Chương trước
Chương sau
TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Chương 20.1

Từ cái đêm ở Tiểu Giang Đông lầu kia, đã ròng rã hai mươi ngày trôi qua.

Nói đến chuyên hoàng đế đột nhiên nhớ lại Thành Ngọc đã theo sư phụ học vẽ lại hơn một tháng trời nên muốn xem thử nàng đã tiến bộ đến đâu, cho nên bốn ngày trước liền đặc biệt đưa cho hội họa sư phụ một vài bài tập, kêu nàng trong vòng mười ngày hãy lấy núi sông mùa thù, chim điểu trong rừng, sĩ nữ cung đình để vẽ nên ba bức tranh.

Hội họa sư phụ so với Thành Ngọc càng sợ hơn vì nếu như nàng không phát huy tốt, thì khi bài tập giao cho hoàng đế hắn có thể sẽ bị trách phạt, mấy ngày này hắn đều không đến Thập Hoa Lâu, ý là muốn để cho nàng chuyên tâm vẽ tranh hơn, Không chỉ hắn không đến, mà hắn còn khuyên mã đầu cầm sư phụ cũng đừng đến. Thật sự là sư môn hữu tình, tình yêu lớn như núi.

Sau đó Thành Ngọc tốn mất hai ngày để hoàn thành ba bức tranh này.

Lúc này nàng đang ngồi trong thư phòng cau mày ngắm nhìn ba bức họa được bày trên bàn đọc sách, suy nghĩ nàng có nên mượn cớ nhờ Liên Tam chỉ giáo, đến phủ đại tướng quân một lần nữa không nhỉ. Nàng nghe nói Yên Lan mỗi lần lấy cớ này để đến phủ đại tướng quân, Liên Tam đều chưa từng cự tuyệt, nàng đoán đối chàng vẽ tranh được coi là chính sự.

Hai mươi ngày trước khi đụng mặt Liên Tống nàng đều trốn tránh, kỳ thực không phải giống như những gì Tề đại tiểu thư nói, cho rằng nàng còn chưa nghĩ kỹ.

Thực ra nàng đã sớm hiểu rõ từ cái đêm mưa ở Tiểu Giang Đông lầu tồi. Từ trước đên nay, là nàng quá mức ỷ lại Liên Tam, biến chàng thành người đặc biệt thân mật nhất trong lòng, lẽ đương nhiên là nàng cũng cho rằng Liên Tam cũng suy nghĩ giống nàng, vì thế khi Liên Tam không chủ động đến tìm nàng, nàng mới cảm thấy bất an, lạc lỏng, còn buồn bã.

Nhưng đối với Liên Tam mà nói, nàng có lẽ trước nay đều không phải là một nhân vật quan trọng đến thế, cũng có lẽ chàng chỉ xem nàng là một bằng hữu bình thường, lúc chàng rảnh rỗi thì sẽ mời bằng hữu đi uống trà ăn cơm, lúc thấy nàng đáng thương thì sẽ thuận tiện giúp đỡ, lúc bận rộn thì đương nhiên không có thời gian để quan tâm nàng được. Cũng giống như lúc nàng bận rộn, cũng sẽ không nhớ phải đi tìm tên Hồ Sinh trong đội cầu mây để chơi chọi dế.

Là nàng trước nay vẫn hiểu lầm về mối quan hệ giữa nàng và Liên Tam, tưởng rằng bọn họ là một cặp huynh muội tình thâm.

Nhưng cho dù như thế cũng không phải là lỗi của Liên Tam. Tuy rằng lúc bắt đầu là chàng muốn nàng làm muội muội của chàng trước, nhưng câu nói đó có lẽ cũng chỉ là một câu nói bông đùa mà thôi, bởi vì sau này chàng kỳ thực chàng vẫn hay nhắc nhở nàng, chàng không hề muốn làm ca ca của nàng, là nàng cứ một mực cho đó là thật. Lúc cần coi là thật nàng lại không coi là thật, lúc không cần thì nàng lại coi đó là thật. Đó là lỗi của nàng.

Suy nghĩ rõ ràng một lượt tất cả những điều khiến cho nàng thấy khó chịu kia, nhưng nghĩ càng nhiều nàng lại càng cảm thấy thất vọng và thống khổ. Giống như trong đêm mưa ngày hôm đó, ngọn nến duy nhất để chiếu sáng không cẩn thận bị thổi tắt, bốn bề đột nhiên trở nên tối tăm mù mịt, cộng với tiếng gió xé trong màn mưa. mà rõ ràng một khắc trước ngọn nến đó còn mang lại cho nàng cảm giác ấm áp và chiếu sáng cho nàng, bây giờ đây nó lại giống như chỉ là một thứ ảo giác mà nàng chưa từng có được.

Sự thống khổ và sợ hãi đó mạnh mẽ như thế, nó làm nàng không khỏi quấn chặt mình lại trong chăn để suy nghĩ, rõ ràng trong cái đêm mưa đó, nàng khóc thầm trong đêm, rơi nước mắt cả một đêm.

Nàng không biết nên đối diện với Liên Tam như thế nào, bởi vì cảm thấy đối diện với chàng giống như nàng đang phải đối điện với giấc mơ đẹp bị vỡ vụn, và đây cũng chính là nguyên nhân mà nàng không muốn gặp Liên Tam.

Nàng gần đây thường hoài niệm về khoảng thời gian khi nàng mười lăm tuổi. Không giống với những cô nương khác, nàng trước này chưa từng khát vọng được trưởng thành, có thể là do lúc đó nàng đã lờ mờ biết được sau khi trưởng thành sẽ có rất nhiều phiền não.

Nàng cho rằng nếu nàng nghĩ thấu suốt được tất cả rồi thì nàng sẽ bình tĩnh để đối diện với sự lãnh đạm của Liên Tam, cũng giống như lúc đầu Quý thế tử nói không muốn kết bạn với nàng, nàng quả thực đã buồn bã một trận, nhưng không qua bao lâu nàng liền có thể bình tĩnh trở lại rồi, nàng từ nhỏ đã không phải là một người thích cưỡng cầu bản thân, những thứ muốn mà không có được, nàng trước nay đều không hề chấp trước.

Nhưng đợi từng ngày từng ngày trôi qua, lúc bóng hình bạch y càng lúc càng đến gần trong cuộc sống của nàng, nàng lại không thể nào bớt căng thẳng và yên tĩnh lại được, mà chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi. Từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên nàng muốn cưỡng cầu một cái gì đó, Nàng thậm chí còn nghĩ, nếu như chàng không thích nàng lúc nào cũng lưu luyến và ỷ lại vào chàng như thế, nàng sẽ cố gắng giữ khoảng cách nên có giữa hai người qua đường.

Nàng không muốn để chàng đi xa hơn nữa.

Nàng không thể để chàng đi xa hơn nữa.

Đầu giờ tỵ, Thành Ngọc mang theo ba bức họa đó đi ra ngoài.

Trong phủ đại tướng quân, quốc sư đang bẩm báo lại cho Liên Tam những chuyện xảy ra trong triều đình của hai mươi ngày sau khi chàng rời thành Bình An. Tam điện hạ vừa về đến phủ, lúc này đang thay y phục.

Những ngày qua, trong triều kỳ thực cũng không có động tĩnh gì, động tĩnh duy nhất là là quốc sư xin nghỉ hai mươi ngày bệnh, không thể lên triều, mà quốc sự cáo bệnh chuyện này chính là do hai người họ tự dựng lên: Liên Tam cần đi xa một chuyến, phải để quốc sư lại trong kinh thanh cải trang thành chàng đế lên triều, sau khi cải trang thành Liên Tam quốc sư hắn không thể nào phân thân được, cho nên bản thân hắn chỉ đành cáo bệnh không thượng triều.

Hoàng đế quen với bận rộn trăm công ngàn việc, nhìn qua thì vẫn là rất bận rộn,nhưng căn bản cũng chỉ là một đám tấu chương lông gà vỏ tỏi. Quốc sư cảm thấy căn bản không có gì để báo cáo cả, vì thế qua loa đại khái nói xong một lượt các chuyện xảy ra trong kinh thành,ánh mắt đầy mong đợi nhìn qua Tam điện hạ, muốn nghe những gì chàng đã phát hiện được trong chuyến đi xa này.

Liên Tam rời kinh thành hai mươi ngày trước, là bởi vì Hắc Minh Chủ Tạ Cô Châu sai Minh Sứ đưa đồ đến cho chàng.

Tam điện hạ ngày hôm đó đi tìm Tạ Cô Châu để lấy Tố Hồn sách của nhân chủ A Bố Thác, nhưng thời đại của A Bố Thác cách đời này đã là hai mươi mốt vạn năm, cho dù là Minh chủ cũng không thể nào lục tìm được trong đống sổ sách bạt ngàn kia cuốn Tố Hốn sách mà chàng muốn tìm được. Vì thế Tạ Cô Châu liền sai Minh Sứ đến đưa một thứ mà không phải là thứ Liên Tam muốn, mà là bút tích của mẫu thân hắn, trong cuốn sổ ghi chép cũng có nhắc đến những việc phát sinh trong thời đại của A Bố Thác. Tạ Cô Châu nhờ Minh Sứ truyền lời lại, nói trước khi vật chính thức được đưa tới, thì hãy đưa vật này cho Tam công tử tham khảo trước. Quốc sư cảm thấy Tạ Cô Châu thực sự là rất biết cách làm thần tiên.

Nhưng trùng hợp là trong những ghi chép để lại đó chính là bốn vị thần sứ của Tổ Thị Thần giúp đỡ trận hiến tế cho trời đất năm đó.

Nói Tổ Thị tuy đời này hiến tế tại nơi đây, nhưng người lại muốn cho mười ức phàm thế đều nhận được ân trạch, cho nên trước khi hiến tế đã bày ra trận Thông Cù, trận này một khi đã phát động, thì có thể liên kết chỗ phàm thế này với mười ức phàm thế lại một chỗ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Mà chính vì là trận Thông Cù này, năm đó khi Tổ Thị thân xả thân hiến tế mới có thể ban phát ân trạch khắp nhân gian mười ức dặm phàm thế.

Trận này có hai mười một trận điểm, ba mắt trận, phấn bố ở hai mười bốn nơi, rải rác khắp năm châu bốn bể của phàm thế, trận điểm và trận nhãn đều có linh vật trấn thủ. Mà điều vô cùng trân quý là, cuốn sổ ghi chép mà Tạ Cô Châu đưa đến, lại còn vẽ ra các nơi đặt trận điểm và trận nhãn.

Trên Thông Cù tuy rằng đã hoang phế rất nhiều năm, nhưng nói không chừng những nơi đặt trận điểm và trận nhãn sẽ có những vết tích để lại của Tổ Thị Thần, đây chính là nguyên nhân khiến cho Liên Tống khi vừa lấy được sổ ghi chép liền lập tức xuất thành.

Lúc Tam điện hạ giao phó toàn bộ công việc trong kinh thành cho quốc sư, quốc sư còn mông lung một hồi, bởi vì hắn nhớ lúc bắt đầu chỉ là một vấn đề nhỏ liên quan đến số cổ thư ở Nam Nhiễm mà hắn muốn thỉnh giáo Tam điện hạ. Vì sao hắn liền biến thành người trợ giúp Tam điện hạ đi tìm tung tích của Tổ Thị thần thế này, hắn cảm thấy có chút mù mờ khó hiểu. Nhưng ý của Tam điện hạ là, Nguyên Cực Cung trên Cửu Trùng Thiên vẫn luôn thiếu một tiên bá quản sự, đợi chuyện của phàm giới hoàn tất, chàng định đưa quốc sư về Nguyên Cực cung, cho nên nếu như sớm muộn gì quốc sư cũng là thuộc hạ của chàng, vậy thì bây giờ bắt đầu hay mười mấy năm nữa bắt đầu làm việc cũng không có gì khác biệt.

Vừa nghe sau khi phi thăng thành tiên Tam điện hạ vẫn còn muốn hắn tiếp tục làm việc dưới trướng của chàng, quốc sự liền cảm thấy thương tâm muốn chết, đối với ý nghĩa của sự tu đạo của mình sinh ra chút hoài nghi.

Nhưng chuyện này cũng không có cơ hội để thương lượng thêm. Vì thế trong hai mười ngày Tam điện hạ xuất thành đó, quốc sư đã nghĩ thông được một nửa, cảm thấy bất luận thế nào, thì đi theo Tam điện hạ để tìm được Tổ Thị thần, bảo vệ thần tính chưa được thức tỉnh của Tổ Thị thần ra khỏi sự ngấp nghé của bốn tộc thần, ma, quỷ, yêu là một chuyện vô cùng có ý nghĩa. Huống hồ Tam điện hạ cũng đã nói rồi, đợi sau khi Đông Hoa đế quân xuất quan chàng sẽ chuyển lại chuyện này cho đế quân. Bọn họ kỳ thực cũng không bận rộn quá lâu.

Lúc này, Liên Tam đang ở trong thư phòng, quốc sư dùng ánh mắt trông mong nhìn qua vị Tam điện hạ y phục thẳng thớm đang ngồi uống trà: "Điện hạ những ngày này, đã kiểm tra xong hai mươi tư vị trí trận điểm và trận nhãn kia xong chưa, có thu hoạch gì không?"

Hắn thẳng thắn hỏi, Tam điện hạ cũng đáp rất thẳng thắn: "Tìm được một Tuyết Y đang ngủ mê."

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Tuyết Y là thứ gì, là một người, hay là một đồ vật, quốc sư hoàn toàn không hiểu được, tìm được Tuyết Y có nghĩa là thế nào, quốc sư cũng không hiểu, sắc mặt của quốc sư trở nên trì độn.

Tam điện hạ nhìn hắn: "Thời đại Đại Hồng Hoang, Tổ Thị thần giáng sinh ra từ trong ánh sáng của núi Cô Dao ở Đông Hoang, cả đời điểm hóa qua bốn vị thần sứ: Cẩn Hoa Ân Lâm, Cửu Sắc Liên Sương Hòa, Đế Nữ Tang Tuyết Y, Nhân Chủ Chiêu Hi. Cửu Sắc Liên Sương Hòa ở trong núi Tiểu Dao Đài, đó chính là một vị trí mắt trận của trận Thông Cù, Đế Nữ Tang Tuyết Y đang ngủ say trong mắt trận thứ hai nằm trên Khương Lê thảo nguyên." Chàng nhàn nhạt nói: "Năm đó khi Tổ Thị bố trận, xác nhận là cho ba vị sứ thần của nàng trấn thủ ba mặt trận, nhưng ở vị trí mắt trận thứ ba nàm trong rừng Đại Uyên lại không thể tìm được bóng dáng của Cẩn Hoa Ân Lâm."

Quốc sư tuy rằng hoàn toàn không hiểu được những lịch sử thời thái cổ viễn cổ của thần tộc, nhưng tiên đế là một người nói rất nhiều, vì vậy năng lực lý giải và năng lực ứng biến của quốc sư đều được xếp vào hạng nhất. Quốc sư lập tức phát hiện ra vấn đề trong lời nói của Liên Tam: "Điện hạ sao có thể chắc chắn rằng vị trí trận nhãn thứ ba nhất định là do thần sứ trấn thủ, và là do Cẩn Hoa Ân Lâm trấn thủ, mà không phải là là vị sứ thần Nhân Chủ Chiêu Hi?

Tam điện hạ nhíu nhíu mày. Quốc sư cảm thấy cái nhíu mày này là chàng đang chê hắn ngốc. Quốc sư chợt thấy trong lòng lạnh ngắt, nhưng hắn vẫn còn có thể chịu đựng được. Tam điện hạ nói: "Nhân Chủ là một tôn hiệu, ngươi cho rằng thế gian này có thể có được bao nhiêu vị nhân chủ?"

Linh quang chợt lóe lên trong đầu quốc sư: "Bởi thế nên Nhân Chủ Chiêu Hi và Nhân Chủ A Bố Thác..."

Tam điện hạ gật đầu: "Là cùng một người. Theo tiếng Nam Nhiễm Nhân Chủ nghĩa là A Bố Thác, nhưng trong ghi chép của sử sách thần tộc, duy chỉ có một nhân chủ gọi là Đế Chiêu Hy, là một trong những vị thần sứ của Tổ Thị thần.

Quốc sư giật mình: "Trên cổ thư của Nam Nhiễm nói, năm đó lúc Tổ Thị thần hiến tế, Nhân Chỉ thống lĩnh tộc nhân đứng bên ngoài quỳ lạy... Cho nên lúc đó Nhân Chủ là người đã có chức trách, vậy thì trận nhãn thứ ba tự nhiên không thể do Nhân Chủ trấn thủ được.

Vừa nói xong đã thấy Liên Tam một tay mở trận pháp đồ bày ra trên bàn sách trước mặt. Lúc này đây, trần pháp đồ mà Liên Tam lấy ra, đương nhiên chỉ có thể là do hắn căn cứ theo những ghi chép mà Tạ Cô Châu đưa đến mà tự mình vẽ lại trận pháp Thông Cù kia.

Quốc sư hiếu kỳ nghiêng người qua nhìn, nhìn thấy nhặt lên một chiếc bút đen nối liền hai mười mốt trận điểm đó lại với nhau, vẽ xong nhìn giống như hai vòng tròn gặp nhau; mà trong ba trận nhãn kia có hai trận nhãn được bố trí ở tâm của hai vòng tròn, còn một trận nhãn còn lại nằm ngay tao chỗ hai hình tròn gặp nhau, cũng là trung tâm của toàn bộ pháp trận.

Tam điện hạ chỉ vào vị trí ở giữa: "Chỗ này chính là rừng Đại Uyên. Trận Thái Cổ Viễn Cổ, nếu như lấy vị thần chính đến thủ trận, lấy vị thần giả có pháp lực cao nhất đề trấn thủ vị trí quan trọng nhất, đây là theo hiểu biết thông thường. Ân Lâm là người đứng đầu trong bốn vị thần sứ của Tổ Thị, cho nên hai trận nhãn khác sẽ do Sương Hoa và Tuyết Y trấn thủ, còn trận nhãn thứ ba ở ngay tại trung tâm, trừ Cẩn Hoa Ân Lâm ra thì không vị thần nào có thể trấn thủ.

Quốc sư gật gật đầu xem như đã hiểu, lại giống như lập tức nhớ đến một vấn đề khác: "Điện hạ lúc này nói Cửu Sắc Liên Sương Hòa và Đế Nữ Tang Tuyết Y đang ngủ say trong trận nhãn năm đó sao, nhưng Cẩn Hoa Ân Lâm lại không thấy tông ảnh...điện hạ người có phải hoài nghi chuyện này không phải vì hắn mà là có liên quan đến sự phục sinh của Tổ Thị thần sao?"

Thấy Liên Tam yên lặng hồi lâu, mới nói: "Nếu như nơi đây chính là chỗ phàm thế năm đó Tổ Thị vũ hóa, thì trận pháp Thông Cù cũng ở tại nơi đây, bao gồm cả việc các thần sứ cũng ngủ mê ở tại đây, nếu như Tổ Thị thần phục sinh trong ánh sáng, ngươi cho rằng khả năng phục sinh ở nơi nào là lớn nhất?

Quốc sư không cần nghĩ ngợi: "Chính là ở nơi đây."

Tam điện hạ liền cười: "Nếu như Tổ Thị thần đã phục sinh rồi, tuy còn chưa từng thức tỉnh quay về vị trí cũ, nhưng đã là hồn phách của Tổ Thị, thì tất nhiên tiên khí sẽ lan tỏa ra, hai người chúng ta đang ở nơi đây, lại không thể cảm nhân được nửa phần cảm ứng, là vì sao?"

Quôc sư có chút hồ đồ: "...Có lẽ là do nàng vẫn chưa thực sự phục sinh chăng?"

Tam điện hạ lại cười: "Chiêu Hi diệt, Sương Hòa tạ, thần chủ bất ứng, Cẩn Hoa điêu linh".Câu nói này có nghĩa là nếu như thần chủ của họ không có ý thức, vậy thì ánh sáng của Chiêu Hi sẽ bị dập tắt, Cửu Sắc Liên Sương Hòa và Đế Nữ Tang Tuyết Y sẽ bị khô héo, còn Cẩn Hoa Ân Lâm cũng sẽ úa tàn. Vì thế, nếu như Tổ Thị nàng vẫn chưa thực sự phục sinh, vậy thì Sương Hòa và Tuyết Y mà ta nhìn thấy chỉ là một đóa sen chín màu và một cây dâu khô héo mà thôi, không thể nào có thế có sinh khí được, lại nói nguyên thân của hoa cẩn của Ân Lâm cũng chưa rơi rụng xuống trong rừng Đại Uyên, mà lại mắt tăm mất tích."

Quốc sư suy nghĩ một hồi, đột nhiên hiểu ra: "Điện hạ là muốn nói, rất có thể Cẩn Hoa Ân Lâm đã tỉnh giấc trước, tìm được Tổ Thị thần đã phục sinh và đang ở bên cạnh nữ thần sao, là bởi vì Ân Lâm đã động tay động chân, nên ngài mới không cách nào cảm ứng được tiên trách của nữ thần, phải không?"

Tam điện hạ vừa lấy cây bút đen viết lên trận pháp đồ hai chữ vừa nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy."

Quốc sư tuy rằng nhìn vào có vẻ lớn tuổi hơn Tam điện hạ một chút, nhưng trước mặt Tam điện hạ đã bốn vạn tuổi có hơn, hắn chính xác chỉ là một đứa trẻ, vì thế cũng không cảm thấy cái gì, ngược lại còn cảm thấy được cổ vũ, lại nói tiếp: "Vậy Tam điện hạ phải chăng đang định đi tìm kiếm Ân Lâm?"

Tam điện hạ vẫn cúi đầu viết viết vẽ vẽ lên bức trận pháp đồ đó, tùy ý nói: "Tìm Ân Lâm và Tổ Thị khó như nhau."

Quốc sư tiếp tục đưa ra chủ ý: "Nếu như Yên Lâm đã tỉnh lại rồi, vậy thì Sương Hoa và Tuyết y rất có khả năng là sắp tỉnh lại rồi, bọn họ cũng là thần sứ của Tổ Thị thần, nói không chừng giữa bọn họ có sự liên hệ gì đó, cử người trông chừng Sương Hòa và Tuyết Y, đợi họ tỉnh lại nói không chừng có thể đưa chúng ta đi tìm Tổ Thị thần?"

Liên Tam vẫn tùy ý như thế: "Ân Lâm mạnh hơn bọn họ nhiều, chỉ cần Tổ Đề chưa biến mất, thì cho dù chỉ có một khí tức trên thế gian, hắn cũng có thể mãi mãi thanh tỉnh. Nhưng Sương Hòa hai vị thần sứ kia, trước khi Tổ Thị quay trở lại bọn họ sẽ không thể tỉnh lại được, vì thế trông coi bọn họ cũng không có ý nghĩa gì."Nhàn nhạt nói: " Nếu như Ân Lâm đã ở cạnh Tổ Thị thì cũng không cần phải quá lo lắng cho an nguy của nàng. Kế hoạch trước mắt là đợi lấy được sách Tố hồn từ chỗ Tạ Cô Châu đã rồi tính tiếp."

Quốc sư rất sùng bái Tam Điện hạ: "Điện hạ từng nói thần tộc đã không còn những sử sách nói về Tổ Thị thần hoàn chỉnh nữa, nhưng liên quan đến Tổ Thần thị, điện hạ người tựa hồ như cái gì cũng đều biết hết."

Tam điện hạ đến đầu cũng không ngẩng lên: "Có thể là bởi vì ta có một bằng hữu thương hay trò chuyện, lớn hơn Tổ Thị một chút, lại mãi không chịu vũ hóa, bây giờ vẫn còn sống sờ sờ trên Cửu Trùng Thiên, được xưng là bộ bách khoa toàn thư của thiên cung, là một hóa thạch sống của tứ hải bát hoang."

Quốc sư cảm thấy có chút ngưỡng mộ. Tam điện hạ bật cười: "Nếu như sau này ngươi chứng đạo, nếu như không thích đến làm việc ở Nguyên Cực cung thì ta sẽ đưa ngươi đến chỗ của hắn."

Quốc sư trước tiên biểu thị đây chính là một ý hay, lại lập tức biểu thị hắn cũng không có sở thích gì khác, chỉ thích ăn bánh ngọt đọc sách, vị bằng hữu bách khoa toàn thư này của Tam điện hạ, chỉ cần nghe đến cái tên này đã khiến hắn vô cùng ngưỡng mộ, nếu như Tam điện hạ có ý tốt muốn giới thiệu hắn đến đó thì hắn cũng không nên từ chối, đại loại là những lời như thế.

Tam điện hạ ý vị thâm trường nhẹ gật đầu: "Được."

Một ngày nào đó của rất nhiều năm về sau, vị quốc sư đang làm việc cho Đông Hoa đế quân ở Thái Thần Cung đột nhiên hồi tưởng lại cảnh tượng này, trong ánh tà dương những giọt nước mắt hối hận không ngừng chảy xuống trên má.

Nhưng lúc này đây quốc sư dù gì vẫn còn trẻ, vì còn trẻ tuổi nên vô cùng ngây thơ, không biết được rằng nhân gian này có biết bao nhiêu chiêu trò, còn có rất nhiều hố sâu...

Lúc Thiên Bộ đi vào trong thư phòng, quốc sư và Liên Tam đang bàn đến đoạn trận pháp Thông Cù. Quốc sư quay đầu nhìn nàng một cái, Tam điện hạ đang nghiêng người trên bàn sửa đổi gì đó, không ngẩng đầu lên.

Thiên Bộ đến gần thêm hai bước nhẹ nhàng bẩm báo: "Quân chúa một tháng nay không hề đến phủ, lúc nãy nàng lại cầm theo ba bức tranh đến thỉnh giáo, nói rằng bài tập mà sư phụ dạy vẽ tranh giao cho nàng, sau đó sẽ đưa lên cho hoàng đế kiểm tra, hoàng đến nếu không hài lòng, thì sẽ nghiêm khắc giam nàng lại để ép học, nàng đã bị giam đến phát sợ rồi, nghe nói điện hạ có sở trường vẽ Đan Thanh, vì thế đến cầu điện hạ chỉ điểm vài chỗ, hi vọng sau khi nhận được sự chỉ điểm của điện hạ thì ba bức họa đó có thể khiến cho hoàng đế hài lòng.

Ngừng một chút: "Nô tỳ hồi bẩm với quận chúa điện hạ những ngày này vô cùng bận rộn, lúc này cần phải hỏi ý điện hạ đã, quận chúa bây giờ đang ở nhà khách của Đông Khỏa viện đợi."

Thiên Bộ vừa bẩm báo vừa quan sát sắc mặt của điện hạ nhà mình, lại thấy Liên Tam vẫn đang chỉnh sửa lại trận đồ pháp trên bàn, đầu không ngẩng lên, bút cũng không ngừng lại. Trong lòng Thiên Bộ liền có tính toán.

Vạn năm nay đều hầu hạ bên Liên Tam, Thiên Bộ kỳ thực chưa từng hao tâm tốn sức suy nghĩ vì sao Liên Tam lại đối xử lạnh nhạt với Thành Ngọc như thế, bởi vì trước đây trên Cửu Trùng Thiên, thần nữ Hòa Huệ là vị được ở bên cạnh Liên Tam lâu nhất, nhưng cũng không vượt qua được năm tháng. Vì thế khi Liên Tam bắt đầu tránh né Thành Ngọc, nàng cảm thấy đây cũng chỉ là một chuyện thường tình, chỉ là có chút cảm thán cho vị quận chúa kia.

Quận chúa ngày ngày đến phủ đại tướng quân đợi Liên Tam, nàng cảm thấy điện hạ nhà mình cũng có chút lưu luyến với quận chúa, điều này có chút không như bình thường, bởi vì trước đây Tam điện hạ có phải sẽ không lưu luyến với những vị thần nữ kia. Nhưng đã một tháng trôi qua, nhìn cái quang cảnh này của điện hạ, Thiên Bộ cảm thấy điện hạ lại trở về là một điện hạ vô tình điềm nhiên kia rồi, quả thực là không có tâm tư gì đối với Thành Ngọc rồi.

Trong lòng nàng lại cảm thán cho vị quận chúa kia thêm lần nữa, thấy Liên Tam nhất thời không có phân phó gì, đoán rằng: "vậy nô tỳ sẽ đi bẩm báo với quận chúa, nói điện hạ quân vụ bận rộn, quả thực là không có thời gian, mới quận chúa nhờ cao nhân khác chỉ điểm cho." Nói đoạn liền đứng dậy, vừa lui đến cửa, lại nghe thấy điện hạ nhà mình mở miệng nói: "Để tranh lại, kêu nàng về đi."

Thiên Bộ sửng sờ một lúc lâu, không chắc chắn nói: "Ý của điện hạ là..."

Tam điện hạ vẫn không ngẩng đầu lên khỏi bàn sách: "Hỏi rõ những yêu cầu liên quan đến bài tập mà hoàng đế giao cho nàng."

Lúc Thiên Bộ nhận lệnh lui ra ngoài còn trong lòng nàng lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc và nghi hoặc. Để tranh của quận chúa lại, là ý muốn giúp nàng sao, lại kêu quận chúa rời đi, ý là không muốn gặp quận chúa. Thiên Bộ triệt để cảm thấy cảm thấy mù mịt, không biết điện hạ nhà đang rốt cuộc là nghĩ như thế nào về vị quận chúa này.

Quốc sư đứng suy nghĩ bên cạnh bàn đọc sách, Trước đây lúc Liên Tam rời kinh thành nha chị, từng nhắc nhở hắn một câu, lúc hắn giả trang thành chàng, bất luận khi nào gặp được Thành Ngọc đều tranh nàng xa nàng ra. Lúc đó quốc sư chỉ cho rằng tam điện hạ là không muốn quận chúa thân cận với người giả mạo như hắn, cho nên mới ngăn cấm trước, còn thầm oán trách Liên Tam là kẻ hẹp hòi. Hôm nay nhìn thấy thế này, nghĩ lại cảm thấy mọi chuyện có lẽ không phải như hắn nghĩ.

Lúc này lúc thị nữ kia bẩm báo nhắc đến hai chữ quận chúa, hắn đứng rất gần, thấy một bên mặt vốn hòa hoãn của Liên Tam đột nhiên căng cứng, cây bút trong tay cũng khẽ dừng lại một lúc.

Liên Tam với Thành Ngọc trước nay đều rất gần gũi, quốc sư cũng coi như từng nhìn thấy rồi, nhưng sau khi vị thị nữ kia bẩm báo, lại nghe được chàng hạ lệnh kêu quận chúa đi về, Điều này quả thực là không giống như bình thường.

Quốc sư vốn muốn hỏi giữa chàng và Thành Ngọc đã xảy ra chuyện gì, đang lúc muốn nói thì nhớ ra bản thân là một đạo sĩ. Là một đạo sit, lại đi hiếu kỳ tình cảm của người khác như thế, thì không tính là một đạo sĩ nghiêm trang?

Nhớ đến việc một đạo sĩ nên làm là phải tu dưỡng bản thân, quốc sư ngượng ngừng ngậm miệng lại.

22/03/2020
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.