

Hơn một tháng trước, Minh Chủ Tạ Cô Châu đã lùng sục khắp hai mươi một vạn cuốn sổ ghi chép ở Minh Ti, cuối cùng cũng tìm ra được nhân chủ A Bố Thác, đích thân mang đến phàm thế để đưa cho Liên Tam. Một quyển Tố Hồn Sách dày xấp, ghi chép lại vô vàn lần chuyển thế của nhân chủ sau khi vào phàm giới, trang cuối cùng, ghi chép lại cái tên đời này của hắn. Không ngờ đến nhân chủ đời này thế mà lại là người quen, trang cuối cùng của Tố Hồn Sách ghi đúng tám chữ: Hi Quốc Lệ Xuyên Quý Thị Minh Phong.

Theo những ghi chép trong Tố Hồn Sách, Quý Minh Phong là lần chuyển thế thứ bảy ngàn bảy trăm hai mươi tư của nhân chủ A Bố Thác.

Đối diện với kết quả này, quốc sư vô cùng kinh ngạc, Tam điện hạ cũng trầm ngâm hồi lâu, nhưng lại hoàn toàn không nói gì.

Chính tại lúc đó, tin tức Bắc Vệ tuyên chiến với Đại Hi và chiếm bá các huyện Hồ Khẩu được truyền đến quân trướng của Liên Tam, thân là chủ soái, chàng nhất thời không thể nào thoát thân ra khỏi chuyện này. Quốc sư cảm thấy, trên phương diện bày binh bố trận, hắn trừ việc đốt bùa cầu xin một nhà của thiên quân trên Cửu Trùng Thiên cầu phúc ra thì chuyện khác hắn cái gì cũng không biết, nhưng chiến trường lần này lại chính do con trai của thiên quân đích thân đốc chiến, thử hỏi hắn còn cúng bái cái gì thi pháp gì yểm bùa gì nữa cơ chứ? Hắn liền muốn làm một thứ gì đó để phân ưu cho Liên Tam.

Khi nghe thấy quốc sư có lòng gánh lấy chuyện giúp cho Quý Minh Phong khôi phục trí nhớ, Liên Tam vô cùng kinh ngạc. Tuy rằng quốc sư trước giờ làm việc cho chàng cũng khá được, nhưng trên cơ bản đều là do chàng ép hắn làm. Giống như hôm nay chủ động ôm lấy công việc nguy hiểm như thế này, không giống như phong cách làm việc của quốc sư trước giờ.

Tạ Cô Châu đưa xong Tố Hồn Sách vẫn chưa rời đi sau khi nghe quốc sư nói, liền nhìn quốc sư bằng con mắt khác, vừa ho khù khụ vừa chỉ điểm cho quốc sư: "Nếu như thế, ngươi trước tiên phải đến Nam Nhiễm cổ mộ ở núi Túy Đàm, đó là mộ của nhân chủ, tiên thể của hắn đặt trong đó. Ngươi vào trong mộ tìm tiên thể của nhân chủ, đưa hắn đến một nơi có nhiều linh khí đặt tạm." Tạ Cô Châu ngừng một chặp lại nói: "Cần phải chú ý, cổ mộ đó vì bảo vệ tiên thân của nhân chủ, nên cơ quan trong mộ trùng trùng, ngươi phải vô cùng cẩn thận mới được." Lại hoãn một tiếng: "Sau đó ngươi cần phải đến Minh Ti của ta để lấy nước trong Ức Xuyên, cho dù bây giờ ngươi không cần phải chế phục Thổ Bá và Minh Thú nữa, nhưng hai thú Đào Khuyển Cát Đán trông coi nước của Ức Xuyên vẫn cần ngươi giáng phục, bọn chúng là hai con thú mà bổn quân từ nhỏ đã huấn luyện từ Bắc Hào sơn, có chút hung mãnh, ngươi cũng cần phải cẩn thận."

Quốc sư ngơ ngác, bởi vì hắn căn bản không ngờ đến chuyện này lại phức tạp đến thế, hắn nhìn Liên Tam: "Chuyện này...lẽ nào không phải là ta trói Quý thế tử lại, sau đó Minh Chủ sẽ đưa cho ta ít nước Ức Xuyên, ta sẽ tưới lên người Quý thế tử... Chuyện này không phải đã thành rồi sao?"

Tam điện hạ gật đầu: "Thứ tự, chính là thứ tự như thế."

Cô Châu quân đột nhiên hiểu được quốc sư hôm nay vì sao lại dũng cảm như thế, thu hồi lại cái nhìn khác đối với quốc sư lúc nãy, sau đó không nhịn được mà dạy dỗ cho hắn một vài thường thức cơ bản của thân tiên: "Quý Minh Phong là xác phàm, làm sao có thể chịu đựng được ký ức của vạn kiếp như thế? Nếu như đem nước của Ức Xuyên rưới lên xác phàm, lúc đó chưa biết chừng hắn sẽ bị chịu không nổi mà bị nổ thân thể mà chết. Các người muốn tìm lại ký ức kiếp đầu tiên của hắn, chuyện này nếu như không có tiên thân của nhân chủ, thì không thể làm được.

Quốc sư hối hận muốn chết, oán hận trong lòng: "Nhưng Tam điện hạ lúc đầu rõ ràng nói..."

Tam điện hạ cười cười, nghịch chiếc lệnh bài trong tay: "Ta lúc đầu nói gì nhỉ? Lẽ não nói sai thứ tự các bước phải làm với ngươi sao?"

Quốc sư đột nhiên nhớ lại Tam điện hạ lúc đầu đã nói những gì. Tam điện hạ nói, chuyện này rất đơn giản, thông qua Tố Hồn Sách tìm ra nhân chủ, cho hắn uống mấy bát nước Ức Xuyên, sẽ biết được hồng liên tử đang ở đâu. Đúng rồi, thứ tự các bước chính là như thế.... Quốc sư muốn chết đi cho xong, nhìn Tạ Cô Châu cầu cứu: "Mộ phân của Nhân chủ bần đạo có thể xông vào được nhưng nước Ức Xuyên...Minh chủ người có thể cho ta một cái nhân tình mà tặng cho ta vài bình được không?"

Tạ Cô Châu một chút cũng không nể tình: "Không quy tắc không trật tự được, Minh Ti có quy củ của Minh Ti, chuyện này bổn quân không làm được cái nhân tình này."Quốc sư cầu cứu nhìn Tam điện hạ.Tam điện hạ cười cười cổ vũ hắn: "Ta tin ngươi, ngươi đi đi."

Quốc sư tâm lạnh như tro.Tạ Cô Châu đột nhiên nhớ đến một chuyện, tìm Liên Tam nói chuyện: "Nói đến chuyện này, nếu như đưa hồn phách của nhân chủ về lại tiên thể để lại của hắn, không nghi ngờ gì chính là khiến cho hắn triệt để tỉnh lại sau vô tận lần luân hồi." Minh Chủ nhíu mày nhìn Liên Tam: "Tuy rằng sử sách mà thần tộc lưu lại hoàn toàn không có đó sau khi phàm nhân đã an cư ở phàm thế, nhân chủ vì sao lại bỏ đi tiên thân để nhập vào luân hồi, nhưng như hôm nay phàm thế đã không còn là phàm thế lúc đầu nữa, các phàm nhân đã có rất nhiều quân vương, hắn không còn là vua của loài người nữa, khiến hắn tỉnh lại thì có khiến cho phàm thế có gì trở ngại hay không?"

Tam điện hạ vẫn ung dung, thần sắc vẫn như bình thường nói: "Không sao, chung quy thì hắn sớm muộn cũng phải tỉnh lại, lúc này khiến hắn tỉnh lại cũng không xem là quá sớm." Tạ Cô Châu yên lặng một lúc: "Tam công tử nếu như đã có tính toán trong lòng thì tốt rồi."

Mà một tháng sau đó, quốc sư thiên tân vạn khổ cố gắng hết sức, lấy được tiên thể của nhân chủ, lấy được nước Ức Xuyên, còn đánh thuốc mê Quý Minh Phong kéo từ Thành Bình An đến, vét hết thể lực vô cùng vô tận bản thân. Suy nghĩ đến việc nếu như Quý Minh Phong tỉnh lại sẽ có nghi vấn gì, quốc sư ngày sầu đêm cũng sầu, cuối cùng dứt khoát lựa chọn khiến cho Quý Minh Phong ngủ luôn khỏi tỉnh.

Một cỗ tiên thể, một vị đạo sĩ và một người hôn mê, ở trong hốc cây trong rừng Đại Uyên đợi hết mười lăm ngày, đợi đến khi Tam điện hạ kết thúc thiên hạ đại sự, liền đến hoán thể ngưng hồn cho nhân chủ.

Ngày Bắc Vệ cầu hoà chính là ngày mà Liên Tam về đến rừng Đại Uyên, dùng hết bảy ngày, tách hồn phách của Quý Minh Phong ra khỏi phàm thể, đưa vào trong tiên thể kim giáp, lại đưa kim đan vào để hồn phách và tiên thể cho thể hoà nhập lại với nhau thành công.

Đêm hôm sau, quốc sư mang nước Ức Xuyên lên, lấy tấm mặt nạ hoàng kim xuống, ý muốn đổ vào trong miệng của nhân chủ.

Trải qua năm tháng thương hải chuyển dời, biết đã trải qua bao nhiêu vạn năm, kỳ thực phía sau mặt nạ hoàng kim kia cho dù là một bộ xương khô thì quốc sư hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng khi mặt nạ được lấy ra, khuôn mặt đó lại vẫn cứ trẻ trung và tươi tắn như thế, khuôn mặt như được khắc từ ngọc đó, giống hệt với dáng vẻ của Quý Minh Phong, giống như hắn chưa từng chết đi, mà chỉ là đang say ngủ mà thôi.

Quốc sư vô cùng khiếp sợ, Tam điện hạ lại không như thế, lấy nước Ức Xuyên từ trên tay quốc sư, thay hắn rót nước vào trong miệng nhân chủ. Ba chén nước Ức Xuyên rót xuống, Tam điện hạ quyết định nhân lúc nhân chủ chưa tỉnh dậy, đi vào trong hồi ức của hắn để xem thử.

Cho nên mới có cái cảnh tượng trong hốc cây của rừng Đại Uyên, dũng sĩ kim giáp và bạch y thanh niên người ngồi người nằm như thế, một người ngưng mày định thần thi pháp, một người vô tri vô thức an nhiên nằm.

Giờ mão, bạch y thanh niên đang nhắm mắt ngồi xếp bằng lần nữa mở mắt ra, quốc sư vội vàng đến phía trước: "Điện hạ, ngài đã thấy được những gì?Liên Tam khẽ cau mày: "Bị hắn phát hiện rồi?" Chàng liếc thanh niên đang nằm trên giường băng một cái, day day thái dương: "Hắn có lẽ sắp tỉnh lại rồi." Chàng đứng dậy rời khỏi giường băng, đứng cạnh một chiếc bàn ngọc, lấy chén tự rót cho mình một chén trà, lại chỉ cầm lấy chén trà trong tay, nửa ngày trôi qua cũng không uống.

Quốc sư đứng bên cạnh chần chừ gọi chàng: "Điện hạ." Chàng cũng giống như không hề nghe thấy, chỉ nhớ lại những gì nhìn thấy được trong nội tâm của Quý Minh Phong, không phải, Đế Chiêu Hi, chàng chỉ đang nhớ lại những gì nhìn thấy được trong nội tâm của Đế Chiêu Hi.

Đại khái là do nước Ức Xuyên làm tỉnh lại những ký ức ngủ say của nhân chủ, nhưng bởi vì nhân chủ tạm thời vẫn chưa tỉnh lại, chàng liền đi vào trong ký ức của hắn, không cần đến Tam điện hạ thao túng thuật Tàng Vô để phá đi lớp phòng vệ trong lòng, những ký ức xa xôi giống như sóng biển ồ ạt kéo đến.

Là một buổi hoàng hôn, màn trời âm trầm tựa như một chiếc nồi đồng đang úp lấy nguyên dã phía dưới. Phía trên nguyên dã là một bộ tộc vừa mới trải qua một cuộc đồ sát tàn khốc, bốn bề ngập tràn máu tanh, thi thể và lửa đốt. Một đứa bé của nhân tộc từ trong một chủ trướng dưới đống lửa xiêu vẹo bò dậy.

Đứa bé khoảng tầm ba bốn tuổi, khuôn mặt lấm lem bùn đất, ôm trong lòng một thanh đao cong. Sau khi ra khỏi trướng, cậu phát hiện cách đó không xa có một con thú hung mãnh đang vùi đầu cắn nuốt một cỗ thi thể toàn máu, đứa bé lập tức trở nên cứng người. Con mãnh thú linh mẫn kia cũng đã phát giác ra cậu, ngẩng đầu nhìn qua phía cậu, một người một thú cách một đống lửa nhìn nhau. Đứa bé nhỏ kia căng thẳng cắn môi, rụt rè giơ thanh đao trong tay lên. Con dã thú tựa như bị chọc tức, rống lên một tiếng rồi nhào quá. Mắt thấy cậu bé kia sắp phải táng mạng dưới nanh vuốt của con mãnh thú, thì trên không trung đột nhiên xuất hiện một tia sáng, con mãnh thú kia rơi vào trong ánh sáng kia ngay lập tức trở thành tro bụi.

Hai thiếu niên bước ra từ trong ánh sáng kia, dáng dấp nhìn rất tú nhã, bạch y thiếu niên nâng mắt nhìn bốn phía rồi thở dài: "Lại là một bộ lạc của nhân tộc bị liên lụy."

Thanh y thiếu niên mím môi: "Nhân tộc yếu đuối, muốn đến nương tựa vào thần tộc, như hôm nay thần ma yêu quỷ tộc chinh chiến không nghỉ, một nhân tộc nhỏ bé thế này, sao có thể tự lo cho mình, bị liên lụy là lẽ đương nhiên rồi, bất quá nếu cứ tiếp tục như thế, thì ngày thiệt tộc của bọn họ có lẽ cũng không xa nữa đâu."Bạch y thiếu niên nhìn về phía không xa ngoài giới bị có một đứa bé đang nhìn hai người họ: "Tôn thượng từng nói, chỉ cần cứu đứa bé này thì nhân tộc sẽ không bị diệt tộc."

Thanh y thiếu niên cũng đưa mắt về phía đứa bé kia, sờ cổ: "Thật là nó sao? Tôn thượng không tính sai đó chứ? Đúng rồi, vì sao tôn thượng vẫn chưa đến?"

Bạch y thanh niên rũ mắt: "Phụ thần lại đến Cô Dao sơn để mời người nhập học ở Thủy Chiểu Trạch, có lẽ vì phải ứng phó với phụ thần nên mới đến trễ."

Thanh y thiếu niên ngữa đầu nhìn trời: "Phụ thần vì sao vẫn chưa từ bỏ nhỉ, đã bị cự tuyệt không dưới mười lần rồi, tôn thượng người không thích đi học, phụ thần cho dù có khổ sở khuyên một trăm lần thì người cũng sẽ không đi đâu." Lại thở dài một hơi: "Thực ra ta cảm thấy, người chi bằng cứ nhập học đi cũng tốt, cũng dễ chuyển đi sự chú ý của nàng, dù sao thì để hết tinh lực vào việc thu thập hết mấy đám hoa cỏ khắp bát hoang, càng làm lại càng say mê, đây cũng không phải là chuyện gì tốt, quá mức sủng ái mớ hoa cỏ kia, dễ khiến cho bọn chúng cưỡi lên đầu lên cổ nàng."

Bạch y thiếu niên trách: "Thành Thiên nói bậy gì đó."Thanh y thiếu niên sờ sờ mũi: "Ta đâu có nói bừa, hay là ngươi đã quên tôn thượng phải dùng mặt nạ che mặt rồi, thiên hạ đều biết nguyên nhân của chuyện này rồi? Lúc đầu chính là bởi vì người một lòng muốn đem Cốt Dung từ núi Ba Trủng về trồng ở núi Cô Dao của chúng ta, nhưng Cốt Dung nàng ta lại đố kỵ với dung mạo của người, hạn người vì người xinh đẹp hơn mình nhất quyết muốn người lập lời thề đời này không để lộ dung mạo thật của người, mới chịu đến Cô Dao, người thế mà lại đồng ý với nàng ta..."

.(蓇蓉 cốt dung: Tên một loài cây, lá giống như lá huệ, màu đen, không có quả, đàn bà ăn vào thì không có con.

Bạch y thiếu niên ho một tiếng: "Đừng có nói Cốt Dung như thế, nàng bất quá tính cách có chút kiêu kỳ, lại nói, tôn thượng cho đến nay vẫn rất thích nàng ta, ngươi nói nàng như thế, nếu như để nàng ta biết, sợ là sẽ lật tung cả Cô Dao lên, đến lúc đó tôn thượng người cũng sẽ không vui."

Thanh y thiếu niên đá viên đá dưới chân, lầm bầm nói: "Vì thế ta nói tôn thượng chi bằng cứ nghe lời phụ thần đi học đi, người ở Cô Dao, thì chỉ càng làm cho đám hoa cỏ bướng bỉnh mà nàng quá sủng ái nhảy lên đầu lên cổ nàng mà thôi.

Đột nhiên có gió nổi lên, thanh y thiếu niên lập tức ngậm miệng lại, tiếng một cô gái trong veo vang lên, vừa hung dữ lại vừa yêu kiều: "Sương Hoà thối, ngươi lại nói xấu ta!" Theo âm thanh kia rơi xuống, một thiếu nữ huyền y xinh đẹp xuất hiện giữa không trung. Thanh y thiếu niên lùi ra sau một bước, cứng mồm nói: "Ra là Tuyết Y đang trò chuyện với nhau, cái tai nào của ngươi nghe ta nói xấu ngươi hả!"

Thiếu niên bạch y được gọi là Tuyết Y bất lực nhìn hai người đang đấu võ mồm trước mắt, ánh mắt di chuyển đến đứa bé ở cách đó mấy trượng. Một người khoác hoàng không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh đứa bé, hoàng sam áo rộng, khoác lên thân hình mảnh khảnh, mái tóc đen như lông quạ, không cột cũng không búi, nhưng mà chỉ nhìn thấy được bóng lưng, không thể phân biệt được là nam hay nữ. Tuyết Y tiến lên trước mấy bước gọi một tiếng: "Tôn thượng."

Thanh y thiếu niên và huyền y thiếu nữ cuối cùng cũng ngừng đấu võ mồm đi theo về phía trước, người đó tự nhiên cũng nghe được rồi lại chỉ khẽ nâng tay lên phất phất, ý bảo bọn họ lui xuống. Trong ống tay áo rộng lộ ra một ngón tay, tinh tế và trắng lạnh như băng. Đây tuyệt đối không phải là tay của nam nhân.

Người đó ngồi xổm xuống trước mặt đứa bé, tựa hồ như đang đánh giá cậu, sau đó nới: "Tiểu ngoan ngoãn." Là thanh âm của thiếu nữ. Thanh âm đó giống hệt như một màn sương mù nồng đặc nước mùa xuân chảy vào trong núi đá, vừa mềm mại, vừa dễ nghe, lại mang theo cảm giác như sương mù đang lơ lửng, cực kỳ không chân thật. Đứa bé có chút hoang mang nhìn nàng, giống như hoàn toàn không biết tiểu ngoan ngoãn trong lời nàng nói là cậu. Nàng lại tựa hồ như rất tích cách gọi này, gọi cậu thêm lần nữa: "Tiểu ngoan ngoãn." Đưa tay ra sờ lên đầu cậu: "Ngươi có muốn đi theo ta không?"

Có lẽ do cổ họng bị khói lửa làm nghẹn lại, giọng nói ra của một đứa bé còn nhỏ như thế lại có chút khàn: "Ta không." Cậu ôm lấy cây đao nhỏ lùi về phía sau một bước: "Ta muốn đi tìm mẫu thân phụ thân, ta muốn ở cùng họ!"

"Cái này dễ thôi." Nàng trả lời: "Bộ tộc của ngươi đã diệt rồi, phụ thân mẫu thân của ngươi cũng đi rồi, chúng ta có thể cho ngươi chết cùng mẫu thân phụ thân ngươi."

Cậu bé nghe hiểu được lời nàng nói, lúc này cậu mới hiểu ra bộ tộc đã diệt vong rồi song thân cũng đã mất, cậu đột nhiên mở hai mắt, có chút luống cuống, đôi mắt giờ đây đã đỏ lên, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Cậu khóc nấc một tiếng, lại lập tức nhẫn lại, chần chừ nhìn vị thần thị trước mắt, nhưng nước mặt lại cứ không ngừng lăn xuống.

Nàng giống như có chút kinh ngạc: "Vì sao lại khóc như thế?"

Cậu bé tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã sớm hiểu chuyện, bi thương đến không thể nói thành lời. Nàng quay người lại, nhìn đám thiếu niên thiếu nữ đang xếp thành hàng đằng sau. Nói "xem đi", cũng không quá chuẩn xác, bởi vì trên khuôn mặt nàng có đeo một cái mặt nạ được làm bằng ngọc vô cùng tinh tế. Mặt nẹ che mất dung mạo của nàng, người bên cạnh đương nhiên không thể nhìn rõ được ánh mắt của nàng đang nhìn vào đâu, chỉ là cảm thấy như nàng đang nhìn vào ba vị tùy tùng kia, nhưng giọng nói vẫn giống như đang hiếu kỳ khó hiểu nói: "Ta cũng biết nhân tộc có thất tình, nhưng chưa từng biết tình cảm con cái đối với phụ mẫu lại là như thế." Lại giống như cảm thấy đứa bé đó khóc lóc đáng thương quá: "Các ngươi có cách gì khiến cho tiểu ngoan ngoãn hắn không bi thương như thế này nữa không?"

Cốt Dung đứng gần nàng nhất vô cùng giận dữ, thần tình có chút ủy khuất: "Tiểu ngoan tiểu ngoãn, tôn thượng người đã khi nào gọi ta như thế chưa!" Vừa cất chân liền quay người chạy đi.

Sương Hoà nhìn theo bóng lưng của Cốt Dung, nhất thời cảm thấy kinh ngạc: "Cái này..... nàng ta thế mà lại ghen với một đứa bé!" Quay đầu lại nhìn thấy tôn thượng đang kêu bọn họ dỗ đứa bé, Cốt Dung đã chạy đi rồi, chỉ còn lại hắn và Tuyết Y, tỷ suất hắn bị gọi tên quá lớn rồi, vội vàng lên trước một bước: "Tôn thượng, ta không biết dỗ trẻ con đâu, ta là một đoá liên hoa, cũng không hiểu được thất tình của nhân tộc." Thử đưa ra kiến nghị: "Có lẽ chúng ta cứ để nó khóc một hồi thì nó sẽ tốt lên thôi?"

Hoàng y thiếu niên quay mặt lại nhìn đứa bé, trả lời hắn: "Ngươi không muốn dỗ đứa bé, vậy thì đi dỗ A Dung đi, trong hai người phải dỗ một người." Những lời này của nàng vừa nói ra, Sương Hoà đã không màng tất cả chạy đến bên cạnh đứa bé, ôm lấy cậu bắt đầu đưa cậu lên cao. Cậu bé chỉ muốn một mình yên tĩnh thương tâm, thì bị thiếu niên này giày vò quẳng lên không trung lúc cao lúc thấp, không có chút hứng thú nào, đưa tay ra với lấy mặt của thiếu niên kia, nhưng tay chân lại ngắn quá nên không với tới được, tức giận khóc càng lớn hơn.

Tuyết Y đứng một bên nhìn với thiếu nữ, hai người rất thống nhất, đều không muốn ra tay ngăn cản. Nửa ngày sau, Tuyết Y nhu hoà nói: "Tôn thượng lúc mới gặp Ân Lâm, ta và Sương Hoà, liền ban cho chúng ta một cái tên, đứa bé này tương lai sẽ là một trong bốn thần sứ của người, theo lý mà nói hôm nay cũng nên ban tên cho nó, tôn thượng đã nghĩ xong muốn ban tên gì cho nó chưa?"

Thiếu nữ khe khẽ cúi đầu, một lọn tóc đen dài khẽ lướt quá cái cổ trắng ngần gần như là trong suốt, nàng nghĩ một hồi, sau đó nhẹ nhàng nói: "Nó là ánh sáng mà nhân tộc kỳ vọng bao nhiêu năm nay. Chiêu Hi có nghĩa là ánh sáng, từ nay về sau nó tên là Chiêu Hi, Đế Chiêu Hi."

Đứa bé đó đang bị Sương Hoà tung lên không trung, giống như nghe thấy được thanh âm của nàng, cố gắng nghẹo đầu qua nhìn nàng.

Đoạn ký ức này vừa vặn biến mất tại đây. Nguyên dã rộng lớn đó, cả những ngọn lửa rừng rực thiêu cháy cả bộ lạc của nhân tộc kia, cùng với các thần thị tuy đang đứng ở nơi khói bụi nhưng không hề nhiễm một chút bụi trần nào, giống như tất cả thân ảnh đều bị chìm vào trong nước, sau đó con sóng lướt qua, thân ảnh đó liền tiêu tán.

Tam điện hạ biết, cảnh tượng chàng vừa nhìn thấy là hình ảnh Đế Chiêu Hi lần đầu gặp Tổ Thị thần. Vị hoàng sam nữ tử mà Sương Hoà và Tuyết Y gọi là tôn thượng kia, đích thị là Tổ Thị rồi. Kỳ thực nói ra có chút kỳ quái, chúng thần của đại hồng hoang và thời đại viễn cổ vũ hoá, cơ hồ đều được ghi chép và vẽ lại trong tàng thư các của Đông Hoa đế quân, nhưng chỉ có vị Tổ Thị Thần này, tuy có sử sách ghi chép lại nhưng mà không thể nào tìm được bức tranh nào vẽ chính diện khuôn mặt nàng. Duy chỉ có một bức tranh vẽ bóng lưng, còn là một bức từ hai vạn năm trước.

Lúc đó Cửu Trùng Thiên trùng tu sử sách, bởi vì Tổ Thị Thần hiến tế cho trời đất để cho nhân tộc có chốn an cư quả thực là đại sự, cho nên thiên quân hạ lệnh cho các sử quan phải đem tình cảnh đó vẽ lại để đưa vào trong lịch sử. Các tiên quan trùng tu lịch sử căn cứ vào những ghi chép trong Tiên Lục Bảo, dùng hết sự tưởng tượng của mình mà vẽ ra cảnh tượng đó, nhưng lại không dám mạo phạm đến thần tư của Tổ Thị Thần cho nên mới đến quỳ xin trước Thái Thần cung của Đông Hoa đế quân, kính xin Đông Hoa đế quân người ở cùng một thời đại với Tổ Thị Thần vẽ giúp họ tư dung của nàng. Ai biết được đế quân cũng chưa từng nhìn thấy được dung mạo thật của Tổ Thị, kêu bọn họ tùy tiện vẽ cũng được. Các sử quan đương nhiên không dám tùy tiện vẽ, nghe nói có đưa cho mẫu hậu của Tam điện hạ tham khảo qua, đoán mò vẽ ra bóng lưng của Tổ Thị, sau khi đại tế đại bái liền đưa vào trong sử sách.

Như bây giờ thấy, lúc đó các sử quan phí tâm phí sức vẽ ra một bóng lưng, hoàn toàn không giống với bổn tôn. Kỳ thực chiếu theo những gì Liên Tam nghĩ, hắn cũng cho rằng suy nghĩ của mấy sử quan đó cũng không sai, vị quang thần sinh ra ba mươi vạn năm trước này, vị thần chân thật, quả thực nên giống như mẫu hậu hắn khí độ bất phàm đoan nhiên, đoan trang ổn trọng tú lệ, còn có chút tuổi tác rồi. Chàng quả thực không nghĩ đến nàng lại là một thiếu nữ. Tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng, nhưng xem thần thái, nghe giọng nói, nếu như chiếu thao tuổi tác của phàm nhân thì bất quá chỉ mười ba mười bốn tuổi là cùng. Điều này ít nhiều cũng khiến chàng cảm thấy ngạc nhiên.

Nhưng không đợi chàng nghĩ thêm, trong ký ức của Đế Chiêu Hi, ngay tại chỗ ký ức kia vừa mới tiêu tán đi, thì đoạn ký ức thứ hai tiếp tục xông đến, mở ra hoàn toàn trước khi mặt Tam điện hạ.

Đó là một động phủ cao lớn, trong động thủy tinh đen làm mái, bạch ngọc làm cột, minh châu tựa như các vì sao trải đầy khắp mái nhà rường cột, toả sáng rạng rỡ. Đế Chiêu Hi giờ đây đã trưởng thành trở thành một đại thiếu niên cầm trên tay một bình sứ màu xanh, chầm chậm đi dạo trên hành lang thanh ngọc. Càng đi sâu vào, ánh sáng của minh châu càng ảm đạm. Trước một bức màn thủy tinh, thiếu niên dừng bước, đè thấp thanh âm nói: "Cốt Dung quân, nước ở Ba Trủng ngươi cần ta đã lấy được rồi." Nói xong đứng đợi nửa ngày, người trong phòng lại không đáp lại.

Thiếu niên rũ mắt, nói thêm lần nữa: "Vậy ta đem nó đặt vào trong điện nhé."

Hắn đưa tay ra vén bức màn thủy tinh ra, cúi đầu bước vào cửa điện, đem bình ngọc đặt lên một cái bàn san hô trong điện, vừa ngẩng đầu lên, tựa như muốn nói thêm gì đó, nhưng vừa ngẩng đầu, cả người lại sửng sốt.

Bên ngoài cách vài bước chân, một tấm vải sa che đi một góc tịnh thất. Có một hồ tắm làm bằng xà cừ, trong hồ có một mỹ nhân đang tắm. Phía trong lớp màn sa mỏng, mỹ nhân kia đang dựa vào thành hồ, cánh tay trắng loã lồ đặt trên thành hồ, lười biếng chống trán, tựa như đang nghỉ ngơi. Cho dù lúc tắm trên mặt vẫn ngự chiếc mặt nạ, không khó đoán ra nàng là ai.

Nhưng mà, cho dù nàng có đeo mặt nạ cũng không mất đi tư thái xinh đẹp khi tắm. Mái tóc đen nhánh được búi lên, chiếc mặt nạ mỏng như cánh ve với những hoa văn phức tạp, xương quai xanh và cánh tay, xuyên quan tấm màn bằng vải xa màu đỏ, lộ ra một loại yêu dị mông lung khiến cho người đến gần phải mê loạn.

Thiếu niên Chiêu Hi giống như ma nhập đi đến gần mấy bước, bước đi có chút xiêu vẹo, thiếu nữ đang nghỉ ngơi trong lớp màn sa mỏng cuối cùng cũng tỉnh lại. "Chiêu Hi?" Thanh âm không hề ngại ngùng cũng không hoảng loạn, chỉ hơi có chút kinh ngạc: "Tìm ta có việc sao?" Nàng vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào hồ tắm, khẽ ngoái đầu lại: "Ngươi ra ngoài đợi ta một lát."

Thanh âm dịu dàng đó giống như lập tức giải trừ ma chú trên người thiếu niên, hắn đột nhiên tỉnh táo trở lại, nhưng sự thanh tỉnh này lại mang theo hoảng loạn và luống cuống. Thiếu niên vội vàng quay người lại, lúc nàng lần nữa thắc mắc gọi một tiếng Chiêu Hi, khuôn mặt thiếu niên dần đỏ lựng lên, không kịp trả lời nàng đã nhanh chóng chạy biến đi.

Thiếu niên chạy khỏi tẩm thất chỉ lo cắm đầu chạy về phía trước, không nghĩ đến vừa ngẩng đầu lại đụng phải Cốt Dung đang đi vào trong động. Cốt Dung ổn định lại thân hình, không khách khí nói: "Có yêu ma quỷ quái nào đuổi theo ngươi sao, ngươi chạy gấp thế làm gì?" Lại nhìn tay hắn: "Ta kêu ngươi giúp đi lấy nước ở Ba Trủng đâu?" Chỉ trách hắn: "Ngươi đừng tưởng ta đang sai khiến ngươi, ta đây là đang giúp ngươi luyện tập, ngươi là một người của nhân tộc, tư chất vốn dĩ đã không tốt, không luyện tập nhiều hơn, sao đủ tư cách làm thần sứ của tôn thượng người được, ngươi phải cố gắng thêm mới được...."

Thiếu niên cau mày cắt ngang lời nàng: "Ta đã đem nước từ núi Ba Trủng về đặt trong tẩm điện của ngươi rồi."

Cốt Dung sửng sốt, lầm bầm: "Hồ tắm của tôn thượng gần đây đang dẫn nước trời để nuôi dưỡng hoa Xà Hàm, nàng lúc này có lẽ đang tắm trong điện của ta...." Nàng đột nhiên đưa tay bóp lấy cằm của hắn, ép hắn đối diện với mặt nàng, đôi mắt hạnh yêu kiều giờ phút này giống như bốc lửa, u ám đáng sợ nói:"Ngươi thấy rồi?"

Thiếu niên đưa tay đẩy tay nàng ra, không sợ không hãi nhìn thẳng nàng, nếu như khuôn mặt thanh tuấn đó chưa đỏ hồng, thì sẽ càng khí thế hơn nữa, chàng phản kích lại: "Tôn thượng không phải là vật sở hữu của ngươi."

Cốt Dung nhìn hắn hồi lâu, cười lạnh nói: "Ngươi cũng thích nàng."Thiếu niên mặt càng đỏ hơn, nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lẽo: "Không liên quan đến ngươi."

Cốt Dung triệt để bị hắn chọc tức, cắn răng nói: "Ta khuyên ngươi nên thu hồi tâm tư đó lại đi, đó là vì tốt cho ngươi, trong ánh của người, đã định sẵn là vô tình vô dục rồi, nhân lúc tình còn chưa sâu, ngươi quay đầu vẫn còn kịp đấy."

Thiếu niên cũng trở nên phẫn nộ: "Lời này vì sao không tự nói với mình đi?" Một câu nói ngắn ngủi lại giống như chọc trúng chỗ đau của Cốt Dung, khuôn mặt nàng tựa tiếu phi tiếu, ngón tay thon thả chỉ thẳng vào mũi hắn: "Ngươi!" Nàng hung hăng nói: "Không biết tốt xấu!" Liền quay người chạy đi.

Thiếu niên cau mày nhìn theo bóng lưng nàng, không biết từ lúc nào, Tuyết Y đã đứng bên cạnh hắn. Bạch y thiếu niên ngày hôm đó nay đã trở thành dáng vẻ của một thanh niên ổn trọng, lời nói ra cũng vẫn điềm đạm ưu nhã như thế, Tuyết Y thở dài một hơi, nói với hắn: "Đừng nhìn Cốt Dung bình thường tùy tiện bướng bỉnh, nàng cũng nhìn ngươi trưởng thành, trong lòng nàng vẫn luôn đối tốt với ngươi, lần này, nàng cũng thật sự là muốn tốt cho ngươi.

Thiếu niên tựa hồ như chưa từng nghĩ đến tâm tư cất sâu tận đáy lòng lại có người nhìn thấu, cúi đầu cảm thấy vô cùng ngại ngùng.Tuyết Y ngừng một lúc, hỏi hắn: "Ngươi có biết, quang thần lúc ban đầu không có giới tính không?"

Thiếu niên chấn kinh ngẩng đầu: "Quang thần bốn vạn tuổi thành hình người, lúc trưởng thành mới bắt đầu lựa chọn giới tính. Lúc Cốt Dung gặp tôn thượng, tôn thượng lúc đó vẫn chưa có giới tính. Vẻ đẹp của Cốt Dung, trên trời dưới đất vô cùng hiếm thấy, tôn thượng muốn đưa nàng từ núi Ba Trủng về núi Cô Dao, Cốt Dung đưa ra rất nhiều điều kiện, tôn thượng đều nhất nhất đồng ý, bao gồm cả điều mà Sương Hoà nói đến trước đây rằng cả đời này nàng không được lộ ra khuôn mặt thật cho người khác xem." Nàng thở dài một hơi: "Chúng ta sau này mới biết được, đây là tộc quy của tộc Cốt Dung bọn họ, sau khi trượng phu gặp được thê tử cả đời này chỉ có thể cho nương tử nhìn thấy khuôn mặt thật của mình. Vì thế Cốt Dung là đối đãi với tôn thượng như trượng phu của nàng, lúc mới gặp người liền một lòng đợi đến khi tôn thượng trưởng thành trở thành nam tử sẽ cưới nàng." Hắn nhìn thiếu niên kia: "Cốt Dung nàng đã thích tôn thượng trước khi nàng hoá tính rỗ, nàng đâu có ngờ rằng tôn thượng sẽ lựa chọn làm nữ tử, nhưng, nhưng cho dù như thế sau khi tôn thượng trở thành nữ tử, nàng vẫn không thể khống chế được bản thân, vì nàng đã sớm bị lún sâu vào trong tình cảm sâu nặng này rồi, vì thế lúc nãy ngươi nói nàng khuyên giải ngươi những lời đó sao không tự nói với nàng, những lời đó, vô cùng tổn thương nàng.

Thiếu niên có chút lúng túng: "Ta...." Hắn cúi đầu: "Ta không hề cố ý, chỉ là...." Cũng tại tính cách không muốn cúi đầu trước người khác, chung quy là do hắn chưa nói hết câu, có chút chần chừ hỏi Tuyết Y: "Tôn thượng lúc đó, vì sao lại chọn trở thành nữ tử? Nàng nếu như không có thất tình lục dục, muốn trở thành nam hay nữ đối với nàng mà nói cũng đâu có gì khác biệt." Chung quy vẫn là rất quan tâm, cắn môi thanh âm vô cùng thấp, giống như đang nói cho chính mình nghe: "Người sủng ái Cốt Dung như thế, vì nàng biến thành nam tử, thì cũng đâu có gì là không thể?"

Tuyết Y trầm mặc hồi lâu: "Ngươi nói quả thực là không sai, người sinh ra đã vô dục, tâm không ở tại hồng trần, cho nên thành nam hay nữ đối với người mà nói vốn dĩ không có gì khác biệt. Nhưng." Hắn chậm rãi nói: "Trước một năm khi người trưởng thành, có một đêm, người mơ một giấc mơ". "Không để thiếu niên đợi quá lâu, hắn ghé người lại nói: "Trong giấc mộng đó. Người thấy người của mấy chục vạn năm về sau, người sẽ gả cho một nam thần, sẽ sinh ra người kế thừa cho vị nam thần đó, vì thế vào ngày người trưởng thành nàng đã nghe theo thiên mệnh, lựa chọn trở thành một nữ thần."

Thiếu niên giống như ngơ ngác, khuôn mặt trống rỗng, huyết sắc trên khuôn mặt dần đần biến mất, hắn thấp giọng hỏi: "Vị nam thần đó ....là ai?"

Tuyết Y lắc đầu: "Người chưa từng nói cho ta biết, ta chỉ biết rằng, vị thần thị đó mấy vạn năm sau mới giáng sinh."

Thiếu niên đỡ lấy bức tường bên cạnh, tựa như rất đau đớn, lại tựa như cười châm biếm: "Ta chỉ biết thiên mệnh đều quản đại sự, sao có thể nực cười như thế, thiên mệnh thế mà còn quản cả nhân duyên của chúng thần nữa?

Tuyết Y thở dài một hơi: "Thiên mệnh không quản nhân duyên, giấc mộng mà tôn thượng đoán được cũng chưa từng là chuyện nhỏ. Ta đoán, bởi vì thiên mệnh muốn nàng trở thành quang thần kết duyên với vị thần tiên đó, sau đó sẽ đản sinh ra một thời đại quan trọng để tiếp nối, cho nên mới có sự dự tri đó, khiến cho người trở thành nữ thần, để chờ đợi vị lang quân trong định mệnh của nàng."

Cùng với những lời Tuyết Y nói ra, ánh sáng chói mắt của minh châu càng lúc càng đi xa khỏi động phủ, Bạch y thiếu niên và Huyền y thiếu niên cũng rời khỏi động phủ, đoạn ký ức thứ hai cũng kết thúc tại đây.

Tam điện hạ vào trong ký ức của Đế Chiêu Hi, hoàn toàn là vì muốn thăm dò những tư mật của hắn, xem đến đây, kỳ thực có chút vô vị lười biếng. Có lẽ là do tác dụng của nước Ức Xuyên đang dần dần thấm vào, những ký ức giống như những mãnh ghép giống như ánh tịch dương chiếu lên từng lớp vảy ký ức, từng màn từng màn dần hiện lên, trong khoảnh khắc chợt nổi lên giữa không trung, hoá thành từng đoàn lửa bị đông cứng. Tam điện hạ thử phá đi một đoàn lửa bị đông đá.

Trong đoạn ký ức thứ ba, Đế Chiêu Hi đã có dáng vẻ của thanh niên rồi, so với Quý Minh Phong của đời này cũng không khác là bao, nhưng đã nhìn thấy không biết bao nhiêu thiếu niên trong quá khứ rồi, nhưng chiều cao và cách ăn mặc của Tổ Thị vẫn y như cũ.

Lúc hoàng hôn buông xuống, hai người đứng trước một thác nước, tựa như đã trò chuyện một lúc lâu, nhưng đoạn ký ức này lại bắt đầu từ giữa cuộc đối thoại.

Trong thác nước hùng dũng chảy xuống, không biết Tổ Thị đã nói những gì, thanh niên Chiêu Hi sắc mặt liền trở nên ẩn nhẫn, cúi đầu đứng một bên nắm chặt tay thành quyền, cũng may giọng nói ra cũng coi như bình ổn: " Người muốn tìm hiểu thất tình lục dục của nhân tộc, là bởi vì vị thần thị mà người từng thấy trong mộng sao? Tuyết Y nói ban đầu người lựa chọn trở thành nữ tử là bởi vì muốn làm một người liên quan đến hắn." Thanh niên tuấn tú cuối cùng cũng không nhịn được, lên trước một bước, cắn răng hỏi: "Trong mơ người rốt cuộc đã nhìn thấy những gì, lại có thể khiến cho người từ bỏ đi thân cách trời sinh vô dục vô cầu này, lại còn muốn đi truy tìm một nhân cách?"

Vị thần thị nhìn vào lúc nào cũng giống như siêu nhiên thế ngoại sửng sốt: "Tuyết Y nhiều chuyện quá." Nhưng cũng không giống như đang tức giận, nàng tựa hồ như đang ngẫm nghĩ: "Ta hoàn toàn không nghĩ đến chuyện từ bỏ thần cách, chỉ là muốn tu thêm một nhân cách mà thôi." Nàng không nhanh không chậm nói: "Đến lúc nhân tộc an cư rồi, ta cũng hoàn thành sứ mệnh rồi, sau đó ta sẽ tu hành như thế, trên trời cũng không thể quản đến chuyện này, Thiếu Quán và Tạ Minh đều rất đáng được tin tưởng, tất cả đều sẽ an bài thoả đáng, cho ngươi đứng một bên xem xét, chẳng qua là hi vọng chuyện này sẽ không xảy ra chút sai sót nào mà thôi. Nhưng mà, Chiêu Hi." Nàng quay đầu lại đối diện với thanh niên kia: "Ta nói với ngươi chuyện này, ngươi lại có phản ứng như thế, là muốn ta hối hận vì đã nói với ngươi chuyện này, phải không?" Thanh âm xuân thủy hoàn toàn không có chút ý tứ nào chất vấn, lại khiến cho khuôn mặt thanh niên kia trở nên trắng bệch.

Nửa ngày sau, thanh niên khổ sở nói: "Tấm lòng ta tôn thượng trước nay đều biết, lại đi nói với ta người vì một người khác là đi tu hành thất tình lục dục, bất quá là vì để cho ta chết tâm mà thôi. Cốt Dung quân, còn có ta, chúng ta ở bên cạnh người mấy vạn năm trời, người cũng chưa từng vì chúng ta..." Hắn đột nhiên phẫn nộ: "Người đó có tài cán gì, hắn thậm chí còn chưa sinh ra, chỉ vì thiên mệnh, tôn thượng vì hắn hoá thành nữ tử vẫn chưa đủ, lẽ nào lại còn muốn vì hắn mà nhiễm thất tình, triệt để làm ô uế hồn phách của quang thần nữa sao?"

Nàng hướng mắt nhìn về phía xa xăm, nhất thời không nói gì, rất lâu sau, nàng đột nhiên nói: "Lúc nãy ngươi hỏi ta, trong mộng ta đã nhìn thấy gì, phải không?" Nàng ngừng một lúc: "Ta nhìn thấy cung thất nguy nga, con phố phồn hoa, cũng nhìn thấy đại mạc hoang vu, bầu trời rộng lớn, mà chàng lại vì ta mà đi khắp núi sông, trằn trọc không yên, tâm thần sầu não, lo lắng bất an. Sau đó cuối cùng có một đêm, chàng tìm thấy ta rồi nói với ta, chàng nói chàng thích ta. Ở đây." Nàng đưa tay lên, vẫn là chiếc áo bào tay rộng đó, ngón tay lộ ra dưới ống tay áo, nhẹ chỉ lên đầu, đột nhiên chỗ này lại tràn lên ngũ vị, tư vị đó không thể miêu tả được, lại khiến cho ta lệ rơi đầy mặt, ta không biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng rốt cục nó có ý gì, thì ta vô cùng muốn làm cho rõ, nếu không hết đêm này qua đêm khác, ta không cách nào ngủ yên được."

Thanh âm của nàng lúc nào cũng có chút nhẹ nhàng thanh thoát, có lúc lại giống như mộng huyễn, nhưng đối với hắn lời nói đó lại chân thật đến đáng sợ, giống như chiếc gai nhọn, đâm vào tim khiến hắn đau đớn. Hắn lầm bầm: "Ta..."

Nàng đưa tay ra phất một cái, không cho hắn nói tiếp, rồi lại nói tiếp: "Cái gọi là vô dục vô cầu, nói là không chấp trước, cái đêm của bốn vạn năm trước, ta quả thực được xưng là người vô dục vô cầu, ta không xem trọng vạn sự, không chấp trước, nhưng chính tại giây phút đó, ta lại sinh ra cái tâm chấp trước. Tuy rằng nói đó là mệnh số trời định, nhưng ngày này qua ngày khác, cho đến ngày hôm nay, nội tâm của ta, lại vô số lần chờ mong một lần được tương phùng với chàng, cũng chờ mong làm rõ cái cảm giác động lòng trong đêm hôm đó là có ý gì, vì sao ta lại rơi lệ. Cái gọi là hồn phách vô cấu của quang thần, từ giây phút đó trở đi, nó đã bị nhiễm lên một lớp bụi trần rồi, vì sao. Không phải là nhiễm vì ngươi hay là Cốt Dung, cứ phải vì người trong mộng mà nhiễm, ngươi lấy câu hỏi này đến hỏi ta, ta lại càng không hiểu, ngươi hiểu chứ?"

Sắc mặt của thanh niên trắng bệch, dùng sức nhắm chặt hai mắt lại, rất lâu sau, hắn hoảng hốt nói: "Ta không còn lời gì để nói."

Mà chính ngay tại lúc đó, thác nước lớn trước mặt hai người đột nhiên biến thành một con sóng khổng lồ, chỉ trong một khoảnh khắc, hai người đã biến mất trong con sóng khổng lồ kia.

Trong ký ức của Đế Chiêu Hi, đột nhiên xuất hiện một bức tường thủy tinh đen cao sừng sững, đem toàn bộ ký ức thiêu đốt trong bức thủy tinh đó. Bức tường cao đột nhiên có trăm ngàn mũi tên phóng đến, Tam điện hạ phản ứng nhanh nhẹn, chỉ trong một tích tắc né tránh được những mũi tên vun vút kia rời khỏi ý thức của nhân chủ, lưu lại những mũi tên rợp trời, đem ý thức của nhân chủ khuấy đảo đến long trời lở đất.

8/4/2020
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.