Mùng bảy tháng giêng Đại quân Hy Triều hồi kinh, quốc sư cùng với Tam điện hạ hai ngày trước đã quay trở lại, sau đó thống lĩnh đại quân khải hoàn, an toàn về đến thành Bình An.
Mười ngày trước, Liên Tam đã giải phong ấn của Đế Chiêu Hy tại Linh Tuyền, sau khi Chiêu Hy hồi phục pháp lực liền lập tức rời đi. Việc Chiêu Hy sắp đi đến nơi nào, hai người họ đều hiểu rõ, nhưng Liên Tam hoàn toàn không hề ngăn cản hắn, cũng không hề hỏi thăm. Quốc sư đoán không thấu suy nghĩ của Liên Tam, đành tự mình đuổi theo Chiêu Hi đến bìa rừng, cảnh cáo hắn: "Ngươi và quận chúa không thích hợp, ngươi đừng có xằng bậy." Chiêu Hi chỉ cười trào phúng, tựa như cảm thấy, một người ngoài cuộc như quốc sư lại cùng hắn bàn về chuyện này quả thực là một chuyện quá mức nực cười, không đợi quốc sư nói gì thêm, đã xoay người đạp gió rời đi.
Sau khi Chiêu Hy rời đi, Liên Tam ở lại trong rừng ba ngày, trong ba ngày đó Tạ Cô Châu có đến một chuyến. Bởi vì động phủ trong rừng đã bị Tam điện hạ phá hủy, cho nên không có nơi nào khác để tiếp đãi khách, hai người chỉ có thể ngồi bên ngoài động để trò chuyện. Nội dung của cuộc đối thoại của họ chủ yếu là về việc Tam điện hạ nhờ Tạ Cô Châu đến Thái Thần Cung ở Cửu Trùng Thiên để chuyển lời, ý muốn thỉnh Đông Hoa đế quân sau khi kết thúc bế quan hãy đến phàm thế gặp y một chuyến.
Quốc sư cân nhắc hồi lâu, cảm thấy Tam Điện Hạ có lẽ muốn chuyển giao chuyện Tổ Thị lại cho Đông Hoa đế quân xử lý. Con người quốc sư, làm việc chủ yếu quan tâm đến việc có đầu có cuối, chưa từng thử qua chuyện mới làm một nửa liền giao lại cho người khác, bởi thế trong lòng hắn có hơi chút không đành lòng. Đợi Tạ Cô Châu rời đi rồi, quốc sư mới thử mon men đến thăm dò Liên Tam: "Điện hạ không định tiếp tục tìm Tổ Thị Thần nữa sao?" Hỏi rồi mới nhớ ra: "Đế Chiêu Hy có nói, ngày đó Tổ Thị Thần hóa thành Hồng Liên Tử, sau đó được Mặc Uyên Thần trồng ở Nam Hoang." Hắn lúc này mới bừng tỉnh: "Điện Hạ bây giờ không thể lên thượng giới, tất nhiên cũng khó lòng mà tìm kiếm được, quả thực là nên chuyển giao việc này lại cho người khác là phải rồi."
Hắn tự hỏi tự trả lời cả nửa ngày, lúc này Tam Điện Hạ đang ngâm người trong linh tuyền, khẽ nâng mí mắt chỉnh lại lời hắn: "Là tia linh tức của Tổ Thị Thần hóa thành Hồng Liên Tử, không phải là Tổ Thị Thần hóa thành Hồng Liên Tử."
Quốc sư có chút hồ đồ, nhưng hắn vẫn tự cho rằng mình trước đây đã nghe hiểu được lời của Đế Chiêu Hy nói rồi, muốn làm rõ quan hệ của hai người: "Đã là tia linh tức mà Tổ Thị Thần để lại, Tổ Thị Thần sau khi hóa thành ánh sáng thì không còn lưu lại gì ở thế gian nữa, vậy thì tất cả những hi vọng phục sinh của Tổ Thị Thần, theo lý mà nói, quả thực chỉ có thể ký thác trên người Hồng Liên Tử đó mà thôi. Hồng Liên Tử chính là Tổ Thị Thần, Tổ Thị Thần chính là Hồng Liên Tử, tựa hồ không có gì không thỏa đáng."
Tam Điện Hạ từ chối hiểu: "Đế Chiêu Hy cũng muốn ta cho rằng như thế." Một cánh tay y dựa lên bờ suối, khuôn mặt không chút biểu cảm nói: "Chính bởi vì hắn muốn ta cho rằng như thế, nên ta mới càng cảm thấy rằng, linh tức chính là linh tức, mà Tổ Thị cũng chính là Tổ Thị, Hồng Liên Tử lúc này không ở Nam Hoang, Tổ Thị Thần lúc này cũng không có ở Nam Hoang, Tổ Thị Thần cho dù phục sinh, cũng từ trong ánh sáng mà phục sinh, không có chút gì liên quan đến Hồng Liên Tử cả."
Quốc sư lẩm bẩm: "Nếu như thông qua Hồng Liên Tử cũng không thể tìm được tông tích của Tổ Thị Thần, vậy thì điện hạ vì sao lại cứ mãi tìm kiếm hành tung của Hồng Liên Tử đó như thế..."
Tam Điện Hạ nhàn nhạt nói: "Không tìm Hồng Liên Tử, không thức tỉnh Đế Chiêu Hy, thì ta sẽ không biết được hóa ra Hồng Liên Tử và Tổ Thị Thần không hề có mỗi liên quan gì."
Quốc sư cảm thấy trì độn, đem mọi việc mà bọn hắn cùng trải qua xem xét lại một lượt trong đầu, phát hiện quả nhiên là như thế, nhưng những suy đoán của Liên Tam đối với thân phận thực sự của Tổ Thị Thần lúc này, hoàn toàn đã vượt qua phạm vi trí thức mà quốc sư có thể hiểu được. Quốc sư cảm thấy nỗi thống dâng lên trong lòng khổ tựa như thế sự bỗng chốc đổi dời, hắn che nửa mặt hỏi: "Ý của điện hạ là Đế Chiêu Hy lừa chúng ta, thực ra hắn chẳng nói điều gì dùng được cả?"
"Cũng không hẳn là không dùng được." Liên Tam nhìn hắn một cái: "Ít nhất thì nhìn vào thái độ của hắn, Tổ Thị Thần bây giờ có lẽ rất an toàn, cho nên không cần chúng ta phải nhúng tay vào nữa, bớt chuyện."
Quốc sư suy nghĩ lại một hồi cảm thấy cũng phải, lại nhớ đến mấy tháng trước, Liên Tam theo ghi chép mà Tạ Cô Châu đưa cho, đi đến trận pháp Thông Cù để tìm manh mối liên quan đến Tổ Thị Thần, sau khi quay lại kinh thành, cũng từng bàn chuyện với hắn một lần, lúc đó Liên Tam từng đoán rằng Tổ Thị Thần đã phục sinh ở nơi phàm thế này.
"Điện hạ vẫn cảm thấy Tổ Thị Thần là phục sinh ở chốn phàm thế chúng ta sao?" Quốc sư có chút không xác định: "Vậy có cần ta đi theo Đế Chiêu Hy? Hắn tuy rằng xảo trá, miệng mồm kín như bưng, nhưng cũng khó mà đảm bảo rằng cả ngày không thể tìm ra được sơ hở nào."
"Không cần." Tam Điện Hạ ngẩng đầu nhìn ngọn cây cổ thụ trên đỉnh đầu, thần sắc mệt mỏi như không còn chút hứng thú: "Ta không hề muốn biết Tổ Thị Thần đang ở đâu." Y day day thái dương: "Chuyện này phức tạp, vả lại vốn dĩ cũng không phải chuyện mà ta nên quản, làm được đến mức độ này đã đủ lắm rồi, chuyện về sau đã có đế quân xử trí."
Tam Điện Hạ không thích rước chuyện vào người mình, quốc sư kỳ thực cũng không có thích làm chuyện này lắm, tuy rằng cảm thấy bỏ dở giữa chừng cũng hơi hơi tiếc nuối, nhưng mà nói cho cùng thì hắn vẫn đồng ý với quan điểm của Liên Tam, cảm thấy chuyện này đến đây kết thúc là được rồi. Lúc đang muốn lui xuống thì nghe được trong màn hơi nước của linh tuyền, Tam Điện Hạ đột nhiên hỏi hắn: "Sau khi hồi kinh, ngươi hãy quan sát Yên Lan nhiều hơn một chút."
Lời phân phó này của Liên Tam thoạt nghe có hơi đột ngột, quốc sư suy nghĩ sâu hơn một chút, kinh ngạc đến giật mình, nghẹn đến nửa ngày mới nói: "Ý của điện hạ là, tia linh tức hóa thành Hồng Liên Tử được Mặc Uyên trồng ở Nam Hoang kia của Tổ Thị Thần, có khả năng là Trường Y tiên tử, ấy không phải, là Yên Lan công chúa?"
"Tám chín phần mười." Tam Điện Hạ ngữ khí bình thản trả lời hắn, giống như vừa nói ra một chuyện cực kỳ bình thường đến mức không thể bình thường hơn: "Nam Hoang, Hồng Liên, còn có căn cốt dễ tu thành tiên thân, trừ nàng ra, cũng không còn ai khác nữa rồi."
Quốc sư hít một ngụm khí lạnh: "Nếu như Yên Lan công chúa là tia linh tức năm đó." Hắn không thể nào khống chế được suy nghĩ vẩn vơ của mình: "Vậy Tổ Thị Thần nếu như lần nữa phục sinh từ trong ánh sáng, thì phải chăng sẽ phục sinh ở trên người công chúa Yên Lan, hoặc là..." Hắn không cách nào bình tĩnh lại được, nói: "Yên Lan công chúa của bây giờ, kỳ thực chính là Tổ Thị Thần chưa tỉnh thức tỉnh quy vị?"
Tam Điện Hạ không trả lời thẳng vào phỏng đoán của hắn, chỉ nói hai chữ "có lẽ", giống như đã dự định không quản chuyện này nữa rồi, cho nên thực sự không còn quan tâm, cũng không để ý nữa, đối với việc nghiệm chứng xem Yên Lan có phải là Tổ Thị Thần hay không gũng hoàn toàn mất hết hứng thú, có thể nhớ đến việc phân phó quốc sư cố gắng bảo vệ nàng thôi đã là trách nhiệm cuối cùng mà y muốn muốn làm rồi.
Quốc sư chỉ có thể cáo lui, nhưng trong lòng lại tựa như có ngọn sóng lớn đang cuồn cuộn chảy, rất lâu sau hắn cũng khó lòng mà bình tĩnh lại được.
Trận chiến giữa Bắc Vệ với Sương Thực lần này, có ý nghĩa vô cùng trọng đại, có thể đảm bảo cho biên cảnh phía tây và phía bắc của Đại Hy triều được an ổn mấy chục năm, cho dù thiên tử không làm gì mà chỉ trị quốc thôi thì thời thịnh thế cũng đều đã nằm trong tầm tay hắn rồi, cho nên ngày mà đại quân hồi triều, hoàng đế cực kỳ vui mừng, đích thân xuất thành để nghênh đón, đồng thời thiết yến tiệc ở Đan Huy lầu ngay trong đêm, thiết đãi các công thần.
Sau khi yến tiệc kết thúc, các công thần lần lượt rời khỏi Đan Huy lầu. Quốc sư tối nay uống nhiều hơn mấy chén, đầu óc không được thanh tỉnh lắm. Lúc này Liêu Bồi Anh, vị quan tu soạn chính trực của Hàn Lâm Viện đi ngang qua chỗ của hắn và Tam Điện Hạ, tiểu Liêu cung cẩn chào hắn và Liên Tam, quốc sư nhớ ra vị Liêu tu soạn này cũng quen biết Thành Ngọc, hồ đồ thế nào lại hàn huyên với tiểu Liêu một câu: "Lần trước gặp ngươi là lúc ngươi bình tranh cho các vị công chúa, ngươi lúc đó có đến xin chữ của Hồng Ngọc quận chúa, xin được rồi chứ? Chữ đó ngươi có vừa ý không?" Không đợi Tiểu Liêu trả lời, lại nói thêm một câu: "Đúng rồi, quận chúa gần đây có ổn không?"
Tiểu Liêu vốn định trả lời quốc sư thì nghe hắn hỏi Thành Ngọc có ổn không, thì trầm mặc trong chốc lát, thần sắc trên mặt có chút kỳ lạ: "Quốc sư đại nhân lẽ nào không biết... quận chúa mấy ngày trước đã đến nước Ô Na Tố để hòa thân rồi sao?"
"Hòa thân?" Quốc sư sửng sốt, trong chốc lát bỗng tỉnh cả rượu, lập tức nhìn qua Liên Tam đang ngồi bên cạnh.
Quốc sư không nhìn ra sự biến hóa trên mặt của Tam Điện Hạ, chỉ nhìn thấy y lặng người trong chốc lát, sau đó nhàn nhạt hỏi Liêu Bồi Anh: "Hòa thân sao, chuyện này nói thế nào?"
Liêu Bồi Anh có chút ngẩn người: "Đại tướng quân cũng không biết sao?" Thần sắc có hơi mất mát nói: "Cuộc chiến Hy Vệ, vì để cho Ô Na Tố và Đại Hy ta có thể thuận lời kết liên minh, quận chúa liền tự nguyện đi hòa thân đến Ô Na Tố, gả cho tứ vương tử Mẫn Đạt của nước họ, đội ngũ hòa thân từ ngày mười bảy tháng chạp đã rời kinh thành, bây giờ cũng đã đi được hai mươi ngày rồi." Nói đoạn, Liêu Bồi Anh ngừng lại một chút, bổ sung thêm một câu: "Quận chúa đại nghĩa, người chínhlà mô phạm của con cháu của tôn thất." Tuy tán thưởng Thành Ngọc, nhưng ngữ khí của hắn lại mang theo vài phần buồn bã và mất mát. Quốc sư nghe ra được, vị Liêu Bồi Anh này là có ý với Thành Ngọc.
Sắc mặt của Tam Điện Hạ bỗng trở nên trống rỗng, quốc sư cũng không nhìn quá rõ ràng. Liêu Bồi Anh chắp tay cáo từ hai người, quốc sư cũng cúi đều hồi lễ với hắn, lúc nghiêng đầu qua nhìn Liên Tam, chỉ nhìn thấy thái độ của y giống như tất cả mọi thứ đều vô cùng bình thường, chỉ có ánh mắt là hơi trầm mặc nhìn về phương xa, không biết đang nghĩ đến điều gì. Quốc sư nhìn theo ánh mắt y, ở phía xa kia là một rừng mai.
Ngày hôm sau hoàng đế triệu kiến Liên Tam, quốc sư cũng đang ngồi ở đó. Trong ngự thư phòng, quân thần hàn huyên mấy câu, hoàng đế chủ động đề cập đến hôn sự của Thành Ngọc. Thành Quân nói bản thân cũng bất lực, vì tứ vương tử Mẫn Đạt chủ động đến cầu thân, trước đó đã cự tuyệt vương thái tử của Ô Na Tố cưới Yên Lan rồi, nếu như lại tiếp tục từ chối Mẫn Đạt nữa thì e là không chỉ không thể kết liên minh cùng Ô Na Tố mà còn gây ra oán kết, cho nên chỉ đành đáp ứng mối hôn sự này.
Quốc sư lúc này mới biết nội tình trong việc hòa thân của Thành Ngọc. Quốc sư là trọng thần của hai triều đại, được hoàng đế kính ái sâu sắc, cho nên trước nay hoàng đế nói chuyện với hắn chưa bao giờ cần vòng vo. Quốc sư cau mày: "Thần vốn cho rằng, với sự yêu thương của bệ hạ với quận chúa Hồng Ngọc, trong tình huống này, thì sẽ đưa thập cửu công chúa ra trước để đi hòa thân đến Ô Na Tố, mà không phải là để cho quận chúa phải gả đi xa mới đúng."
Thành Quân trầm ngâm một lúc: "Lúc đại tướng quân gấp rút đi tiếp viện cho Quý Đan, đã lệnh quốc sư chiếu cố cho Yên Lan, tướng quân ở trước tiền tuyến liều mạng tác chiến, trẫm tự nhiên không thể khiến cho tướng quân phải lo lắng cho những chuyện đằng sau rồi." Ngừng một lát lại nói: "Lại nữa Hồng Ngọc muội ấy rất hiều chuyện, biết được chỗ khó của trẫm, liền chủ động đồng ý mối hôn sự này, nhằm giải trừ an nguy của đất nước."
Lời nói không chút kẽ hở, khiến cho quốc sự nghẹn họng không biết nói gì. Quả thực, Ô Na Tố chỉ nhìn trúng Thành Ngọc và Yên Lan, Hi Ô kết thân, chỉ có thể là hai vị nữ nhân này. Liên Tam muốn chiếu cố cho Yên Lan, đứng ở lập trường của hoàng đế, lúc này phải lựa chọn một trong hai, thì để cho Thành Ngọc đi hòa thân, đó chính là vô cùng nể mặt Liên Tam rồi. Hoàng đế xử trí chuyện này như vậy, quả thực không có gì không thỏa đáng. Nhưng mà, đây thực sự là lựa chọn của Liên Tam sao, là kết quả mà y muốn nhìn thấy sao?"
Không đợi quốc sư nghĩ tiếp, Liên Tam đã mở miệng. Ngữ khí của Liên tam khi đáp lại hoàng để rất ổn trọng: "Tạ ơn bệ hạ vì đã có lòng chiếu cố Yên Lan như thế, bệ hạ ban ơn, thần vô cùng cảm kích."
Liên quan đến Thành Ngọc, y không nhắc đến một chữ nào.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi thư phòng của hoàng đế, quốc sư đắn đo mãi, chung quy vẫn không nhịn được mà quay qua hỏi Liên Tam: "Ta cũng biết là điện hạ đến thế gian này, vốn dĩ là muốn đảm bảo cho việc Yên Lan có thể quay trở lại Cửu Trùng Thiên, lần nữa đăng thần vì, cho nên không thể khiến cho một vị công chúa sức khỏe vốn đã không tốt đi đến nơi khổ hàn lạnh lẽo, nhưng điện hạ yên tâm để cho quận chúa đi đến nơi đó sao? Quận chúa từ nhỏ đã sống và lớn lên ở kinh thành, tuy rằng thể chất không tồi, nhưng cũng sợ rằng không thể chịu được giày vò, chi bằng chúng ta lại nghĩ xem có cách nào khiến cho quận chúa..."
Liên Tam Ngắt lời hắn, nhàn nhạt nói:"Đêm đó ta đã đưa ra lựa chọn rồi, từ đó về sau không còn liên quan gì đến nàng nữa, nàng gả cho Quý Minh Phong cũng được, gả cho Mẫn Đạt cũng xong, đó là mệnh số khi nàng là một phàm nhân phải trải qua. Phàm nhân tự có mệnh số của họ, ta không tiện quầy rầy."
Quốc sư ngây ngẩn cả người. Đạo lý, thì quả đúng thật là đạo lý này. Lời nói ra vừa tỉnh táo lại lý trí. Chính như lời Tam điện hạ nói, y đã đưa ra sự lựa chọn, cho nên dứt khoát cùng vạch rõ giới hạn với Thành Ngọc. Nhưng mà một khi chân chính thích một người, quả thực có thể bình tĩnh lạnh nhạt đối diện với việc người trong lòng mình gả đi xa sao? Quốc sư đột nhiên nhớ tới những lời Đế Chiêu Hy nói ở trước cửa sơn động trong rừng Đại Uyên đêm đó. Chiêu Hy nói với hắn: "Nếu ngươi thực sự thân thiết với y, thì nên biết, sự yêu thích của y không đáng tiền. Còn về chân tâm, y đối với A Ngọc, ước chừng có ba phần thực tình mà thôi, không thể nhiều hơn được." Hắn lại nghĩ tới câu nói kia của Liên Tam vào cái đêm đó: "Ta có lẽ không thích nàng đến vậy."
Quốc sư nhìn theo bóng lưng rời đi của Liên tam, nhất thời không biết nói gì cho phải. Lần đầu tiên hắn hiểu rõ, vì cái gì mà rất nhiều người nói Liên Tam phong lưu vô tình, và cũng là lần đầu tiên hắn chân thực cảm thấy, Tam điện hạ quả thực có hơi chút hung ác.
Thành ngọc nằm mộng. Trong giấc mộng, nàng đang trên đường đi đến nước Ô Na Tố để hòa thân.
Đội ngũ hòa thân từ ngày mười bảy tháng chạp đã rời kinh thành, một đường đi rất nhanh, tầm mười ngày sau, đã đến cửa Điệp Mộc ở phía tây nước Đại Hy. Ra khỏi cửa Điệp Mộc thì chính là sa mạc Giáng Nguyệt. Sa mạc cằn cỗi, người sinh sống rải rác, bởi vậy triều đình vẫn chưa có quan lại quản lý, đại khái chỉ đem vùng sa mạc này nhập vào Kế Quận, do Quận chủ của Kế Quận cai quản. Ngựa rất khó đi giữa biển cát như vậy, cho nên lúc đến cửa Điệp Mộc, đội ngũ đưa dâu của họ liền đổi thành Lạc Đà do quận chủ chuẩn bị, để tiếp tục lên đường.
Ra khỏi cửa Điệp Mộc thì chính là một cùng sa mạc rộng lớn,có thể nhìn thấy xung quanh toàn là nhưng cồn cát liên miên, sau khi đi được ba bốn ngày, mới bắt đầu gặp được các ốc đảo. Khi đi đến một vài ốc đảo nhỏ họ sẽ dừng lại cắm trại, thuận tiện cho Lạc Đà nghỉ ngơi lấy sức, trong các ốc đảo có rất nhiều những phế tích tán loạn rải rác, có thể mơ hồ nhìn thấy được dáng vẻ của các thành ấp.
Vị tướng quân hộ tống Thành Ngọc đi hòa thân họ Lý, trước đây từng đi canh giữ ở vùng biên giới, nên cũng có vài phần hiểu biết đối với sa mạc Giáng Nguyệt này. Lý tướng quân nói với Thành Ngọc, trong sa mạc này có rất nhiều câu chuyện, ẩn núp rất nhiều nguy hiểm, và cũng nảy sinh ra rất nhiều sinh cơ.
Một trận bão cát có thể khiến cho cả bộ lạc diệt vong, một nguồn nước lại có thể khiến cho một quần tộc phục sinh.
Thành Ngọc ngước nhìn bãi cát vàng mênh mông trước mắt, hỏi Lý tướng quân, nước đã đại biểu cho cơ hội được sống, vậy ở trong sa mạc, mọi người hẳn là đều rất thích nước nhỉ?
Lý tướng quân lại lắc đầu: "Cũng không hẳn vậy. Quận chúa có biết, lúc trước vùng sa mạc này cũng rất phồn vinh, ở trung tâm sa mạc cũng từng có muối trạch hồ ốc đảo thổ địa, cũng từng có đất đai giàu có phì nhiêu. Lúc triều đại mới khai sáng, Cao Tổ còn từng xây dựng một quận ở đó. Nhưng vào một đêm giáng nguyệt, sa mạc đột nhiên có một trận hồng thủy quét qua, cả một vùng sa mạc Giáng Nguyệt bị trận đại hồng thủy đó cuốn đi hết chỉ trong vòng một đêm, phía dưới dòng lũ cuồn cuộn, tất cả phồn hoa đó chỉ trong một buổi liền biến thành một mảnh trống rỗng, triều đình từ đó mới biết được vùng sa mạc này là một nơi rất khó có khống chế được, cho nên về sau mới bỏ hoang nó như thế này."
Lúc Thành Ngọc nghe kể về câu chuyện cũ hơn hai trăm trước này, chỉ phảng phất như nghe được một truyền thuyết từ thời xa xưa, lúc đó nàng không hề quá để tâm đến nó. Nhưng ai biết được, chính trong đêm thứ ba sau khi cuộc trò chuyện này kết thúc, trận đại hồng thủy hai trăm năm mới gặp một lần đó lại lần nữa xuất hiện tại sa mạc Giáng Nguyệt này, đã thế lại còn bị bọn họ gặp phải.
Đất cát chấn động, lạc đà hoảng loạn, dưới ánh trăng, không biết cát vàng từ nơi nào tựa như trận đại hồng thủy đổ ập về phía đội ngũ đưa dâu bọn nàng, nó tựa như con thú giảo hoạt khổng lồ mà ác liệt, bước đi từng bước khoan thai đầy ưu nhã, chậm rãi nuốt trọn hết cồn cát này đến cồn cát khác, chấn nhiếp hết thảy tất cả những con mồi đang khiếp sợ đến tột cùng.
Bồn bề đều là những con sóng lớn, đội ngũ đưa dâu gần ngàn người tựa như những con cừu non bị bao vây bởi một đám thú dữ, Thành Ngọc tìm kiếm bọn người Chu Cẩn, Lê Hưởng, Diêu Hoàng và Tử Ưu Đàm trong đám người hỗn loạn kia, nàng mơ hồ nghĩ, trước khốn cảnh như trời phạt này, chỉ dựa vào nhân lực tuyệt đối không thể nào thoát được, dựa vào sức mạnh của các Hoa Yêu, có lẽ còn có thể giải quyết được mối nguy nan lúc này. Nhưng nàng chạy muốn gãy chân, kêu cứu đến khản giọng, vẫn không thể nào tìm được bất cứ tông tích nào của đám Hoa Yêu kia ở đâu cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]