Chương trước
Chương sau
TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Chương 22.1

Thành Ngọc cuối cùng cùng suy nghĩ thông suốt mang theo mối thâm tình vội vàng đến phủ đại tướng quân, trèo trường nhảy vào, dự định sẽ bày tỏ với Liên Tam, kết quả chỉ là không công.

Liên Tam hiện không ở trong phủ tướng quân, đến Thiên Bộ cũng không có.

May thay trước cửa phòng còn có Tiểu Tư nhận ra vị tiểu tiên nữ vừa trèo trường vào là quận chúa đương triều, cho nên đám hộ vệ trong phủ mới không ném nàng vào quan phủ.

Tiểu Tư nói với Thành Ngọc tướng quân bọn họ đã xuất chinh rồi.

Trở về Thập Hoa lâu nàng liền đến tìm cái vị vô cùng quan tâm và nghiên cứu đến vận mệnh quốc gia và đánh trận là Diêu Hoàng để nghe ngóng, mới biết được Quý Đan quốc thuộc địa của Đại Hy mấy ngày trước sai sứ giả đến cầu viện, nói rằng nước Sương Thực ở cách ngọn núi Thiên Cực kế bên, mấy năm nay nước sông không phạm nước giếng, lại nhân lúc lão Vương của Quý Đan băng hà, ấu chủ lên ngôi, triều đường bất ổn, vượt qua dãy núi Thiên Cực xông vào phía nam, âm mưu muốn tiêu diệt Quý Đan quốc.

Nếu như nước thuộc địa Quý Đan gặp năm, há chẳng phải uy nghiêm của Đại Hy triều cũng sẽ bị uy hiếp hay sao? Đối diện với sư hung hăng của Sương Thực, hoàng đế thiếu niên, cũng chính là đường ca của Thành Ngọc, nhất thời vô cùng tức giận. Muốn đánh cho Sương Thực ít nhất ba mươi năm cũng không dám vuốt râu cọp Đại Hy, hoàng đế liền phái Liên Tam, viên ngọc bích của quốc gia xuất chinh.

Vì thế năm ngày trước, Liên Tam đã lệnh mười lăm vạn binh mã, tiến về phía đông để viện binh cho Quý Đan quốc.

Sau khi nghe Diêu Hoàng kể lại chuyện này, Thành Ngọc đối với sự trớ trêu của hiện thực nhất thời cảm thấy mờ mịt. Vừa nghĩ đến việc nàng kỳ thực rất thích Liên Tam, mà Liên Tam cũng thích nàng, đồng thời với tâm trạng của mỗi một thiếu nữ đang độ tuổi xuân xanh, nàng vô cùng hân hoan lại vui mừng, tràn ngập sự mong chờ và hiếu kỳ đối với mối tình đầu, trong lòng giống như có hàng trăm chú chim đang nhảy nhót nô đùa, Nhưng chưa đến nửa ngày, mấy trăm con chim trong lòng đột nhiên bay mất, khiến nàng cảm thấy vô cùng trống rỗng.

Diêu Hoàng nhìn thấy nàng đang ngẩn người, ho một tiếng, hỏi nàng sao thế. Nàng không trả lời, một lúc sau, giống như không hài lòng với sự ngẩn ngơ của mình, nhanh chóng đưa tay lên chống má, Diêu Hoàng nghi hoặc nhìn nàng, lại hỏi nàng có khỏe không? Nàng gật đầu.

Hai quân đánh nhau là đại sự nghiêm trọng đến mức nào, cho dù là chuyện quan trọng đến mức nào nàng cũng không thể làm phiền Liên Tam được, đi tìm không được, gửi thư cũng không xong. Sự hiểu lầm giữa nàng và chàng, tấm lòng của nàng đối với chàng, tất cả mọi thứ, đều chỉ đợi chàng khải hoàn trở về triều mới có thể nói với nàng. Lúc này đây, nàng ở trong kinh thành ngoan ngoan chờ đợi.

Ngày hôm sau Thành Ngọc chủ động vào cung để thỉnh an thái hoàng thái hậu, từ đó về sau liền ở mãi trong cung, ngày ngày đến chỗ thái hoàng thái hậu đế tận hiếu. Trong lòng Thành Quân, Thành Ngọc chính là một chú khỉ con, để nàng ở trong cung ba ngày thôi đã có thể ép nàng chỉ còn lại nửa cái mạng rồi, hắn không nghĩ ra vì sao lần này Thành Ngọc lại tự chui đầu vào lưới, phân phó Trầm công công quan sát nàng bảy ngày, biết được nàng mỗi ngày chỉ ở trong chỗ của thái hoàng thái hậu đọc sách chép kinh, không làm chuyện xấu gì, nên cũng không quan tâm nữa,

Sau đó lại nghe Trầm công công đến báo, nói Thành Ngọc lần này chép kinh, vô cùng thành tâm, ngày đêm không ngủ, chính là trong mười ngày đã chép xong năm quyển kinh, một quyển chép để cầu phúc cho thái hoàng thái hậu, thái hậu và hoàng đế, một quyển cầu phúc cho cuộc chiến giữa Quý Đan vàv Sương Thực, vô cùng có lòng, Trầm công công thận trọng, nói với Thành Quân: "Nhưng quận chúa chép ba quyển kinh văn còn lại lại không thấy viết hồi hướng, vì thế không biết là quận chúa vì cầu phúc cho ai mà chép." Thành Quận hoàn toàn không cho rằng chuyện này có gì kỳ lạ, cũng không hỏi thêm.

Chiến báo từng bức từng bức được truyền vào cung.

Lúc viện quân của Đại Hy vào đến biên giới nước Quý đan, một nửa phía bắc nước Quý Đan đã rơi vào trong móng ngựa của Sương Thực rồi, Ngoại thành Vương đô cũng bị công kích, những người còn ở trong thành đang khổ sở chống đỡ, phía nam của vương đô đã bị bao vây, tất cả những sự chống đỡ chỉ là cố gắng miễn cưỡng mà thôi.

Quân đội Sương Thực giống như một con đao bén nhọn khổng lồ. Bởi vì đánh đâu thắng đó nên chí khí quân đội của Sương Thực vô cùng mạnh mẽ, so sánh một chút. Nhuệ khí của Quý Đan quốc giờ đây với đang càng ngày càng như mặt trời lặn về tây.

Liên Tống không suy nghĩ nhiều, định ra chiến lược, chọn ra bốn con đường tiếp viện, đem đại bộ phận binh lực chia cho ba vị đại tướng đang trấn giữ xung quang vương đô, đảm bảo ba đại tướng kia không chỉ bóp chết sự hung hăng của con dao bén Sương Thực kia, còn có thể chặt đứt con dao bén đó, khiến cho nhuệ khí của Sương Thực triệt để biến mất. Hai quân đối chiến, sĩ khĩ rất quan trọng. Mà bản thân chàng chỉ mang hai vạn kỵ binh, giả bộ như muốn tấn công vào kho lương thực của Sương Thực, khiến cho đại tướng quân Chu Nhĩ Chung đang bao vây lấy vương đô kia không thể không lui về phòng thủ, lại trong chính ngay tại lúc đại tướng Chu Nhĩ Chung đó lùi về phòng thủ mà công kích, tạo thành một cái kết đẹp đẽ cho việc bảo vệ bốn thành.

Có được sự ra tay của viên ngọc bích quốc gia Đại Hy, Liên Tông mang theo quân đội vừa mới gia nhập vào cuộc chiến tranh này, liền đem đầu dao của Sương Thực chuyển hướng, điều này đối với nhuệ khí của nước Sương Thực quả thực là một nhát dao chí mạng. Hai mươi lăm vạn quân nước Sương Thực lần lượt thất bại thối lui.

Ngày tuyết đầu mùa rơi ở thành Bình An, đại tướng quân không chỉ đuổi hết quân Sương Thực ra khỏi nước Quý Đan, mà còn mang theo mười lăm vạn quân Đại Hy vượt qua núi Thiên Cực chặn đường chiến báo của Sương Thực, bây giờ đang nằm trên bàn của Thành Quân.

Buổi chiều Thành Ngọc nghe được tin tức này, không nhịn được mà chạy đến ngự thư phòng, muốn nghe ngóng từ hoàng đế về tình hình gần đây của Liên Tam. Đâu biết được Hoàng đế đang nghị sự với quan lễ bộ, liền kêu nàng đi qua một bên đợi. Nàng ở bên ngoài đợi gần nửa ngày, khó khắn lắm mới đợi được hai vị quan viên của lễ bộ đi ra ngoài, thì có hai vị tả hữu tướng và binh bộ thượng thư lại đi vào trong. Nàng biết hôm nay không thể nhận được sự triệu kiến của hoàng đế rồi, nghĩ một hồi, liền đội tuyết đi về.

Lúc bước qua ngự hoa viên, bị một tiểu cung nữ ngăn lại, nói công chúa nhà nàng đang ở ngôi đình bên kia hâm rượu, thấy quận chúa đi ngang qua, muốn mời quận chúa qua bên kia cùng uống rượu trò chuyện.

Thành Ngọc nâng mắt, ngôi đình trong vườn mai quả thực là có bóng người, nhìn không rõ mặt mũi, chỉ có thể nhận ra được người đó đang ngồi trên một chiếc xe lăn. Vậy thì chắc chắn là Yên Lan không nghi ngờ gì nữa rồi. Thành Ngọc không thân với Yên Lam, hai người chưa từng nói chuyện riêng với nhau, nàng có chút hiếu kỳ Yên Lan rốt cuộc muốn trò chuyện gì vói nàng, trầm ngâm do dự một lúc, liền đi theo tiểu cung nữ qua bên kia.

"Ngồi."Yên Lan dựa vào chiếc xe lăn, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng, trên tay nâng một lò sưởi tay.

Thành Ngọc đáp một tiếng, ngồi xuống đối diện. Bên phải chiếc bàn là một lò nhỏ bằng đất nung đỏ, phía trên là vò rượu đang hâm nóng, thị nữ rót một chén đưa qua cho Thành Ngọc, nàng nhấp một ngụm sau đó không uống nữa, chỉ để trong tay cho âm. Yên Lan mời nàng qua đây, trừ một chút "ngồi" ra cũng không nói thêm gì khóc, cũng không muốn làm gì, Thành Ngọc mím môi, cùng không chuẩn bị chủ động nói trước.

Trong đình một mảnh tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng sôi sùng sục của ấm rượu đang hâm, không khí trở nên rấy bức bối. Thành Ngọc nghiêng đầu nhìn cảnh tuyết rơi ở bên ngoài đình. Nàng biết Yên Lan đang đánh giá nàng.

Yên Lan quả thực đang đánh giá nàng.

Đây là lần đầu tiên nàng ngồi gần Yên Lan như thế, như thế này có thể ngắm Thành Ngọc một cách tỷ mỹ. Thiếu nữ có dáng ngồi ưu nhã, chiếc áo khoác bằng lụa màu đỏ phủ dưới đất, đôi bàn tay trắng nõn thon dài cầm lấy chén rượu nhàn nhã đặt trên đầu gối, mũ trùm đầu rơi xuống, lộ ra gương mắt vì mới chạy đi trong truyết mà có chút phiếm đỏ. Nét đỏ nhàn nhạt kia, trừ trên làn da trắng như tuyết, giống như bột phấn hồng chôn trong nền tuyết trắng, từng chút nổi lên để tìm lấy mặt băng.

Yên Lan có chút thất thần.

Trong cung người người đều nói Hồng Ngọc quận chúa dung sắc khuynh thành, kỳ thực trong quá khứ, khi nói về bốn chữ dung sắc khuynh thành của Thành Ngọc, đối với Yên Lan cũng chỉ là bốn chữ mà thôi. Nàng không để ý, cũng không quan tâm. Vẻ ngoài xinh đẹp nàng cũng không phải chưa từng thấy, theo ký ức mà nàng nhớ lại từng chút từng chút mỗi ngày, các diện mạo của các tiên muội trên Cửu Trùng Thiên thi thoảng lại xuất hiện trong giấc mơ của nàng. Người làm cho nàng có ấn tượng sâu sắc nhất chính là vị thần nữ Hòa Tuệ mà Liên Tam lúc đó sủng ái nhất, so với thần nữa Hòa Tuệ, mỹ nhân trong nhân gian đều vô cùng tầm thường.

Nhưng đến cả mỹ nhân như Hòa Tuệ, Liên Tam cũng không sủng ái quá năm tháng. Vì thế cho dù là thái hoàng thái hậu ban hôn cho Thành Ngọc và Liên Tam, mà Thành Ngọc là mỹ nhân đẹp nhất trong lòng của mọi người, nàng kỳ thực chưa hề đặt Thành Ngọc vào mắt.

Nàng quả thực chưa từng nghiêm túc nhìn Thành Ngọc một lần. Cho đến hôm bình họa ở ngự hoa viên, nhìn thấy Liên Tam thế mà lại vẽ Thành Ngọc, được biết hai người có rất nhiều giao tình ở bên ngoài, nàng mới cảm thấy kinh ngạc như thế.

Những ngày này, nàng vì sự đối đãi khác biệt của Liên Tam với Thành Ngọc mà cảm thấy thống khổ, nhưng nàng vẫn còn mơ hồ có chút tự tin, tự tin rằng Thành Ngọc bất quá cũng chỉ là khách qua đường, giống như thần nữ Hòa Tuệ, giống như mỹ nhân từng đến đi bên cạnh Liên Tam; Mà trong mệnh số dài đằng đẳng của Liên Tam, duy chỉ Trường Y, mới là một người độc nhất vô nhị không thể nào thay thế được của chàng.

Nàng biết nàng không nên lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện tách Liên Tam và Thành Ngọc ra, bởi vì cho dù nàng có nhúng tay vào hay không, bọn họ cùng không thể lâu dài được, Tam điện hạ trước này không phải là một người kiên nhẫn, huống hồ Thành Ngọc còn là một phàm nhân, Nhưng nàng không nhịn được. Nhìn thấy Thành Ngọc bước vào ngự hoa viên, phản ứng đầu tiên của nàng là kêu tỳ nữ ngăn Thành Ngọc lại. Nàng cũng biết, có những lời nói không nên nói ra, nhưng nàng đồng thời cũng không thế nhịn được. Giống như một tăng nhân phạm giới, đã phạm phải trọng giới sát sanh, nói dối và ăn trộm liền sẽ biến thành rất đơn giản.

Khi những lời không nên nói được phát ra, nàng lại như trút được gánh nặng.

"Ta biết muội vào cung, là vì để tiện thăm dò tin tức quân tình của Quý Đan và tin tức của biểu ca ta. Ta cũng biết nàng thích biểu ca ta, nhưng hai người không thích hợp với nhau. Trong lòng chàng đã có người khác, lại không phải là muội, các người không thể nào có kết quả được. Những chuyện mà muội làm, và những tâm tư đó, tốt nhất đều dừng lại ở nói mà nó cần dừng lại đi, tránh cho tổn thương tình cảm của mình." Nàng nói

Thành Ngọc nghe nàng nói ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái.

Yên Lan lưu ý đến cái nhướng mày của Thành Ngọc, giống như có chút kinh ngạc, nhưng biểu tình có chỉ duy trì trong chốc lát, sau đó nàng để chén rượu xuống bàn, ngẫm nghĩ một hồi, hỏi: "Đây là một lời khuyên chân thành?"

Yên Lan sửng sốt, nàng cho rằng Thành Ngọc sẽ quan tâm đến chuyện người trong lòng của Liên Tam là ai, nếu như thế thì nàng sẽ thuận theo tự nhiên khiến cho nàng biết khó mà lui, lại không nghĩ đến nàng chỉ nói, đây là một lời khuyên chân thành sao

Đây đương nhiên không phải là một lời khuyên chân thành.

Đôi mắt của thiếu nữ trong sáng, giống như vừa nhìn đã có thể nhìn rõ, nhưng chỉ có Yên Lan biết được, nàng căn bản không biết Thành Ngọc lúc này đang nghĩ điều gì.

Nàng cứng ngắc gật đầu: "Đây quả thực là vì muốn tốt cho muội."

Thiếu nữ nhìn nàng một hòi, tựa hồ như đang xem xét lời nói kia có phải là thật lòng hay không: "Nhưng ta có chút hiếu kỳ, Thập Cửu hoàng tỷ là đang lấy thân phận gì, đứng tại lập trường của người nào, mà lại đưa ra lời khuyên chân thành này với ta?" Rõ ràng là những lời nói rất chói tai, nhưng trên mặt nàng lại không có bất kỳ biểu cảm gì, giống như đó quả thực là một nghi vấn thực sự.

Nhưng câu hỏi này xác thực không phải là một nghi vấn, bởi vì không đợi Yên Lan đáp lời nàng đã tiếp tục nói: "Nếu chỉ là biểu muội của Liên Tam ca ca, ta cảm thấy hoàng tỷ người quan tâm hơi nhiều rồi. Đây không phải là điều mà hoàng tỷ nên quan tâm."

Tuy rằng lúc Thành Ngọc nói chuyện rất lạnh lùng, nhưng thái độ của nàng kỳ thực hoàn toàn không quá ép người, nhưng Yên Lan cơ hồ như lập tức cảm thấy như bị mạo phạm. Nàng mới nhớ lại, cho dù Thành Ngọc trong quá khứ đối với nàng chỉ là một hình bóng mơ hồ, nhưng nàng cũng nhớ được một vài tin đồn, trong tin đồn đó nói rằng nàng trước nay không bao giờ để mình chịu thiệt thòi.

Yên Lan cố kiếm chế sự không vui trong lòng, bỏ qua sự lạnh lùng mà đáp trả lại Thành Ngọc: "Muội có phải là cảm thấy biểu huynh từng vẽ muội, cho nên cảm thấy huynh ấy đối xử rất khác biệt với muội?" Nàng cố gắng để cho bản thân mình tỏ ra thờ ơ: "Kỳ thực điều đó thực sự không tính là gì, muội phải biết, huynh ấy từng vẽ rất nhiều người rồi. Muội cũng không phải là người đẹp nhất mà huynh ấy từng vẽ."

Thành Ngọc khẽ nâng mắt, nhíu mày. Yên Lan không chắc chắn rằng nàng có bị kích thích không. Ánh mắt của thiếu nữ kia rơi trên người nàng, đột nhiên lạnh lùng hỏi: "Có phải tỷ thích chàng? Chàng có phải cùng từng vẽ tỷ?"

Yên Lan đứng hình: "Ta..."

Thành Ngọc phát giác ra tâm tư của nàng, khiến cho nàng không thể nào che giấu được nữa, nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, ngón tay dùng sức nắm chặt lấy chiếc lò sưởi. Nàng không nói gì, mặc nhận nghi hoặc của Thành Ngọc. Nàng không biết Liên Tam có từng vẽ Trường Y hay không, nhưng Liên Tam chưa từng vẽ nàng, nhưng nàng cũng không cách nào nói từ "không" trước mặt Thành Ngọc, giống như để cho Thành Ngọc hiểu lầm cho rằng Liên Tam từng vẽ nàng, nàng mới có thể giữ được sự tự tôn của mình trước mặt Thành Ngọc vậy.

Thiếu nử tỉ mỉ quan sát biểu cảm của nàng, một lúc lâu mới gật đầu: "Chàng từng vẽ tỷ." Ngừng một lúc lâu lại nói: "Ta biết, các người quan hệ rất tốt."

Nàng nghiêng đầu nhìn về cảnh tuyết rơi bên ngoài, đột nhiên phiền muộn cau mày, cứng ngắt nói: "Vậy chàng đã hôn tỷ chưa?"

Yên Lan sửng sốt. Đại Hy tuy rằng phong tục phóng khoáng, nhưng một nữ nhi con nhà khuê tú không nên nói ra những lời này tùy tiện như thế. Nhưng lúc một thiếu nữ chỉ mới mười sáu tuổi hỏi câu này, hoàn toàn không có bất cứ thái độ không nghiêm túc nào, chỉ giống như một câu hỏi hết sức ngây thơ, giống như nàng căn bản không ý thức được câu nói này có gì không ổn. Nhưng bất luận thế nào thì bản thân của câu nói đó, vẫn có hàm ý đằng sau, khiến cho đáy lòng Yên Lan đột nhiên trở nên nặng nề, thậm chí cảm thấy đầu hoa mắt choáng, nàng trấn định một lúc mới có thể nói: "Lẽ nào biểu ca huynh ấy..." Nàng cuối cùng vẫn là không thể nói ra câu "Từng hôn muội" được.

Thành Ngọc lại giống như hoàn toàn hiểu được ý của nàng, nàng đại khái còn nhìn ra được những thứ khác, bởi vì giọng nói lập tức trở nên khoan thai nhẹ nhàng: "Tỷ thích Liên Tam ca ca, nhưng chàng lại không thích tỷ. Tỷ muốn ta rời xa chàng, vì thế mới ngăn ta lại, nói với ra những lời kia." Nàng mím môi giống như đang vô cùng thất vọng đối với Yên Lan, lại có chút thương hại mà nói: "Hoàng tỷ làm như thế, kỳ thực có chút không tốt lắm."

Nói xong những lời này liền đứng dậy cáo từ.

Yên Lan không thể tin được nhìn thẳng vào nàng, thân thể trước tiên không ý thức mà ngăn nàng lại: "Muội cho rằng ta đang đố kỵ với muội sao?"

Thấy dáng vẻ không tỏ thái độ gì của Thành Ngọc, nàng đột nhiên tức giận: "Lúc nãy ra có nói với muội, người trong lòng của biểu ca, nhưng người đó hoàn toàn không phải muội!" Nàng cố gắng muốn diễn tả sự coi thường của nàng đối với Thành Ngọc, vì thế liền dùng đến phương pháp tồi tệ nhất: "Có lẽ cảm giác của muội không sai, ta là đang đố kỵ một người, nhưng hoàn toàn không phải là muội." Nàng cong cong khóe miệng, giả vờ cười: "Chắc muội chưa từng nghe nói đến. Người mà chàng cất giấu tận sâu trong lòng, Trường Y."

Thành Ngọc bất quá cũng chỉ là một phàm nhân, kỳ thực không nên nói về Trường Y trước mặt nàng, nhưng nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của Thành ngọc trở nên ngỡ ngàng, ngay sau đó liền lộ ra sự trống rỗng mờ mịt, Yên Lan cuối cùng cũng cảm thấy được chút vui vẻ khi ở thế thượng phong, cũng hoàn toàn không cho rằng nhắc đến Trường Y chính là một việc gì quá tồi tệ nữa. Sự tự tôn của nàng không cho phép Thành Ngọc mang theo sư ngạo mạn khi thắng lợi và sự thương hại nàng để rời đi. Sự thương hại đó hung hăng đâm vào lòng nàng: "Thành Ngọc rõ ràng cái gì cũng hiểu, vậy thì có tư cách gì mà thương hại nàng?"

"Biểu ca huynh ấy vì Trường Y mà đến đây." Nàng nhìn Thành Ngọc, chậm rãi nói từng chữ một.

Thấy Thành Ngọc đang thất thần, tâm tình nàng mới bình tĩnh lại: "Muội biết phong hiệu Thái An của ta, là bởi vì ngày ta giáng sinh, khiến cho thủy nạn ở Bình An thành tự lui; mà ta từ nhỏ đã có thể vẽ ra được cung điện trên trời, quốc sư cũng tán thưởng ta thân có tiên duyên; phụ hoàng lại tiếc cho đôi chân ta không tiện đi lại, nói nếu như không phải như thế, không biết ta có thể có được tạo hóa lớn đến đâu. Nhưng phải biết ta hoàn toàn không để tâm. Bởi vì Trường Y chính là như thế."

Thấy Thành Ngọc chấn kinh, nàng lại càng thêm trầm giọng: "Thủy thần yêu thương nàng, cho nên sự ra đời của nàng mới có thể đẩy lùi thủy tai. Cửu Trùng Thiên là quê hương của nàng, vì thế nàng mới có thể vẽ ra được cung điện trên trời. Vì cứu người mà bị Phược Ma Thạch chắt đứt đôi chân, vì thế nàng trời sinh bị tàn phế hai chân."

Trên khuôn mặt của thiếu nữ hiện ra vẻ mặt không thể tin được khiến cho Yên Lan vô cùng hài lòng. Nàng nghĩ, đây mới chính là biểu cảm mà nàng nên có, một phàm nhân, một thiếu nữ mười sáu tuổi, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng đều không biết, nàng không nên bình tĩnh kiêu ngạo như thế. Nàng cười cười, nói với Thành Ngọc: "Muội nghe ra rồi chứ?"

Nàng đổi một tư thế khác, chầm rãi dựa lui sau xe lăn, giống như đang chia sẽ bí mật với người khác mà thấp giọng nói: "Không sai, Trường Y chính là tiền thế của ta, mà biểu ca huynh ấy hoàn toàn không phải là người phàm, huynh ấy là thủy thần, đến thế gian này, là vì muốn vào phàm trần tìm ta."

Nếu như người bình thường nghe được những ngôn từ này, không tránh được sẽ cho rằng đó chỉ là những lời nói điên loạn, nhưng Yên Lan biết Thành Ngọc tin: Nàng không phải là người bình thường quá xa lạ với nhưng chuyện yêu ma quỷ quái. Thành Ngọc dựa vào tinh khí của bách hoa mới có thể tồn tại được trên thế gian, người phục vụ bên cạnh đều là những người đắc đạo, chuyện này người trong tông thất đều biết.

Mắt thấy huyết sắc trên mặt Thành Ngọc đã dần tản đi, trở thành màu trắng bệch, Yên Lan biết rằng, cuộc đối thoại của họ đến đây đã hoàn toàn xoay chuyển. Nhưng chỉ khiến cho Thành Ngọc tin vẫn chưa đủ, phải để cho nàng vô cùng chắc chắc, tin tưởng không nghi ngờ gì, bởi vì sự thực chính là giống như những gì nàng nói.

Nàng chống cằm suy tư: "Thủy thần phong lưu, tứ hải đều biết. Trước đây ở trên trời, xung quang biểu ca cũng luôn có các mỹ nhân xinh đẹp để cho huynh ấy tiểu khiển. Nhưng có đẹp đến đâu chăng nữa thì huynh ấy cũng chỉ tiêu khiển mấy tháng mà thôi, vì thế muội nói huynh ấy thích muội...."

Yên Lan thở dài một hơi: "Nếu như muội thực sự cho là như vậy, cũng có thể xem là thế đi." Nàng cuối cùng cũng có thể giả vờ thở phào nhẹ nhõm, không cần giống như nửa đầu cuộc đối thoại này, giữ lấy hơi thở mãi không dám thả lỏng.

Nàng thấy đôi mắt Thành Ngọc đang nhẹ nhàng chớp chớp, giống như một đôi hồ điệp đang bị thương, khẽ khàng, mệt nhọc mà vỗ cánh.

"Cho dù huynh ấy không thích ta." Nàng lại nói: "Ta không biết, nhưng năm đó huynh ấy vì cứu ta, từng bỏ đi nửa thân tu vi. Đợi cứu được ta rồi mới đưa ta đến phàm giới để dưỡng thương, huynh ấy lại tự mình đến phàm giới để ở bên ta. Vì để bảo vệ ta trưởng thành, huynh ấy mới làm đại tướng quân của Đại Hy triều.

Đôi mắt Thành Ngọc giờ đây đang không ngừng run rẩy, Yên Lan cảm thấy biểu cảm của Thành Ngọc bây giờ giống như trong dự đoán của nàng, dự cáo đôi hồ điệp bị thương sẽ sắp phải chết đi khi mùa thu đến, mang theo chút đau khổ, một chút bi thương: "Nghe có vẻ chàng thích Trường Y nhất." Nàng nghe được kết luận của Thành Ngọc, thấy nàng sửng sốt một hòi, sau đó lại nghe thấy Thành Ngọc truy hỏi: "Tỷ không phải lừa ta đấy chứ?"

Yên Lan không biết vì sao Thành Ngọc lại hỏi vấn đề này, bởi vì nó quá giống như đang tỏ ra yếu thế, nếu như là nàng, tuyệt đối sẽ không đè thấp tự tôn của mình như thế, nhưng Thành Ngọc lại giống như hoàn toàn không ý thức được nếu như nàng truy hỏi như thế thì cuộc đối thoại này nàng sẽ dễ dàng rơi vào thế hạ phong, cũng không lo lắng Yên Lan sẽ vì thế mà coi thường nàng, thấy nàng không đáp lời, Thành Ngọc lại như có chút suy tư hỏi thêm lần nữa: "Tỷ không lừa ta chứ?"

Yên Lan nằm gọn trong chiếc xe lăn, dùng sự cao ngạo lãnh đạm mà nàng vô cùng quen thuộc của mình nhìn Thành Ngọc: "Ta vì sao lại lừa muội? Nếu như không tin, muội có thể đi hỏi biểu ca. Hoặc là đi hỏi quốc sư cũng được."

Thành Ngọc không nói thêm gì nữa. Sắc mặt trắng như tuyết, đôi môi cũng trở nên trắng bệch, giống như đang bị trọng thương. Nàng đoan chính ngồi tại đó, giống như một bức tượng làm bằng băng tinh tế mong manh, rất lâu sau mới nói: "Tỷ nói tỷ chính là Trường Y, nhưng nếu như tỷ mới chính là người mà Liên Tam ca ca yêu thương, vậy thì vì sao chàng lại còn." Nàng ngừng một lúc, giống như không biết phải định nghĩa thái độ của Liên Tam đối với nàng là gì, cũng không thể nào miêu tả được hành vi của Liên Tam đối với nàng, cuối cùng, nàng nói: "Vì sao lại đối xử tốt với ta như thế?"

Cảm giác bực bội đột nhiên dâng lên trong đầu, Yên Lan không hiểu, vì sao nàng lại bị bức đến mức này, Thành Ngọc vẫn như cũ làm cho nàng cảm giác khó chịu như thế. Nàng phiền muộn nắm chặt lò sưởi trong tay: "Bởi vì ta hoàn toàn không thế nhớ được kiếp trước, không thể giống như Trường Y trong lòng huynh ấy, huynh ấy đối với ta vô cùng thất vọng."

Kéo dài đến tận bây giờ nàng cũng thực sự vị chuyện này mà cảm thấy vô cùng thống khổ, nhưng nhìn thấy Thành Ngọc cũng bị những lời nàng nói chọc cho đau đớn, sự thống khổ trong lòng nàng cũng giảm đi ít nhiều, nàng thở hắt ra một hơi, đưa ta ra chống lấy má, đột nhiên phát hiện chỗ thú vị của chuyện này, cười một tiếng: "Nhưng huynh ấy càng thất vọng với ta, càng không chấp nhận ta như thế này, không phải là càng nói rõ, Trường Y trong lòng huynh ấy là không thế thay thế sao?"

Nàng thở dài một hơi, giống như đang rất lo lắng cho Thành Ngọc, an tĩnh mà ôn hòa khuyên răn nàng: "Buông tay đi, muội là chúng ta không giống nhau, muội chỉ là một phàm nhân, cuộc chơi này của biểu ca, muội không chơi được, cũng không thể nào chơi được."

Mưa tuyết bay lất phất bên ngoài ngôi đình, bóng lưng của Thành Ngọc dần đi xa theo bầu trời đầy tuyết, rất nhanh đã biến mất ở cuối rừng mai. Yên Lan tựa người vào thành ghế, nhìn vào khu vườn trắng xóa trước mắt không một bóng người, dựa vào lồng hương và lò sưởi mà ngẩn người.

Trận giao phong với Thành Ngọc này nàng đã toàn thắng, nàng cứ nghĩ nàng nên cảm thấy vui vẻ, nhưng từ trong đáy lòng nàng hoàn toàn không có chút vui vẻ nào, ngược lại còn cảm thấy lạnh lẽo. Nàng không biết vì sao lại như thế, vô duyên vô cớ đột nhiên nhớ đến Trường Y.

Những ký ức liên quan đến Trường Y vô cùng hỗn loạn, phân bố khắp trong đầu Yên Lan. Nàng kỳ thực không nhớ được Trường Y là một người như thế nào, nhưng nàng có trực giác, Trường Y tuyệt đối sẽ không cố ý đi phá hoại tình cảm giữa Liên Tam với người khác.

Nàng làm như vậy rốt cuộc là đúng hay là sai?

Trong khoảnh khắc nàng đột nhiên thấy hoảng hốt, cơ hồ như đã cảm nhận được sự đê hèn của bản thân. Nhưng nàng rất nhanh đã tìm được lý do cho hành vi không quang minh lỗi lạc này của mình: Nàng không hề lừa dối Thành Ngọc. Mỗi một câu nói của nàng để là sự thật. Nàng chỉ đang nhắc nhở Thành Ngọc nên tránh ra khỏi những tổn thương không nên có, kỳ thực là nàng đang làm công đức, làm một chuyện tốt. Những chuyện mà Trường Y trên Cửu Trùng Thiên sẽ không làm, nhưng nàng đã làm rồi, cũng hoàn toàn không thể chứng tỏ tính cách của nàng và Trường Y có gì khác biệt, chỉ bởi vì Trường Y của lúc đó, nàng cũng không thích Liên Tam giống như nàng bây giờ.

Nàng là Trường Y, là người đặc biệt duy nhất đối với Liên Tam, nàng thích Liên Tam, nàng làm như thế chỉ là vì nàng thích Liên Tam mà thôi.

Yên Lan uống hết chén rượu này đến chén rượu khác, cảm thấy có chút chếnh choáng.

4/3/2020
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.