TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊNTác giả: Đường Thất Công TửChương 21.2
Khoảng mười ngày sau từ ngày Càn Ninh tiết qua đi, Hoa Phi Vụ nghe được một tin tức vô cùng khủng khiếp từ Từ Ma Ma ở Lâm Lang các. Nói Ngọc tiểu công tử tái xuất giang hồ, bao hồng bài Trần Giao nương của Mộng Tiên Lầu. Giao Nương có sở trường nhảy múa, tiểu công tử lúc tỉnh táo thì đắm mình trong vũ nhạc, sau khi say thì sẽ nằm ngã trên đùi của mỹ nhân, say rồi tình tỉnh rồi lại say, đốt không biết bao ngân lượng trên người Giao Nương, quả thực là rất thống khoái.
Phải biết khi người ngoài nhìn vào, Ngọc tiểu công tử từ mười hai tuổi vung chín ngàn ngân lượng cho Hoa Phi Vụ khiến cho bản thân chàng trong giới yên hoa vung thành một truyền kỳ, về sau liền trở nên lãnh đạm đối với việc tiêu tiền vào các cô nương, một lòng tập trung vào những trận đấu đá cầu trên sân, chỉ thỉnh thoảng thì sẽ đến Lâm Lang các tìm Hoa Phi Vụ. Vì thế bọn họ cảm thấy Ngọc tiểu công tử đã có thể tính đã ẩn lui một nửa trong ngũ lăng thiếu niên, Tần lâu sở quán.
Nhưng bảo mẫu của Lâm Lang các Từ ma ma lại không cho là như thế. Từ ma ma vẫn luôn gửi gắm ở Thành Ngọc rất nhiều kỳ vọng, kiên trì tin tưởng rằng cậu có thể đi càng lúc càng xa trên con đường bại gia chi tử này, vì thế mỗi lần đều dặn dò Hoa Phi Vụ phải cố gắng làm lung lạc Ngọc tiểu công tử, tranh thủ khiến cho cậu ngày ngày đều đến Lâm Lang các để vung tiền.
Trăm ngàn lần không nghĩ đến chuyện làm cho Ngọc tiểu công tử ngày ngày đến thanh lâu này, Hoa Phi Vụ không thể làm được, nhưng Trần Giao Nương ở Mộng Tiên Lầu lại làm được, nội tâm của Từ ma ma dâng lên một sự phẫn nộ không thể nói thành lời. Hoa Phi Vụ vô cùng hiếu kỳ đối với việc này, Thành Ngọc giải phóng khỏi sự cấm túc chuyện này nàng cũng biết, nhưng nàng cũng nghe nói bài tập của nàng vẫn chất đống. Có Chu Cẩn ở bên trông chừng, còn có đống bài tập đè lên đầu như thế, Thành Ngọc vẫn có thể ra ngoài bao các cô nương như thế, Hoa Phi Vụ không tránh khỏi sinh ra lòng kính phục với nàng, nhưng suy nghĩ lại thì Ngọc tiểu công tử thực ra vốn là một cô nương, nàng có thể làm gì được cơ chứ? Hoa Phi Vụ quyết định tự mình đến Thập Hoa lâu để hỏi thăm.
Kết quả vừa đến Thập Hoa lâu, mới phát hiện ra sự việc đã bại lộ. Nghe nói sau khi Chu Cẩn biết việc Thành Ngọc đến thanh lâu để bao cô nương, phẫn nộ gần chết. Mà Chu Cẩn thừa biết một người như Thành Ngọc, hơn mười sáu năm cuộc đời hơn một nửa là bị cấm túc, thì việc cấm túc đối với nàng cũng như chuyện cơm bữa đã sớm thành thói quen rồi, trái tim Chu Cẩn cũng trở nên nguội lạnh phất tay trực tiếp mời nàng vào trong tịnh thất phạt quỳ, nói rằng đầu gối phải quỳ đến sưng, rồi để cho thân thể đau đớn chút thì nàng mới nhớ lâu được.
Lúc Hoa Phi Vụ đi vào trong tịnh thất, thấy Thành Ngọc đang quỳ thẳng tắp trên mặt đá lạnh băng, có chút không đành lòng, liền đi lên lầu lấy xuống cho nàng một tấm đệm mềm. Thành Ngọc nghe lời vội vàng quỳ lên trên tấm đệm, liếc mắt ra bên ngoài không hề thấy người nào đang đứng trông coi, đầu óc cũng lười quay qua nhìn, quỳ trên đệm nói chuyện vời Hoa Phi Vụ.
Tiểu Hoa không giống với Tề đại tiểu thư, nàng là một người ngốc nghếch, nhưng lại là người biết trò chuyện nhất trên đời, chưa nói được hai câu đã hỏi đến chuyện của Trần Giao Nương.
"ồ", Thành Ngọc nhíu mày trả lời nàng: "ta chính là muốn xem xem, một người nếu như thực lòng thích một người khác, sẽ như thế nào." Nàng ngừng lại một lúc, đột nhiên có chút nghẹn ngào thở dài một hơi: "Trước đây ta có chút hoài nghi, có một người chàng không phải chăng là thích ra." Trước đây khi nàng ở bên Tiểu Hoa, chủ yếu là nói về những chuyện bí mật chốn khuê phòng, vì thế khi nói với tiểu Hoa về những chuyện xảy ra với nàng gần đây, thoải mái hơn nhiều so với tâm sự với Tề đại tiểu thư.
Tiểu Hoa vô cùng kinh ngạc: "Vì thế nàng bao Trần Giao Nương, là bởi vì để xem người kia có ghen hay không sao?" Không đợi Thành Ngọc trả lời, tiểu Hoa tiếp tục nói: "Ồ, cách này không tồi nha, bình thường khi chúng ta muốn thăm dò xem người kia có thích chúng ta hay không, đều sẽ làm như thế, nếu như người bị khảo nghiệm đó thực sự thích chúng ta, đương nhiên sẽ phải chịu kích thích, sẽ ghen..." Phân tích đến đây tiểu Hoa cảm thấy có một điều gì không đúng. "Không đúng a." Tiểu Hoa nói: "Theo lý mà nói, muốn để cho đối phương ghen vậy thì người có phải nên bao một nam nhân mới được?" Không biết nghĩ đến điều gì, tiểu Hoa đột nhiên xanh mặt, khiếp sợ che miệng lại: "Người, người, người là đang hoài nghi Tề đại tiểu thư thích người sao, người, người kỳ thực cũng có chút thích nàng, vì thế mới bao một mỹ nhân như Trần Giao Nương, muốn, muốn kích thích Tề Đại tiểu thư sao?"
Tiề Hoa không khống chế nổi bản thân, trượt từ trên ghế xuống chỗ nàng, lầm bầm nói: "Trời ạ!"
Thành Ngọc càng khiếp sợ hơn cả nàng: "...Ta và Tề đại tiểu thư là trong sạch."Căng thẳng nghĩ ngợi một hồi lại nói: "Ta và Trần Giao Nương cũng trong sạch!"
Thành Ngọc vội vàng giải thích: "Giao Nương và một thư sinh gần đây lưỡng tình tương duyệt, gần đây đang dồn tiền để giúp mình chuộc thân, muốn cao chạy xa bay với thư sinh kia, lúc ta đi tìm Giao Nương đều đưa theo thư sinh kia." Logic của nàng nghe vô cùng chặt chẽ: "Thư sinh đó không phải thích Giao Nương sao, ta muốn xem hai người đó lúc ở cùng với nhau như thế nào, để so sánh một chút ta với Liên...Khụ, ta và ai đó nên ở cùng với nhau thế nào, chính là muốn biết chàng có thích ta hay không sao? Ta chính là nghĩ như thế đó."
Hoa Phi Vụ nãy giờ vẫn lo Thành Ngọc là bách hợp bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, nhất thời cũng cảm thấy cái logic này có vấn đề, dỡ mép ghế ngồi thẳng lên lại, quan tâm nói: "Vậy người tốn nhiều ngân lượng như thế, quan sát cũng lâu như thế, người cảm thấy người đó có thích người không?"
Thì thấy Thành Ngọc đột nhiên có chút thất thần, một lúc lâu sau, sắc mặt cổ quái nói: "Nàng biết không, Giao Nương thẹn thùng nhát gan không dám nhìn thư sinh đó một cái, vị thư sinh đó liền đỏ mặt, nói với Giao Nương có hai câu, hắn thế mà lại xấu hổ, còn nói lắp."
Tiểu Hoa lắp bắp nói: "Ta, ta cũng như thế mà, ta nhìn thấy người ta thích, ta cũng như thế."
Thành Ngọc giống như gặp phải quỷ, yên tĩnh hồi lâu, âu sầu nói: "Vì thế người đó căn bản không hề thích ta, bởi vì chàng thấy ta đã không đỏ mặt lại không xấu hổ."
Tất cả những kinh nghiệm trong chuyện tình ái đều được rút ra từ thoại bản như Hoa Phi Vụ, nàng cảm thấy chuyện đỏ mặt này là một chuyện vô cùng quan trọng, cho nên giống như một người đã từng trải, khoa trường che miệng lại nói như đinh đóng cột với Thành Ngọc: "Đúng thế, nếu như thật lòng thích một người, vậy thì sao lại không thấy đỏ mặt khi thấy chàng!" Nàng không thể nào tin được mà nhìn Thành Ngọc: "Người đó nhìn người nhưng không đỏ mặt, người sao lại nghĩ người đó thích người được cơ chứ? Người thật ngốc, thật đấy." Tiểu Hoa đau lòng nói: "Hoa chủ người thật sự là một cô nương ngốc!"
Thành Ngọc nhất thời sửng sờ, trầm mặc rất lâu, gian nan cố gắng cải chính mình không phải là một cô nương ngốc: "...Nhưng chàng hôn ta."
Nhưng một người đã phiêu dạt chốn hoan trường như Tiểu Hoa căn bản không hề động tâm, nàng lắc lắc đầu không cho là như thế, phát biểu quan điểm đầy tính triết học và kinh tế học: "Người từng nghe câu này chưa? Nói rằng vàng bạc trời sinh không phải là tiền bạc, nhưng tiền bạc trời sinh chính là vàng bạc. Nam nhân cũng như thế. Chàng thích người, chính là trời sinh sẽ hôn người; Nhưng chàng ta hôn người, lại hoàn toàn không phải là do chàng ta thích người." Nói mãi nói hoài tự nhiên trên mặt nàng lại lộ ra một chút hào quang trí tuệ.
Thành Ngọc hoàn toàn bị thuyết phục, buồn chán nói: "Nếu như hoàn toàn không thích ta, vậy chàng hôn ta, là vì sao?"
Tiểu Hoa phất tay một cái đáp trả nhất nhanh nhẹn: "Đương nhiên là do người xinh đẹp!"
Thành Ngọc không thể phản bác, quỳ trên tấm đệm mềm ngẩn người nửa này, suy sụp tinh thần, ánh mắt phiêu diêu giữa hư không.
Tiểu Hoa nói mệt nên tự rót cho mình một chén trà, lại rót cho Thành Ngọc một chén, cuối cùng tự nhiên nhớ lại gì đó, tức giận phẫn nộ nói: "Bất quá người này thực sự là to gan, đến cả tiện nghi của Hoa chủ cũng dám chiếm, thật sự là thiếu giáo huấn mà." Hỏi Thành Ngọc nói: "Chu Cẩn có giúp nàng giáo huấn hắn chưa?" Nóng ruột nói: "Nếu như vẫn chưa, chi bằng để ta thay hoa chủ đi giáo huấn hắn!"
Thành Ngọc hữu khí vô lực trả lời nàng một câu: "Không cần đâu." Nhắm một mắt nói: "Nàng không đánh lại chàng."
Hoa Phi Vụ rất không phục: "Là thần tiên phương nào, ta cư nhiên không thể đánh lại được."
Thành Ngọc trầm mặc một hồi: "Liên Tam."
Hoa Phi Vụ sắc ngụm trà trong miệng: " Ồ, vậy thì đánh không lại thật." Sau đó Hoa Phi Vụ mới phản ứng lại, phản ứng lại hai lần, tay vừa run, cộp. Chén trà bị rơi rồi. Thành Ngọc đang thả hồn theo mây gió theo bản năng quỳ lùi lại hai bước. Hoa Phi Vụ khiếp sợ đến mức cong cả ngón tay lên, chỉ vào Thành Ngọc: "Ý của Hoa chủ là, là Liên tướng quân chàng chàng chàng chàng chàng chàng hôn người rồi sao?"
Thành Ngọc cẩn thận phủi nước trà đổ trên vẫy xuống, buồn bã nói: "Ừ, ta biết, nàng nói đúng, vàng bạc trời sinh chính là tiền bạc, nhưng tiền bạc trời sinh không phải là vàng bạc, vì thế chàng hôn ta không phải là vì chàng thích ta, mà là do ta xinh đẹp mà thôi." Nàng trầm mặc một hồi: "Chàng thường dạo thanh lâu, Lâm Lang các Khoái Lục viện Hí Xuân viện đều từng dạo qua, vậy thì có lẽ chàng cũng từng hôn nàng cũng từng hôn Tiễn Mộng của Hí Xuân viện và Kim Tam nương của Khoái Lục viện rồi, kỳ thực cũng không có gì hàm ý quá đặc biệt, đều là ta nghĩ nhiều mà thôi." Nàng gật đầu, suy sụp tinh thần nói: "ta hiểu rồi."
Hoa Phi Vụ nhịn không nổi chỉnh lại: "Là vàng bạc trời sinh không phải là tiền bạc, nhưng tiền bạc trời sinh chính là vàng bạc. Còn nữa Liên tướng quân cũng chưa từng hôn ta." Hoa Phi Vụ bị tin bát quái này đập vào mặt đến giờ vẫn chưa hồi thần trở lại, lại kích động nắm lấy hai vai của Thành Ngọc: "Nếu như Liên Tam tướng quân hôn Hoa chủ người, vậy thì Hoa chủ người có thể nghĩ nhiều thêm một chút, chàng tất nhiên là vì thích người rồi, tin ta đi, thật đấy!"
Thành Ngọc chầm chậm nhìn nàng, khép hờ hai mắt lại: "Không phải nàng nói với ta vàng bạc trời sinh không phải là tiền bạc, nhưng tiền bạc trời sinh chính là vàng bạc, nam nhân thích nàng, thì sẽ hôn nàng, nhưng nam nhân hôn nàng, lại không phải là do hắn thích nàng sao?"
Hoa Phi Vụ cực kỳ bội phục trí nhớ của Thành Ngọc, nhưng lúc này cũng không phải là lúc khen ngợi, nàng đưa ra một ngón tay, lắc quá lắc về nói: "Đối với nam nhân bình thường thì sẽ là như thế, nhưng đối với một nam nhân bị bệnh ưa sạch sẽ, thì định lý này không được thành lập, người phải biết Liên Tam tướng quân." Tiếu Hoa thần bí nói: "Hắn, là một người có bệnh sạch sẽ, hàng thật giá thật."
Liên Tam thích sạch sẽ, Thành Ngọc biết điều này. Nhớ lại lúc hai người mới gặp nhau, Liên Tam rõ ràng là bước trừ ngoài tiểu đình đã bước ra từ trong vũng bùn, nhưng đôi giày lại không hề có một chút bẩn nào, nàng tuy rằng không biết sao chàng có thể làm được như thế, nhưng nàng cũng nhớ lúc đó nàng vô cùng bội phục chàng, Sau này may mắn được thấy được phong tư lúc đánh nhau của chàng, đặc biệt là lúc chàng một đao chém chết con cự mãng ở tiểu Dao Đài, cả tòa sơn động đều bị chàng làm cho ngập tràn máu tươi, nhưng chàng lại có thể kiếm được một nơi không nhiễm chút máu kéo lấy ống tay áo, điều này cũng khiến cho Thành Ngọc lưu lại ấn tượng rất sâu sắc.
Vì thế nàng cảm thấy có lẽ Liên Tam là một người thích gọn gàng sạch sẽ, nhưng nếu nói đến trình độ bệnh ưa sạch sẽ này...Thành Ngọc đột nhiên nhớ lại cái đêm trong phủ đại tướng quân, Liên tam không nói nhiều lời trực tiếp đẩy nàng vào trong ôn tuyền liền đề nàng xuống...
Ký ức đột ngột ùa về khiến cho Thành Ngọc bỗng chốc đỏ mặt, nhưng cũng chính là hồi ức không thể khống chế được, khiến nàng sản sinh ra hoài nghi đối với lời nói của Tiểu Hoa. Bởi vì nếu như Liên tam thực sự ưa sạch sẽ, chàng còn có thể không thèm suy nghĩ, trực tiếp đè nàng xuống để làm loàn như thế? Đương nhiên không thế, chàng tất nhiên trước khi muốn đẩy nàng xuống thì phải xem xem dưới đất chô kê người lên có sạch sẽ không mới hổ với cái danh hiệu bệnh ưa sạch sẽ...
Tiểu Hoa không chú ý đến nhưng suy tư của Thành Ngọc, cũng không chú ý đến ánh mắt hoài nghi sau khi suy tư của nàng, thành thật nói: "Bởi vì Liên tướng quân hắn ưa sạch sẽ như thế, cho nên rất ghét tiếp xúc với người khác, đừng nói là chủ động hôn một nữ tử, chủ động đến gần nữ tử trong vòng bảy tám tấc đã là điều không thể rồi."
Thành Ngọc càng thêm hoài nghi: "Nói nhầm rồi, theo như ta biết, ta, Yên Lan còn có cả Thiên Bộ tỷ tỷ, chúng ta đều từng đến gần chàng trong vòng bảy tám tấc rồi."
Tư duy của Tiểu Hoa mà mọi người khác nhau, nàng gật gật đầu: "Gần bảy tám tấc, chàng lại không có đánh mấy người, vậy thì chứng tỏ chàng đối với mấy người rất khác biệt."
Thành Ngọc cảm thấy tiểu Hoa quả thực đang nói bừa, day trán nói: "Nói Liên Tam ca ca ghét người khác đụng chạm điều này quả thực quá là không hợp lý rồi, nếu như ta không nhớ nhầm thì, chành là một thường khách của thanh lâu."Nàng đưa ra một vấn đề khiến cho người khác phải suy nghĩ: "Chàng nếu như đã chán ghét mấy cô nương thanh lâu đến gần, vậy thì chàng còn đi dạo thanh lâu làm gì?"
Đây là điều mà Thành Ngọc nhìn nhận khi nhìn Liên Tam là một nam nhân chứ không phải là huynh trưởng, lần đầu tiên nhớ lại, và cũng ý thức được, Liên Tam, chàng là hoa hoa công tử là thường khách của Thanh Lâu. Nếu như chàng là huynh trưởng của nàng, điều này đương nhiên không sao cả, nhưng nếu như chàng....thì vấn đề quả thực có chút lớn rồi.
Thành Ngọc ngẩn ngơ.
Tiểu Hoa hoàn toàn không chú ý đến sự biến hóa trong sắc mặt của nàng, không tự nhìn trả lời: "Liên Tam tướng quân dạo thanh lâu làm gì, đúng là một câu hỏi hay." Nàng chần chừ một lúc lâu, ho một tiếng: "Vốn dĩ, ta không muốn nói với hoa chủ người đâu." Ánh mắt nàng nhìn ra phía xa xăm, thần sắc có chút nghiêm mục: "Bởi vì dù sao ta cũng là hoa khôi, cũng cần mặt mũi mà." Thu hồi ánh mắt liếc nhìn Thành Ngọc: "Nhưng hoa chủ người dù sao cũng là hoa chủ của ta, nếu như là nhân duyên của hoa chủ người, vậy thì ta phải giúp người." Nàng quyết tuyệt kiên định nói: " Ta muốn làm mai cho hai người!"
Thành Ngọc nghe tiểu Hoa nói mà giống như mây mù giăng đầy núi.
Đã hạ quyết tâm là tiểu Hoa, lần đầu tiên khẳng định Liên Tam quả thực là thường khách của thanh lâu: "Liên tướng quân tuyệt nhiên chính là thường khách của chốn yên hoa chúng ta, có thể nói chỉ đứng sau hoa chủ người, Liên tướng quân chính là vị khách mà Từ ma ma của Lâm Lang các vô cùng coi trọng."
Thành Ngọc nhất thời không biết nên nói gì.
Nhớ lại chuyện cũ, cảm xúc của tiểu Hoa ùa về: "Liên tướng quân quả thực là thiên kim phú hào, chưa hề cô phụ lại kỳ vọng của Từ ma ma. Bên ngoài đồn chàng từng ở trong Khoái Lục viện ba đêm, sủng ái tỳ bà tiên Kim Tam nương; lại nghe nói chàng mê mẫn phong tư của Tiễn Mộng tiểu nương ở Hí Xuân viện; từng tặng cho Tiễn Mộng một kiếm huệ định tình làm từ ngọc nham thạch; bên ngoài còn đồn Liên tướng quân ngưỡng mộ tiếng ca của ta, có một ngày còn đến Lâm Lang các mà lỡ mất lên triều sớm nữa!" Tiểu Hoa dừng lại một lúc: "Liên tướng quân cũng từng qua đêm ở chỗ Kim Tam Nương ba lần, tặng cho Tiễn Mông một miếng kiếm tuệ, còn vì ta mà lỡ mất buổi triều sớm."
"Hít..." Thành Ngọc đang ngồi trên tấm đêm mềm há miệng hít một hơi, nàng khép hờ mắt bình tĩnh nhìn tiểu Hoa: "...Nàng khẳng định là đang làm mối cho chúng ta, mà không phải là đến phá hoại mối nhân duyên này của ta?"
Tiểu Hoa lấy hơi: "Nhưng mà." Cô ấy tặng cho Thành Ngọc một ánh mắt "Đừng vội như thế": "lần Liên tướng quân qua đêm ở chỗ Kim Tam Nương, ta tốn rất nhiều công sức để thăm dò, nghe nói lúc đó tướng quân rảnh rỗi, nên phổ một khúc tỳ bà kêu Kim Tam Nương đàn cho chàng nghe."
Tiểu Hoa hăng hái nói: "Khúc nhạc đó rất khó, ngày Tam Nương học được liền vui vẻ mời tướng quân đến, tướng quân đến Khoái Lục Viên, nghe xong cảm thấy đàn kiểu này quả thực không hay chút nào, liền tức giận ở lại Khoái Lục viện, giám sát và chỉ đạo cho Kim Tam Nương ba ngày. Tam Nương mỗi ngày chỉ có thể ngủ hai canh giờ, ngày đêm luyện tập liên tục ba ngày liền, đầu mười ngón tay đều là máu, đều là máu a! Ba ngày sau cuối cùng cũng thần công đại thành, lần nữa hiến nghệ, tướng quân chàng mới hơi hơi hài lòng mà bỏ qua cho Kim Tam Nương đáng thương."
Tiểu Hoa nghĩ lại tim vẫn còn đập, ngưng trọng một lúc mới tổng kết: "Đây chính là sự thật đằng sau chuyện Liên tướng quân qua đêm ba lân ở Khoái Lục Viện để sủng hạnh Kim Tam Nương."
Thành Ngọc: "..."
Tiểu Hoa bày ra vẻ mặt an ủi nhìn Thành Ngọc: "Không cần sợ, tiếp theo đến câu chuyện của Tiễn Mộng tiểu nương, không có máu me như vậy đầu."
"Tiễn Mộng tiểu nương, múa kiếm rất giỏi, các tài tử đời này đều vì tài múa kiếm của nàng mà sáng tác thơ ca." Tiểu Hoa khoa tay ra hiệu: "Lại nói có một lần tướng quân đến Hí Xuân Viện, chọn bái múa kiếm của nàng, nàng đã múa bài "Kinh Hồng Khứ"nổi tiếng nhất của nàng. Tay Tiễn Mộng nhẹ nhàng lắm lấy thanh nhuyễn kiếm, thân mặc một chiếc váy sa trắng, dáng người xinh đẹp tha thướt, phong tư mỹ mạo. Trống vừa vang lên, Tiễn Mông vung kiếm lên tựa như gió thổi tuyết bay, lại giống như kim hồng chiếu ảnh. Nhưng còn chưa múa được mấy đường, tướng quân đã kêu ngừng lại, cau mày nói kiếm tuệ màu đổ của Kinh Trần kiếm và tiết tấu của trống không khớp nhau." Thần sắc của tiểu Hoa trở nên cứng đờ: "Tướng quân kêu tất cả mọi người dừng ở tại đó, lại gọi tỳ nữ bên cạnh kết hơn mười bảy cái kiếm tuệ với cách kết và màu sắc khác nhau, tiếp đó kêu các nhạc sư tấu nhạc để cho Tiễn Mộng thay từng cái kiếm tuệ để múa thử, vừa thử liền thử đến tận hai canh giờ, cuối cùng cũng tìm được một cái kiếm huệ màu nâu có hình dáng như rắn bò để Tiễn Mông thay, mới cho nàng được lên sân khấu, chính thức hiến vũ.
Tiểu Hoa nhìn Thành Ngọc: "Người tìm hiểu múa kiếm có kỹ đến đâu thì cũng chỉ tìm hiểu đến kiếm và điệu múa kiếm sao cho phù hợp thôi, chưa từng nghe thấy có người còn tỉ mỉ đến mức để ý đến màu sắc của kiếm tuệ và tiết tấu của trống có khớp hay không." Tiểu Hoa một lời khó nói hết: "Ta tuy rằng trong một mùa xuân từng yêu mến tướng quân, nhưng có lúc, ta thực sự cảm thấy chàng phải chăng là có bệnh."
Thành Ngọc cảm thấy trong mùa xuân trước yêu Liên tướng quân, mùa thu này lại thích một hòa thượng như tiểu Hoa hoàn toàn không có tư cách phản đoán Liên Tam có bệnh hay không, mà cái người đi dạo thành lâu chỉ để tìm hoa khôi để ăn lẩu như nàng, cũng không có tư cách phán đoán Liên Tam có bệnh.
Nhưng nàng sau khi nghe thấy tất cả mọi chuyện này, cư nhiên lại có chút hiểu được vì sao Liên Tam lại như thế. Liên Tam, dù sao cũng là một Liên Tam thích soi mói, bất cứ chuyện gì chàng cũng vô cùng kỹ lưỡng.
Thành Ngọc khom người trên tấm đệm mềm ho một tiếng, cố gắng giải thích cho Liên Tam: "Dù sao thì trong thành Bình An nói về âm nhạc và vũ đạo thì tứ đại hoa lầu các nàng đã là cao thủ rồi, Liên Tam ca ca yêu cầm cao tuyệt đối, vừa động một cái liền muốn mọi người biểu diễn lại, đại khái chỉ à vì để phù hợp với kỳ vọng ca múa trong lòng huynh ấy mà thôi."
Nàng nhớ lại Liên Tam từng hỏi nàng có biết nhảy múa ca hát không, lần nữa xác định một cách nghĩ nữa, nghiêm túc ngồi thẳng, ôm lấy hai cánh tay: "ta nghĩ, huynh ấy có lẽ là thực lòng yêu thích nghệ thuật ca vũ." Trầm mặc một hồi, nàng nghiêng đầu sang một bên nói: "Chết rồi, những thứ này ta đều không giỏi, cái ta biết nhất chính là mã đầu cầm. Vậy ta có nên đi học không?"
Tiểu Hoa lập tức sợ hại nhìn nàng: "Đừng, nếu như nàng đã biết rồi, chàng ta nhất định sẽ giống như giày vò chúng ta mà giày vò nàng." Tiểu Hoa bày ra biểu tình cửu tử nhất sinh. Nàng thâm chỉ có lải nhải: "Lần ta và đại tướng quân ở với nhau lâu nhất, là có một ngày mới sáng ra chàng đến nghe ta hát, kết quả có mấy chỗ hát không hay, chàng nghe thấy liền cau mày, bắt ta thay đổi từng chút từng chút, ta hát lui hát tới mười lăm lần chàng mới hài lòng, đến mười lăm lần đó a!" Thần sắc của tiểu Hoa vô cùng phức tạp: "Tin đồn chàng vì ta mà lỡ buổi triều sớm chính là như thế."
Sau khi nghe hết những điều tiểu Hoa kể để chứng minh sự trong sách của tiếng tăm phong lưu của chàng, Thành Ngọc trong lòng thở dài một hơi, không nhịn nổi mà cong cong khóe miệng, nàng quỳ đó cúi đầu xuống sờ sờ chóp mũi, thuận thế dùng ngón tay kéo khóe miệng xuống, nói: "Ồ"
Hoa Phi Vụ cần đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, nghiêm túc dặn dò Thành Ngọc: "Những điều hôm nay ta nói với Hoa chủ, người thực sự không được để cho người thứ hai biết." Tiểu Hoa khổ sở: "Nếu để cho mọi người biết một đại nam nhân như đại tướng quân chỉ điểm ta nhiều như thế, lại căn bản chưa đụng đến chúng ta, chúng ta thực sự không còn cách nào để làm người nữa, kết quả của bản không cần đến ba tấc vải trắng thì cũng phải nhảy xuống sông Bạch Ngọc." Tiểu Hoa vô cùng ủy khuất nói: "Người phải biết, yêu cầu của thế nhân đối với hoa khôi chúng ta, thực sự là vô cùng khiêm khắc."
Thành Ngọc: "...Ừ."
Sau khi tiểu Hoa rời đi, Thành Ngọc liền nhớ lại cuộc trò chuyện giữa nàng với tiểu Hoa vừa rồi: Nàng trước tiên là tâm trạng không tốt lắm, vì thế không nói nhiều, nhưng cho dù như thế, cảm thấy nói chuyện với tiểu Hoa cũng rất náo nhiệt rất vui vẻ.
Tiểu Hoa nàng một người, chính là một sân khấu kịch
Nàng thực sự là một tiểu hí tinh(*).
(*)Nghĩa là một diễn viên rất diễn rất giỏi.
Tiểu hí tinh tuy rằng trước nay đều không quá đáng tin, nói mãi nói mãi cùng quên mất mục đích ban đầu, trước khi đi cũng không nhớ ra hôm này nàng vừa nói đã nói ba nghìn chứ giúp Thành Ngọc giải quyết vấn đề tình cảm. Nhưng cho dù là những lời nói không đâu vào đâu, nhưng lại khiến cho những bất an phiền muộn của Thành Ngọc trong phút chốc trở nên thông thấu, Thành Ngọc cảm thấy bản thân, ngộ rồi.
Liên Tam, chàng quả thực là thích mình
Thể nghiệm của sự đốn ngộ, vô cùng là mới mẻ, giống như mây mù được vén ra, bầu trời trở nên quang đãng, chiếu đến tần đáy lòng của mỗi người khiến cho họ trở nên rõ rõ ràng ràng; lại giống như đang chịu đựng không khí ngột ngạt, đột nhiên có cơn mưa trút xuống, tưới vào toàn thân từ đầu đến cuối đều trở nên sảng khoái. Nàng cảm thấy, chuyện nàng tự làm khó bản thân mấy ngày hôm nay, trong chốc lát nang đột nhiên hiểu rõ rồi.
Trước đây vì sao Liên Tam lại trốn nàng?
Có thể là bởi vì chàng thích nàng, nàng lại vẫn cứ coi chàng là huynh trưởng, khiến cho chàng tức giận, cho nên mới không muốn để nàng biết.
Nếu như đã không muốn cho nàng biết, vì sao đêm đó lại hôn nàng?
Có thế là do khi thích một người, rất khó để che giấu đi.
Nếu như đã không nhịn được hôn nàng, vậy thì vì sao lại nói nàng từ nay về sau không được đến gần chàng nữa, tránh xa chàng ra?
Có lẽ là vì lúc đó nàng đã thể hiện ra sự hoảng hốt và sợ hãi, khiến chàng cho rằng nàng không tiếp nhận chàng, thất vòng quá nến mới không lựa lời mà nói.
Thành Ngọc tự hỏi tự trả lời một lúc lâu, càng nghĩ càng thấy vô cùng tự tin, càng cảm thấy có lẽ chính là như thế, nhịn được được mà lại cong cong khóe miệng lần nữa.
Nàng thích cách giải thích này, thích logic như thế này, thích những đáp án cho sự vướng mắc làm phiền nàng bấy lâu nay. Bởi vì trong hai mươi mấy ngày này những phán đoán và nghiên cứu của nàng, từng ngày từng ngày từng ngày càng rõ ràng hơn, nàng cũng thích Liên Tam.
Nàng không ngốc, nàng chỉ là trước này chưa từng thích ai, vì thế không biết thích một người thì nên như thế nào. Nhưng hôm đó khi Quý Minh Phong nói với nàng, khi một cô nương bị một nam nhân khác mạo phạm, thì đương nhiên sẽ cảm thấy ghê tởm; nhưng bất luận nàng nhớ lại bao nhiêu lần đếm đó khi ở cùng Liên Tam, sự sợ hãi và hoảng hốt lúc đầu đều dần dần biến mấy, từng hồi ức từng hồi ức cảm thấy, lại chỉ là cảm giác hoang mang và xấu hổ, nàng chính là cảm thấy kỳ lạ, cũng có chút rõ ràng bản thân đang nghĩ những gì.
Nàng bao Trần Giao Nương, muốn hiểu được rõ ràng một người nếu như thích một người thì phải làm như thế nào. Nàng muốn biết tâm ý của Liên Tống đối với nàng, lại cũng muốn biết sự cố chấp và ỷ lại mà nàng đối với Liên Tống, thì nên gọi là gì. Nàng nói với tiểu Hoa, chàng thư sinh mà Giao Nương thích đó, mỗi một lần nhìn thấy Giao Nương liền đỏ mặt xấu hổ, đó có lẽ là thích. Nàng thậm chí còn không cần thầy dạy cũng biết, nhưng khi đổi mắt đầy tình ý của Giao Nương liếc qua, tiểu thư sinh mặt đỏ kia trái tim sẽ như trống bỏi. Bởi vì trong lễ hội hoa đăng đêm Càn Ninh tiết, lúc nàng nhìn thấy Liên Tam, nàng chính là như như thế.
Đêm đó, dưới ánh sáng của hoa đăng, trong lòng nàng cùng giống như trống bỏi, vừa không muốn chàng đến gần lại chờ mong chàng sẽ đến gần, bản thân nàng cũng thấy mình vì xấu hổ mà mặt bắt đầu đỏ bừng lên. Mà lúc chàng không chú ý đến nàng mà lướt qua vai nàng, loại cảm giác dần dần tuột xuống dốc đó, hoàng toàn không chỉ là cảm giác mất mát lạc lỏng.
Mà bây giờ khi nàng cuối cùng đã hiểu rõ, nàng thích Liên Tam, nàng chỉ là có chút ngốc, lại có chút trì độn. Nàng sớm đã biết, Liên Tam đối xử đặc biệt với nàng, vì sao nàng lại muốn trở thành độc nhất vô nhị của chàng, nàng căn bản chính là thích chàng, muốn độc chiếm chàng. Rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn, mới có thể cho rằng do cảm tình giữa nàng với Liên Tam tốt, nàng với nàng chỉ là huynh muội tình thâm? Nàng và người có quan hệ huyết thống như Thành Quân còn không có tình thâm như thế.
Nàng và Liên Tam, bọn họ vốn dĩ chính là một đôi nam nữ lưỡng tình tương duyệt, lại bởi vì sự ngu xuẩn và trì độn của nàng, mà làm cho hai bên phát sinh ra sự hiểu lầm như thế.
Lúc Thành Ngọc vừa mang dép vào vừa xông ra ngoài Thập Hoa lâu Lê Hưởng vừa hay đang đi ra từ phòng khách, thấy tình hình này theo bản năng ngăn nàng lại: "Quận chúa người vẫn chưa chịu phạt quỳ xong, đây là muốn đi đâu."
Thì quận chúa nhanh nhẹn nhà nàng đã cưỡi ngựa phóng đi: "Không lo được nữa rồi, ta phải nhanh chóng đi nói với Liên Tam ca ca, chúng ta kỳ thực là một đôi tình lữ trời định."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]