Chương trước
Chương sau
TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Chương 21.1

Đêm nay, Thành Ngọc bị mất ngủ.

Cả một đêm nàng không cách nào lấy lại được tinh thần, ngồi xếp bằng trên giường hồ đồ cả một buổi tối, đến khi trời sáng rồi cũng không hề cảm thấy buồn ngủ.

Bởi vì nàng bây giờ là một thiếu nữ bận rộn vừa phải học hội họa còn phải học cả Mã Đầu Cầm, nếu như không xin nghỉ thì sẽ không có thời gian để ngẩn người, vì thế liền sai Lê Hưởng đến giả vờ xin nghỉ bệnh với hai vị phu tử kia. Không ngờ chuyện này lại truyền đến tai hoàng đế, trong cung ngay lập tức phái thái y đến chẩn bệnh cho nàng, đương nhiên là không thể nào chẩn ra được bệnh gì.

Hoàng đế ngạc nhiên vì nàng tháng trước vừa trốn học và bị cấm túc một lần rồi, nhưng tháng này lại còn dám giả bệnh để trốn học thêm lần nữa, quả là lớn gan lớn mật, dưới sự bội phục với tấm lòng kiên gan của nàng hoàng đế liền phạt nàng cấm túc bảy ngày

Trong lúc bị cấm túc cũng không có bất cứ một chuyện gì lớn xảy ra, chỉ có một chuyện duy nhất là vị Liêu tu soạn của Hàn Lâm viện kia có đến Thập Hoa lâu một chuyến, để lấy bình an thiếp mà Thành Ngọc đã đáp ứng viết tặng mẫu thân hắn.

Liêu tu soạn cố ý ăn mặc thật thanh nhã chỉ muốn được gặp lại Thành Ngọc thêm lần nữa, nhưng đáng tiếc chỉ được ngồi dưới lầu một của Thập Hoa Lâu trong một chốc lát, ngắm vô vàn các lại hoa cỏ đang thi nhau nở rộ, và thị nữ của Thành Ngọc được phái ra đưa thiếp thư.

Bình tâm mà nói, Lê Hưởng cảm thấy lần cấm túc này, Thành Ngọc bình tĩnh hơn nhiều, đối diện với số lượng bài tập gấp ba lần bình thường nàng cũng không oán thán một câu, không chỉ như thế, ngày ngày sau bữa ăn, nàng còn muốn ngồi trên tầng thứ bảy chỗ đài ngắm cảnh của Thập Hoa Lâu để kéo Mã Đầu Cẩm, một khi kéo liền kéo đến nửa đêm. Điều này khiến cho mọi người trong lâu sống không bằng chết, nhưng lại cũng không thể ngăn cản được cái tâm hiếu học của nàng, vì thế có thể trốn được thì liền trốn đi gấp, ví dụ như Chu Cẩn nhân cơ hội này đưa Diêu Hoàng và Tử Ưu Huyền đi ra sơn trang ở ngoại thành để trốn đồng thời tranh thủ hưởng thụ nhàn hạ, bỏ mặc thị nữ Lê Hưởng ở lại trong Thập Hoa lâu trực tiếp đối diện với cuộc sống thảm thiết ảm đạm này.

Sau bảy ngày cấm túc, chưa được mấy ngày tiểu Lý đại phu đến thăm Thành Ngọc, vừa bước vào Thập Hoa lâu liền bị tiếng Mã Đầu Cầm mạnh mẽ như sắt của nàng làm cho thất kinh hồn vía, lắp bắp đưa bánh ngọt trên tay cho Lê Hưởng sau đó bịt tay chạy trối chết. Ngày hôm sau Tề đại tiểu thư và Quý thế tử cũng đến thăm nàng, Tề đại tiểu thư và Quý thế tử không hổ là người học võ, định lực và sức nhẫn nại vượt xa so với tiểu Lý đại phu. Nàng ngồi ở đó chuyên tâm kéo mã đầu cầm, một đôi anh hùng nhi nữ vậy mà có thể ở cạnh nàng nghe tận hai khúc nhạc, thỉnh thoảng lại chen vào nói với nàng mấy tin bát quái.

trong nhưng câu chuyện bát quái kia chuyện có thể coi là một chuyện đáng nghe, đó chính là tin tức mà Quý thế tử mang đến.

Nói trong lúc bồi giá ở Khúc Thủy Uyển, phụ thân của Quý thế tử nghe nói hoàng đế bổ nhiệm kiêm nhiệm Chiêu Văn Quán đại học sĩ chính là vị hữu tướng kia, muốn biên soạn một bộ tập hợp văn điển sử ký của cổ nhân đại thành, biểu thị rrất mong chờ điều đó. Quý Vương gia cảm thấy vùng Tây Nam bọn họ là một nơi rất thiếu xót văn hóa, con trai của ngài ở Tây Nam căn bản là không thể học được điều gì, so với những vương tôn công tử trong kinh thành so sánh quả thực là giống như mù chữ, liền muốn đưa Quý thế tử đến Bình An thành, cội nguồn của văn hóa để nhận được chút chỉ điểm, cho nên trước khi đi đã thỉnh cầu hoàng đế, bằng lòng cho Quý thế tử ở lại trong kinh thành, để cùng với các học sĩ nho sinh trong Chiêu Văn quán học thêm ít văn điển, thọ giáo vài năm. Thì được hoàng đế đáp ứng.

Vì thế Quý vương gia mấy ngày trước đã trở về Lệ Xuyên, nhưng Quý thế tử lại vẫn còn ở lại trong kinh thành này. Mà vì để biểu thị ân điển, hoàng đế liền ban cho Quý thế tử một tòa Thập Vương Sở mà hiện nay vẫn chưa có vương gia nào ở, nằm trên cùng một con đường với Thập Hoa Lâu của Thành Ngọc, cũng coi như là hàng xóm của nàng.

Vì lý do căn nguyên truyền thừa của học vấn thế gia, Quý thế tử chỉ cần nói dăm ba câu, Thành Ngọc và Tề đại tiểu thư đã hiểu được hoàn toàn không phải là Lệ Xuyên vương muốn mượn cội nguồn của văn hóa để bồi dưỡng thế tử. Mà là các tộc Man Di ở Tây Nam đã tập hợp đầy đủ, đại sự đã hoàn thành, hoàng đế hết sức vui mừng, ban ân cho Quý thị, lệnh cho Lệ Xuyên vương phủ thống lĩnh giám sát mười sáu Bộ tộc người Di, còn ban cho lệnh bài quyền hạn. Hoàng đế ban ra đại ân như thế, cộng thêm quyền hành lớn như vậy, cũng không biết là đang thăm dò hay là tín nhiệm, vì thế bản chất của chuyện này bất quá là do Lệ Xuyên vương hành sự cẩn thận mượn một cái cớ để đứa con trai mà hắn yêu quý nhất lại kinh thành để làm tin, cũng tiện biểu thị sự trung thành của hắn dành cho vương triều Thành gia mà thôi....

Quý thế tử và Tề đại tiểu thư hai người tôi một câu anh một câu, còn Thành Ngọc chỉ chống cằm ngồi một bên ngẩn người.

Tề đại tiểu thư thấy thần trí của nàng như đang lơ lửng trên không trung, gọi nàng một tiếng, Thành Ngọc mới có chút hoảng hốt "Ừ" một tiếng, Tề đại tiểu thư nhíu mày hỏi nàng làm sao thế, nàng thờ ơ nói không có gì. Qua không bao lâu Lê Hưởng muốn chuyển một chậu hoa rất lớn vào trong lầu, liền đến nhờ Quý thế tử giúp đỡ.

Trong lúc chỉ còn lại hai người trong phòng khách, Tề đại tiểu thư lại hỏi nàng sao vậy thêm một lần nữa, lần này Thành Ngọc trầm mặc hơn nửa ngày, chần chừ hỏi: "Ta có một người bằng hữu, nàng ấy gần đây có chút chuyện..."

Tề đại tiểu thư lăn lộn trong giang hồ không phải chỉ một hai ngày, rất hiểu cái câu mở đầu "Ta có một người bạn, nàng gặp phải mộc chút chuyện" kia, thì đa phần là chuyện của chính bản thân mình.

Tề đại tiểu thư giả vờ bình tĩnh ồ một tiếng: "Không biết người bằng hữu đó của nàng gặp phải chuyện khó khăn gì vậy?" Che miệng ho một tiếng: "Nàng cứ nói ra rồi chúng ta sẽ giúp nàng ấy phân tích xem thế nào."

Thành Ngọc rũ mắt trầm mặc nửa ngày: "Nàng ấy, nàng ấy cũng có một người bạn, người bạn này lớn tuổi hơn nàng rất nhiều." Ngón tay khó chịu giữ lấy dây đàn: "Nhưng nàng ấy trước nay đều xem người bạn đó là ca ca của mình, nhưng có một ngày, có một ngày, ngày..." Nói đến đây đột nhiên trở lên lắp bắp. Cũng không biết vì nói lắp hay là vì sao, cả khuôn mặt đột nhiên đỏ lựng, đại khái là chính bản thân nàng cũng không phát giác ra mặt mình đang đỏ lên, nàng lại giống như là đang rất khó chịu, nhưng lại bởi vì sự khó chịu đó mà cảm thấy tức giận, buồn phiền nói một tiếng: "Bỏ đi, cũng không có gì." Lại muốn cầm cung đàn lên để bắt đầu luyện đàn.

Tề đại tiểu thư tuy rằng không quá hiểu rõ chuyện phong nguyệt này, nhưng dù sao thì nàng cũng không phải bị ngốc, chỉ nghe những lời nàng liền lập tức hiểu ra cái người trong câu chuyện rời rạc của Thành Ngọc kia chính là Liên Tam.

Tề đại tiểu thử có chút kinh ngạc, vừa đang muốn hỏi, thì ở ngoài cửa có tiếng một nam nhân giành lời của nàng trước: "Có một ngày, phát sinh ra chuyện gì? Hắn làm gì nàng rồi?" Giọng nói trầm thấp, ẩn chứa sự phẫn nộ. Chính là người vừa mới quay lại, Quý Minh Phong.

Sư rời đi và trở lại của Quý Minh Phong hiển nhiên khiến cho Thành Ngọc cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nàng ngẩn người hồi lâu, nhíu màu ho một tiếng: "Không phải ta...là câu chuyện của một vị bằng hữu." Ngập ngừng nói lảng đi chủ đề đó: "Quý thế tử không phải đi giúp Lê Hưởng chuyển chậu hoa rồi sao?"

Quý Minh Phong cau mày càng chặt, hoàn toàn không trả lời nàng rằng Lê Hưởng đột nhiên cảm thấy chậu hoa đó vẫn là nên để cho thấm chút sương đêm, vì thế nên không cần hắn giúp nữa, chỉ đem câu nói vừa rồi đổi qua một cách nói khác để hỏi lại lần nữa: "Vậy thì hôm đó như thế nào? Hắn đã làm gì bằng hữu của nàng?"

Thành Ngọc cúi đầu kéo đàn, Ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, nói một hai câu với Tề đại tiểu thư còn được, nàng không thể nào nói chuyện này với nam nhân được,

"Không có chuyện gì." Nàng thong thả thử tổng kết chủ đề này: "Không phải là chuyện gì to tát cả, Quý thế tử đừng nên hỏi thêm nữa."

Quý Minh Phong yên lặng hồi lâu, sau sự yên tĩnh chớp mắt đó chàng đến gần nàng một bước: "Nàng không muốn nói, vậy thì ta cả gan đoán."

Sắc mặt hắn lạnh lùng nói: "Lúc nãy nàng muốn nói, người bằng hữu đó của nàng, nàng ta trước nay đều xem một người là ca ca của mình, nhưng có một ngày, người đó lại bất chấp sự đồng ý của nàng mà mạo phạm nàng, có đúng không?"

Sắc mặt chợt trở nên kinh ngạc của nàng rất hiển nhiên khiến cho hắn có thể đoán ra được đáp án đúng nhất. Hoàn toàn không cần nàng trả lời, hắn lại đến gần nàng thêm bước nữa, rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt nặng nề u ám: "Nàng muốn hỏi điều gì? Muốn hỏi hắn xem vị bằng hữu của nàng là gì, mà vị bằng hữu kia của nàng từ nay về sau nên đối diện như thế nào với hắn, có phải không?"

Thành Ngọc bị chuyện xảy ra đêm đó làm phiền mấy ngày liền, trong lòng cảm thấy khốn đốn nhất chính là hai vấn đề này. Nàng không ngờ rằng Quý thế tử có thể đoán được hết như điều mà nàng chưa nói ra, càng không thể ngờ được hắn có thể một kích đánh thẳng vào những tâm sự trong lòng nàng, quá kinh ngạc không nhịn được mà hỏi ngược lại hắn: "Làm sao ngươi biết?"

Sắc mặt của Quý thể tử rất khó coi mím chặt môi, không đáp lời nàng.

Nàng đợi một lúc lâu, thấy Quý thể tử vẫn không đáp lời, hàm hàm hồ hồ tự tìm cho hắn một câu trả lời: "Ồ, là bởi vì ngươi thành thân rồi, vì thế nên mới hiểu hết sao?" Chần chừ một lúc, vứt bỏ mất những cố kỵ lui sau đầu, thành khẩn hỏi hai người phía trước: "Vậy hai người cảm thấy, vị bằng hữu này của ta, từ này về sau nên đối xử như thế nào với người bằng hữu kia của nàng ấy?"

Tề đại tiểu thư cảm thấy lượng thông tin thực sự là quá phong phú rồi, nàng vẫn đang âm thầm tiêu hóa, vừa nghe Thành Ngọc nói Quý Minh Phong đã thành thân rồi, không nhịn được lại cảm thấy chấn động lần nữa, ánh mắt vi diệu nhìn về phía Quý thế tử: "Thế tử thành thân rồi?"

Trong ánh mắt nặng nề u ám của Quý thể tử hiện lên một tầng phẫn nộ và kinh ngạc, nhìn về phía Thành Ngọc: "Ta thành thân rồi?" Mi Tâm cơ hồ nhăn thành một nhúm: "Ai nói với nàng ta thành thân rồi?"

Thành Ngọc sửng sờ, những ngày cuối cùng ở Lệ Xuyên vương phủ nàng quả thực đã nghe người hầu trong phủ nói Tần Cô nương gì đó sắp được gả vào vương phủ, mà lúc đó Quý Minh Phong quả thực cũng đã đưa Tần Tố My vào kinh thành, nàng nhớ mấy tháng trước lúc nàng đã gặp lại Tần Tố My ở y quán của tiểu Lý đại phu, nàng gọi nàng ta là Tần phu nhân, Tần Tố My cũng không nói nàng gọi không đúng...Thành Ngọc cảm thấy kỳ lạ: "Tần Tố My Tần cô nương năm ngoái không phải đã gả vào vương phủ của mấy người rồi sao?"

Quý Minh Phong nói như đinh đóng cột: "Ta không cưới nàng ta."

"Ồ, không cưới, vậy thì ngươi đã nạp nàng ta làm thiếp rồi." Nàng gật đầu: "Vậy cũng rất tốt." Vốn nghĩ nên kết thúc chủ đề này ở đây rồi, lại nghe thấy Quý Minh Phong trầm uất nói: "Ta không cưới thê, cũng chưa từng nạp thiếp, nếu nói về hỉ sự năm ngoái của vương phủ, thì quả thực cũng có, đó là đường tỷ của Tấn Tố My gả cho Quý Minh Xuân.

Thành Ngọc ngẩn người: "Vậy sao? Hóa ra là đại công tử thành thân, vậy thì thật là chúc mừng đại công tử."

Quý Minh Phong nhìn nàng chăm chú, không nói gì thêm.

Trực giác của Thành Ngọc cảm thấy đây không phải là đáp án mà Quý thế tử thực sự muốn nghe, bất quá nàng bây giờ chỉ nghĩ làm sao để có thể nhanh chóng kết thúc chủ đề này để vào chuyện chính, vì thế cũng không muốn tìm hiểu quá sâu phản ứng của Quý thế tử, hỏi lại lần nữa: "Vì vậy hai người cảm thấy, vị bằng hữu đó của ta sau này đến đối xử với vị ca...bằng hữu kia của nàng như thế nào.

Quý Minh Phong giống như có chút ngạt thở, nghẹo đầu qua một bên, lạnh lùng nói: "Ta không biết."

Tề đại tiểu thư nhìn Quý Minh Phong, lại nhìn Thành Ngọc, nhưng trên chuyện này nàng quả thực cũng chỉ là củi mục, cũng chỉ có thể thành thực: "Chuyện này, ta kỳ thực cũng không hiểu lắm." Nhưng nàng lại đề xuất một kiến nghị: "Chi bằng nàng kiếm lúc nào đó đến tìm tiểu Hoa hỏi thử xem?"

Thành Ngọc cảm thấy vô cùng thất vọng, tiểu Hoa sao, nàng vô cùng hiểu, tiểu Hoa trong chuyện này còn hồ đồ hơn nàng, muốn tìm một người thật lòng, còn phải mời nàng làm quân sư, thì sao có thể đưa cho nàng kiến nghị gì tốt cơ chứ.

Quý thế tử đột nhiên hỏi nàng: "Nàng thì sao? Nàng hi vọng người bằng hữu của nàng từ này về sau sẽ đối xử như thế nào với nam nhân kia?"

Chính là vì nàng không thể nào nghĩ ra được, rất hỗn loạn, nên mới hỏi người khác, Thành Ngọc nhấc cung đàn lên: "Ta không biết." Nàng nghĩ một hồi lại hỏi Quý thể tử: "Vậy theo như lẽ thường tình, mọi người khi gặp phải chuyện này, sẽ phản ứng ra sao?"

Quý Minh Phong nhìn nàng, chầm chậm nói: "Sẽ thấy kinh tởm." Đôi môi mím thành một đường thẳng: "Sẽ cảm thấy kinh tởm người nam nhân đó." Hắn bổ sung.

Đáp án này khiến cho Thành Ngọc có chút hoảng hốt, một lúc lâu sai, nàng mơi chần chừ trả lời: "Cũng không đến mức kinh tởm đâu..."

"Không kinh tởm, vậy thì có chán ghét không?"

Thành Ngọc nhớ đến tối hôm đó, nàng có cảm thất kinh ngạc, hoảng loạn, sợ hãi, hoặc còn có nhưng cảm xúc khó nói thành lời, nhưng quả thực chưa từng nghĩ đến muốn kinh tởm hay chán ghét chàng. Nhưng theo lẽ thường, khi gặp phải chuyện này thì phản ứng đầu tiên có lẽ nên là chán ghét sao? Nàng nhíu mày: "Vậy...nhất đinh phải chán ghét sao?" Yếu đuối phản bác một tiếng : "Cũng không nhất thiết nhất định phải chán ghét...."

Nói đoạn ngẩng đầu lên, lại thấy Quý Minh Phong thần sắc lạnh băng ngưng mắt nhìn nàng, lúc chạm vào ánh mắt hắn, hắn đột nhiên nhắm mắt lại, nhìn giống như không thể nào chịu đựng thêm được nữa mà quay người đi.

Nàng có chút nghi hoặc hỏi hắn một câu: "Quý thế tử, ngươi làm sao thế?" Thì chỉ nhìn thấy hắn đang quay lưng về phía nàng đưa tay lên day thái dương, rất lâu sau hắn mới nói, thanh âm của chút khàn khàn: "Ta có chút mệt, cáo từ trước."

Đường Tam Nguyên là con đường bắt buộc phải đi qua từ Thập Hoa Lâu trở về Tề phủ. Góc đường của đường Tam Nguyên có một quán rượu, bà chủ quán rượu Tạ Thất Nương có cách kinh doanh rất khác biệt, chỉ chiêu đãi khách quen. Tề đại tiểu thư chính là một khách quen của tửu quán đó, nàng từng đưa Quý thế tử đến đó uống vài lần,

Hoàng hôn xuống, Tề đại tiểu thư mới rời khỏi Thập Hoa lâu, lúc đi ngang qua tiểu tửu quán đó, bị Tạ Thất nượng đang đứng ngoài cửa ngăn lại. Tạ Thất nương vội vội vàng vàng chạy ra tiếp nàng, nói công tử đợt trước nàng đưa đến đây uống say rồi, nói muốn uống rượu mạnh nhất trong quán bà, vừa uống liền uống hết sáu vò mười tám bát, nhìn giống như không hề có ý định dừng lại. Vị công tử đó đeo bội kiếm, lạnh lùng như băng, bọn họ cũng không dám động tay động chân, nhưng nếu cứ tiếp tục uống như thế thì sẽ xảy ra án mạng mất. Lúc nãy bà có phái a hoàn đến Tề phủ tìm nàng, lại không ngờ được có thể gặp được nàng trên đường này, khẩn cầu nàng nhanh đem người bạn này trở về đi.

Tề đại tiểu thư quen đường đi thẳng lên lầu hai, đến gần một gian phòng gần cầu thàng, quả nhiên nhìn thấy Quý thế tử đang dựa vào cửa sổ ôm vò rượu lên uống, phía trước là một chiếc bàn gỗ vuông và những vò rượu đã uống xong lăn lóc bên trên.

Tề đại tiểu thư tự nhiên cũng hiểu được Quý Minh Phong vì sao lại đến đây mua rượu, nhưng chuyện như thế này, nàng cũng không biết nên khuyên hắn thế nào. Nhìn một hồi, Tề đại tiểu thư thở dài một hơi ngồi xuống, đứng một bên vừa bóc đậu phộng vừa uống trà, nghĩ ít nhất cũng nên ở bên cạnh người đang mất ý thức ở đây một hồi.

Quý thế tử yên tĩnh uống trong chốc lát, quay đầu nhìn Tề đại tiểu thư một cái, đột nhiên mở miệng hỏi nàng: "Sau khi ta đi, nhưng tâm sự riêng của thiếu nữ giữa Tề đại tiểu thư và A Ngọc ở trong khuê phòng, có lẽ sẽ không giữ kẽ như khi ta có ở đó, nàng có thể nói cho ta những chuyện khác được không?"

Sau khi hắn đi quả thực họ có nói những chuyện khác nữa, nhưng có lẽ cũng không tính là tâm tư thiếu nữ gì.

Tề đại tiểu thư tự định vị mình là con gái nhà tướng. Mà đứa con gái của nhà tướng nàng gần đây đang si mê việc chế tạo cải tiến cầu lửa đến mức không thể kiềm chế. Thành Ngọc tuy rằng không quá mức si mê thứ này như nàng, nhưng những đồ vật nguy hiểm như thế, trước nay nàng đều rất yêu thích. Vì thế sau khi Quý Minh Phong rời đi, vì để Thành Ngọc có thể tỉnh táo tinh thần, Tề đại tiểu thư liền chia sẻ cho nàng con diều hâu trúc mà nàng mới thiết kế, còn dùng con hiều hâu lửa đó phá nổ kết giới mà Lê Hưởng bố trí cho nàng xem.

Quý thế tử hỏi nàng, Thành Ngọc có nói với nàng chuyện gì khác nữa không, Thành Ngọc cũng có nói với nàng nên dùng sắt thay cho đá đặt trong cây diêu trúc, thì lực nổ cực lớn hơn rất nhiều...Nhưng nàng không nghĩ rằng Quý Minh Phong sẽ thích nghe điều này...

Nàng cẩn thận hỏi Quý thế tử một câu: "Ví dụ như, thế tử cho rằng A Ngọc sẽ nói gì với ta?"

Quý thế tử nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Ví dụ như A Ngọc cũng có lẽ nói nàng, nàng ấy cuối cùng cũng phát hiện ra, nàng kỳ thực đã thích Liên Tam rồi."

Tề đại tiểu thư cứng họng một lúc lâu, nhìn thế tử đang ngồi ủ rũ sầu muộn, thực sự là không nỡ nói với hắn bọn họ vừa này không có nói thêm bất cứ thứ gì khác, chỉ nói về chuyện hỏa dược mà thôi. Đồng thời nàng cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không biết Quý Minh Phong vì sao lại bi quan đến thế, ngẫm nghĩ một hồi, nàng nói: "Ta quả thực là không nhìn ra được A Ngọc thích thế tử ngươi." Câu nói này hiển nhiên là làm đau lòng người, thần sắc của Quý thế tử phức tạp nhìn nàng. Tề đại tiểu thư định thần lại: "Nhưng cũng không nhìn ra được A Ngọc thích đại tướng quân, nàng ấy đối với hai người...một vị xem là bằng hữu, một vị thì xem là huynh trưởng, nàng đối xử với đại tướng quân quả thực là có chút đặc biệt, nhưng..."

Có thể thấy được Tề đại tiểu thư rất chắc chắn với những nhận biết của mình, chuyện này nàng quả thực không thể đảm đương nổi chức danh mỹ nhân hiểu lòng người, hiển nhiên Quý thế tử lại bị sự thiết thực của nàng đâm thêm một nhát đao nữa, nhưng Tề đại tiểu thư hoàn toàn không hề nhận ra, chỉ chân thành đề xuất một kiến nghị: "Theo như ta thấy, A Ngọc nàng vẫn không quá thông suốt, chi bằng ngươi hay nhân cơ hội này, để cho nàng biết được tâm ý của người, ngươi cảm thấy thế nào?"

Quý thế tử nhàn nhạt nói: "Đến cả nàng cũng nhìn ra được A Ngọc đối xử đặc biệt với Liên Tam, vậy thì còn gì để nói nữa đây." Tề đại tiểu thư âm thầm cảm thấy câu nói này không đúng lắm, có phải nàng đã tự xem thường mình rồi, nhưng còn chưa kịp nghĩ suy nghĩ thấu đáo, thì đã nghe Quý Minh Phong tiếp tục nói: "Liên Tam mạo phạm nàng, nàng lại không hề tức giận, chỉ là có chút lúng túng và phiền não, ta có thể không hiểu quá nàng quá nhiều, nhưng lại hiểu được đối với nàng mà nói chuyện này có ý nghĩ gì. Không hiểu rõ, có lẽ chỉ là bản thân nàng mà thôi.

Quý Minh Phong trước giờ đều là người kiệm lời, sau khi uống rượu vào, nói cũng nhiều hơn một chút. Tề đại tiểu thư ngẫm nghĩ, cảm thấy những lời hắn nói quả thực cũng có mấy phần đạo lý. Quý Minh Phong sầu muốn uống thêm một vò rượu nửa, lại mở miệng nói: "Không phải là không muốn để nàng biết được tâm ý của ta, chỉ là bây giờ, ta không có tư cách để nói điều đó với nàng, cũng không còn cơ hội đó nữa."

Tề đại tiểu thư không thể nhìn nổi một đại nam nhân mất hết nhuệ khí như thế này, nhịn không được mà cổ vũ hắn: "Hay là, ngươi thử xem."

Nhưng Quý Minh Phong lại giống như không nghe thấy, chỉ nâng vò rượu quỳ gối ngồi xuống cạnh cửa sổ, ngước nhìn về phía bầu trời xa nơi ánh trăng vừa xuất hiện, dường như có chút ngẩn người. Một lúc sau lại như có hứng thú nói chuyện, thấp giọng nói: "Năm ngoái có một thời gian, A Ngọc rất thích bám riết lấy ta, lúc đó ta lại cố chấp đẩy nàng ra, có một người nói với ta, nếu như ta đẩy nàng ra, có một ngày ta có lẽ sẽ hối hận, ta không thèm để ý." Rất lâu sau, hắn người một tiếng: "Nàng ấy nói đúng rồi, bây giờ ta mỗi ngày đều cảm thấy đang hối hận, vô cùng hối hận, biết vậy đã không làm như thế.

Tề đại tiểu thư ngẩng đầu nhìn chàng, thấy chàng nhắm chặt mắt lại, trên gương mặt không có chút đau xót nào, nhưng trong giọng nói lại giống như rất đau đớn.

Tề đại tiểu thư cũng nhìn về phía mặt trăng bên trời kia, trong lòng nghĩ Quý Minh Phong thế mà lại tâm sự với nàng những điều này, chắc chắn là đã say rồi. Nếu như là lúc hắn tỉnh táo, thì tuyệt đối không nói với nàng những lời này. Quý Minh Phong trước nay không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, mà nhưng lời nói này lại khiến cho người nghe cảm thấy hắn vô cùng đáng thương. Nàng thở dài một hơi, cảm thấy chính là lúc thích hợp để đưa hắn về Thập Vương Sở rồi.

Phủ tướng quân từ đêm đó về sau, Thiên Bộ có thể gặp lai Thành Ngọc, đã là ngày hai mươi tám tháng chín trong Càn Ninh tiết

Càn Ninh tiết là ngày sinh nhật của hoàng đế Thành Quân. Ngày đó, tất cả những hộ gia đình trong nhân gian đều phải tổ chức yến tiệc quanh bếp lò, trong đêm còn có pháo hoa để ngắm. Quy củ trong triều đình nhiều hơn một chút, vừa mới sáng ngày ra, từ quan văn như tả hữu tướng và võ quan như đại tướng quân phải mang theo văn võ bá quan từ thất phẩm trở lên đi đến quốc tự ở Đại Dao Sơn để kính thần bái Phật, cầu phúc cho hoàng đế; Mà sau khi hồi cung còn phải tổ chức thọ yến cho hoàng đế; tiếp đó còn có các giáo phường ti của lễ bộ phải tập luyện trước hơn một tháng các màn ca vũ tạp kỹ có thể xem, để tối đó có thể ở ngự hoa viên cùng hoàng đế thưởng thức hoa đăng. Tóm lại các tiết mục đều an bài rất phong phú.

Thiên Bộ gặp được Thành Ngọc, là ở bên ngoài tàng kinh các của Quốc tự. Thời gian trước vị trụ trì của Quốc tự Huệ Hạnh đại sư có cơ duyên lấy được tập kinh đã bị thất truyền gần ngàn năm nay "Phật nói tam thập thất phẩm kinh", lại không biết đó là kinh thật hay kinh giả, vẫn luôn muốn mời Liên Tam đến phân biệt giúp. Cho nên nhân chuyện lúc chuyện cầu phúc vừa mới kết thúc, Thiên Bộ liền đi cùng Liên Tam, cùng với Huệ Hạnh hòa thượng ở trong Tàng Kinh các làm chậm trễ hơn một canh giờ nửa khắc, vừa nhìn đã thấy Quận chúa một thân quan phục yên tĩnh đứng dưới cây Ngân Hạnh cổ, ngẩng đầu lên nhìn tán cây trên đầu.

Cây Ngân Hạnh trong quốc tự đã hơn ngàn tuổi, thân cây cũng phải cần mấy người mới có thể vây kín được, tán cây khổng lồ như cánh Côn Bằng, thời tiết đang là mùa đông, lá rơi lộn xộn, dưới tàng cây giống như bị phủ một lớp lưới vàng kim, quả thực là có một giá trị rất nhất quán. Trời xanh, cây vàng, thiếu nữ áo xanh, ba loại màu sắc này đều rất tươi mới thuần túy, cộng thêm cổ thụ ôn hòa an tĩnh, thiếu nữ tuyệt sắc, quả là một cảnh đẹp hiếm thấy.

Liên Tam hiển nhiên cũng đã nhìn thấy Thành Ngọc. Thiên Bộ chú ý đến chàng tuy không hề dừng bước, nhưng ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy Thành Ngọc, bước chân chàng rõ ràng có khẽ ngừng lại trong chớp mắt.

Huệ Hạnh hòa thượng ở một bên dẫn đường, vừa hay đi ngang qua cây Ngân Hạnh kia, tiếng bước chân dần đến gần làm cho thiếu nữ kia quay đầu lại. Đợi đến khi nhìn rõ người vừa đi đến là ai, gương mặt hiếm khi trang điểm tinh tế lại lộ ra sự kinh hãi, cơ hồ như lập tức quay người lại. Thị nữ đến cạnh nàng có chút khó hiểu nhìn hai người họ một cái, sau đó cúi đầu nói với nàng câu gì đó, lại thấy nàng lắc lắc đầu, ngay tại lúc đó nàng có chút vội vàng xách váy lên chạy đi, lúc bước qua ngưỡng cửa còn vấp chân một cái suýt té ngữa, nhìn giống như đang trốn khỏi hồng thủy mãnh thú.

Trong lòng Thiên Bộ nảy lên một tiếng, lập tức nhớ lại đêm đó sau khi đưa nàng về Thập Hoa lâu, từng hỏi qua Liên Tam, nếu như quận chúa còn đến cửa tìm chàng, thì nàn nên dùng thái độ gì để đối với quận chúa. Lúc đó Liên Tam nói với nàng, Thành Ngọc sau này sẽ không đến nữa.

Tuy rằng Liên Tống nói như thế, nhưng Thiên Bộ kỳ thực là không tin lắm. Từ khi vào trong Nguyên Cực cung để làm việc, những mỹ nhân muốn vào Nguyên Cực cung vì Tam điện hạ Thiên Bộ thấy rất nhiều rồi, mỹ nhân được Tam điện hạ coi trọng lại muốn nghĩ trăm phương ngàn kế để cự tuyệt, Thiên Bộ quả thực là chưa từng nhìn thấy. Đương nhiên nàng cũng chưa hề thấy Liên Tam chủ động coi trọng bất cứ ai,

Nhưng từ đó về sau, giống như Liên Tam đã nói, vị tiểu quận chúa đó không hề đến phủ tướng quân lần nào nữa. Cùng với tình hình nhìn thấy hôm nay, giống như sau khi mọi chuyện đã được sáng tỏ, quận chúa không chỉ tỏ ra cự tuyệt tâm ý của Tam điện hạ, lại còn giống như vô cùng sợ hãi chán ghét chàng.

Vị thủy thần điện hạ này của họ, sinh ra ở dưới đáy biển huy diệu, hoàn mỹ mà kiêu ngạo, không coi thế sự là gì, trước này chỉ có chàng đi chống lại người khác, từ lúc nào dám có người đi chống lại chàng? Lại có ai có tư cách để chống lại chàng?

Nhưng Thành Ngọc dám.

Một phàm nhân như thế, lại mà dám làm điều đó.

Thiên Bộ cảm thấy kiến thức của nàng tăng lên không ít, nhất thời cảm thấy không dám nhìn biểu cảm của Liên Tam.

Ở một nơi khác, bởi vì Thành Ngọc thường năm hay cùng thái hoàng thái hậu đến quốc tự để lễ Phật, nên Huệ Hạnh hòa thượng tự nhiên cũng nhận ra, thấy nàng vội vàng rời đi, sợ xảy ra chuyện, liền cáo tội với Liên Tam đi theo sau nàng xem sao.

Lúc này đây Thiên Bộ mới dám nhìn Liên Tam lần nữa, thấy chàng lạnh lùng gật đầu, không nói gì, đợi sau khi Huệ Hạnh hòa thượng rời đi, lại không nhanh không chậm tiếp tục đi một hồi, đến dưới tán cây Ngân Hạnh kia, thì lại dừng bước.

Chàng đứng ngay tại chỗ mà Thành Ngọc đứng ban nãy, thần sắc lãnh đạm ngẩng đầu đánh giá độ cao của tán cây khổng lồ này, nhìn một hồi, một lời cũng không nói liền đi ra khỏi cửa viện của Tàng Kinh các.

Thiên Bộ chỉ cảm thấy từ sau khi Thành Ngọc xuất hiện, cả con người Liên Tam đều trở nên vô cùng lãnh đạm, có lẽ là sự sợ hãi mà Thành Ngọc biểu hiện ra khiến chàng tức giận. Thiên Bộ theo bản năng cảm thấy chàng không hề thích nhìn thấy Thành Ngọc sợ hãi, hoặc có lẽ còn rất thất vọng với sự sợ hãi đó, nhưng tất cả cũng chỉ là sự phỏng đoán của nàng mà thôi. Tất cả những gì có thể biết chỉ là một ngày hôm đó, trên khuôn mặt của Tam điện hạ không hề có một ý cười nào, thỉnh thoảng còn cau mày, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó, Thiên Bộ lại không hề biết chàng đang suy nghĩ những gì.

Dù sao cũng là ngày sinh của hoàng đế, sau khi trở về từ quốc tự, trông thấy và bá quan đều tập trung ở trong cung, những người ngày thường rất ít khi đụng mặt, trong đêm nay trong buổi tiệc này thì tỷ lệ chạm mặt nhau tăng lên rất nhiều lần, vì thế đêm này trong hồi hoa đăng ở ngự hoa viên, bọn họ lại lần nữa gặp lại Thành Ngọc. Lúc đó Thiên Bộ đang đi cùng Liên Tam vượt qua con đường rải đầy hoa đăng hai bên, đến ngôi đình bát giác phía trước để gặp quốc sư Túc Cập.

Liên Tam kỹ tính, những người thị giả bình thường khó làm chàng hợp ý, vì thế ra vào trước nay chỉ mang theo mỗi Thiên Bộ. Nhưng khi gặp được những trường hợp cần phải nán lại trong cung, thì việc đưa theo thị nữ hiển nhiên không hay lắm, những lúc như thế này Thiên Bộ sẽ căn cứ vào tình hình mà suy xét xem nên giả trang thành một tùy tùng hay là một gã sai vặt để hầu hạ bên cạnh Liên Tống. Thiên Bộ vào cung cũng không biết bao nhiêu lần rồi, các quan viện trong triều đa phần nàng đều biết, cho nên lúc bước lên đường hoa đăng, liền nhận ra phía trước có đám hoa đăng tiên hạc kia, người đang trò chuyện với Thành Ngọc, chính là Liêu Bồi Anh của Hàn Lâm Viện.

Liêu Bồi Anh là một tài tử kiêu ngạo, Thiên Bộ từng gặp hắn mấy lần, trong ấn tượng của nàng hắn là một người khó có thể hòa hợp được, một thanh niên lúc khi hàn huyên với người khác đều tỏ ra qua loa hời hợt. Nhưng Liêu tu soạn của ngày hôm nay lại làm cho Thiên Bộ phải nhìn bằng con mắt khác. Tuy rằng khoảng cách có chút xa, nhưng cũng có thể nhận ra được Liêu tài tử lúc này là một người rất khéo nói chuyện, cái vị có khuôn mặt nhiệt tình nụ cười tỏa sáng này cùng với cái vị lúc nào cũng đăm đăm như quan tài trong ấn tượng của nàng hoàn toàn khác xa nhau. Lại thấy Thành Ngọc khẽ cười, không biết Liêu tu soạn đã nói điều gì với nàng, nàng tựa hồ có chút ngạc nhiên, đưa tay lên che miệng lại, ngón tay thon dài trắng nõn, đầu ngón tay có chút phớt hồng. Vì là một người như thế, bàn tay như thế khi làm ra động tác đó, liền khiến cho hành động đó có chút ngây thơ lại có chút kiều diễm, thế nhưng như thế lại rất thích hợp với nàng. Mà đôi mắt cong cong của nàng khi cảm thấy kinh ngạc, ý cười vẫn chưa tắt, hiển nhiên là đang trò chuyện rất vui vẻ với Liêu Bồi Anh.

Có lẽ cảm thấy được có người đang đi về phía họ, nàng thờ ơ nâng mắt, thấy người đi đến là bọn họ, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Nhung lần này nàng lại không bỏ trốn ngay tức khắc, chỉ là đứng ngay tại chỗ lúng túng không biết làm gì, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, nhìn vào bọn họ đang đến gần, cuối cùng tập trung lên người Liên Tam, lại mang theo sư hoảng loạn dễ thấy và sự lúng túng, giống như rất sợ chàng đi đến gần, lại cố gắng thuyết phục bản thân nên đừng sợ hãi khi chàng đến gần. Lúc khoảng cách giữa hai người họ chỉ có một trượng, Thiên Bộ nghe thấy Thành Ngọc khẽ gọi một tiếng Liên Tam ca ca, khuôn mặt không chút huyết sắc cùng theo tiếng gọi khẽ khàng kia mà dần dần có chút phiếm hồng.

Tuy rằng thanh âm chỉ nhỏ như muỗi kêu, nhưng Thiên Bộ biết Liên Tam cũng nghe được rồi. Nhưng chàng lại không hề dừng bước, giống như không nhìn thấy nàng, lạnh lùng đi ngang qua chỗ nàng đang đứng. Liêu tu soạn vốn đang định hành lễ với chàng, nhìn thấy tình hình này liền có chút mông lung, đứng phía sau thấp giọng hỏi Thành Ngọc: "Tướng quân là có chuyện gấp, không nhìn thấy quận chúa và thần sao?" Thiên Bộ cố đè nén sự kinh ngạc, chần chừ một lúc, thì thấy mình đã bị bỏ sau Liên tam, chỉ đành vội vàng đuổi theo sau chàng.

Thiên Bộ không nhịn được nhìn Liên Tam một cái, thấy sắc mặt chàng vẫn rất nghiêm túc lạnh lẽo, là biểu cảm giống như những ngày gần đây. Nàng âm thần quay đầu nhìn lại Thành Ngọc, lại thấy vị thiếu nữ vì Liên Tam đột nhiên đến gần mà sắc mặt hơi phiếm hồng kia, khuôn mặt lại lần nữa trở nên trắng bệch, đôi mắt trở nên mờ mịt. Trong sắc đêm hoa ảnh chợt trở nên tĩnh mịch, ánh đèn cũng như thế. Nàng sững sờ đứng dưới ánh đèn hoa đăng, Liêu Bồi Anh nói với nàng thêm một câu nữa, nàng lại giống như không hề nghe thấy, chỉ ngẩn người nhìn theo bóng lưng của bọn họ, giống như căn bản không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

29/03/2020
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.