Chương trước
Chương sau
TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Chương 19.2

Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ(*). Thành Ngọc nằm trên giường bốn ngày, đến ngày thứ năm cuối cùng có thể rời xuống đất, thì nhận được phần thưởng của Đại Trường công chúa, nhưng đó không phải là bức "Túy Đàm tứ thủ" của Trầm Nghiên kia mà là một bộ trâm cài đầu.

(*)Trích từ hai câu: "Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ,

Thuyền trì hựu ngộ đả đầu phong" của Phùng Mộng Long trong tác phẩm "tỉnh thế hằng ngôn"

Nghĩa là: Căn phòng vốn dĩ đã dột nát rồi, nhưng cơn mưa cứ liên tục đổ xuống. Thuyền đã đến trễ rồi, nhưng lại phải đi ngược gió. Chúng ta thường gọi là họa vô đơn chí, tai họa liên tục kéo đến, đã nghèo rồi mà còn mắc cái eo,...

Nói rằng Thành Ngọc có thể dẫn đầu chuyện mà mấy năm tại xạ liễu trường chưa có ai làm được khiến cho hoàng gia được nở mặt nở mày, Đại Trường công chúa rất vui vẻ, cảm thấy tác phẩm thư pháp của Trầm Nghiên hoàn toàn không xứng với thành tích tốt này của nàng, lục tìm trong nhà mấy ngày, tìm ra được một bộ  trâm đầu hình khổng tước mà Duệ Tông hoàng đế năm đó ban thưởng cho nàng. Đại Trường công chúa sâu sắc cảm thấy duy chỉ có bộ trân bảo này mới có thể biểu đạt được tấm lòng khâm phục của nàng đối với Thành Ngọc.

Bộ trang sức này quả thực rất quý trọng, được gắn bằng thất bảo, vừa nhìn đã biết là có giá trị liên thành, vấn đề nằm ở chỗ luật lệ của Đại Hy, trang sức hình khổng tước chỉ có công chúa mới có thể đội, thử hỏi đem nó ra để cầm đồ, tiệm cầm đồ nào dám nhận cơ chứ? Thành Ngọc tức đến mức lại nằm vật xuống giường thêm lần nữa. Điều quan trọng hơn là Đại Trưởng công chúa rất vui vẻ hứng khởi đi báo cáo chuyện này với hoàng đế, trong lòng thầm hi vọng có thể xin được thêm phần thưởng cho nàng.

Sơ tâm của Đại Trường công chúa vốn rất tốt, nhưng nàng không hề biết được một điều, những ngày này hoàng đế đang bắt nàng học vẽ học đàn, theo như lẽ thường thì Thành Ngọc nàng không nên xuất hiện ở văn võ hội. Vì thế đương nhiên là hoàng đế lập tức biết được việc Thành Ngọc trốn học...không hề ban thưởng cho nàng thì đã đành, thánh chỉ phạt nàng cấm túc đã đưa đến Thập Hoa lâu sau khi nàng vừa mới rời khỏi giường bệnh. Thành Ngọc tức đến mức muốn hôn mê. Nhưng Chu Cẩn đêm đó lại vui vẻ mời Diêu Hoàng đi uống hai bữa rượu.

Cấm túc, Thành Ngọc quả thực đã bị phạt riết thành thói quen, có mã đầu cầm sư phụ và hội họa sư phụ giống như ngày thường đến lên lớp đều đều những chương trình học lại gấp ba lần trước khi nàng bị cấm túc, điều này Thành Ngọc trước nay chưa từng được trải nghiệm. Hai ngày trôi đi, cảm thấy thân tâm nàng đều đã chịu đựng sự dày vò hết mức.

Quý thế tử và Tề đại tiểu thư nghe tin đến thăm nàng. Quý thế tử là người ở tác chiến ở tiền phương, tấm lòng đặt ở thiên hạ, đại sự gì cũng có thể kiên trì được, nhưng làm cách nào thể có thể khuyên răn người chán học như nàng thì không hề có kinh nghiệm, sau một hồi suy nghĩ chỉ có thể kiến nghị nàng cố gắng chịu đựng. Còn Tề đại tiểu thư bình thường tuy ít nói, đến thời điểm then chốt thì lúc nào cũng có thể giải quyết được nút thắt trong lòng nàng.

Tề đại tiểu thư khuyên bảo nàng thế này: "Lẽ nào nàng cảm thấy hai vị sư phụ đó ngày ngày đối diện với nàng họ liền thấy vui vẻ sao? Đương nhiên là không, trước đây bọn họ mỗi ngày chỉ cần gặp người nửa canh giờ, còn có thời gian để thở, nhưng giờ đây bị hoàng đế ép phải ngày ngày ở với nàng, ta thấy bọn họ còn mệt mỏi hơn cả nàng ấy chứ, nàng chỉ cần chú ý đến biểu cảm của vị mã đầu cầm sư phụ lúc nàng kéo đàn là đủ hiểu rồi."

Thấy Thành Ngọc bắt đầu nâng mã đầu cầm lên để uy hiếp nàng. Tề đại tiểu thư thông minh ngậm miệng lại: "Ồ, nàng lại bắt đầu kéo đàn rồi sao? Vậy chú ta phải đi rồi."

Sau này Thành Ngọc quả thực đã nghe theo kiến nghị của Tề đại tiểu thư nghiêm túc quan sát sắc mặt của hai vị sư phụ, phát hiện bọn họ quả thực là còn thống khổ hơn cả nàng. Nghĩ đến bản thân nàng bất quá chỉ cảm thấy gian nan hơn một chút, nhưng trong lòng nàng lại thất rất bình tĩnh.

Bảy ngày cấm túc vì thế rất nhanh liền qua đi.

Quý thế tử là một bằng hữu rất tốt, Thành Ngọc sau khi được bỏ lệnh cấm túc, Quý thế tử liền bao luôn cả tiểu Giang Đông lầu đều chúc mừng nàng. Uống xong ba vò rượu Thanh Phong, lúc nàng say đến đến mức bị ngã cạnh lan can, nhìn thấy hai chiếc ô trên con đường đối diện trong màn mưa lất phất.

Chiếc ô ở trước mặt vô cùng lớn, còn lại chiếc phía sau kích cỡ cũng rất bình thường. Hai chiếc ô đều có màu trắng được vẽ một bức thủy mặc hình hoa sen. Nàng tuy vẽ tranh thì chẳng ra làm sao, nhưng thưởng thức tranh lại rất có bản lĩnh, nhìn thấy đóa sen bằng vẽ bằng tranh thủy mặc đo bị mưa mù phủ kín, tựa như đang nở rộ trong màn mưa, đúng là một bức tranh đẹp, không khỏi nhìn thêm hai lần nữa.

Hai người cầm ô đối điện người trước người sau đi vào trong kỳ ngoạn trai.

Cây dù ở phía trước đặt xuống lộ ra một đoạn váy tím cùng với nửa cái bánh xe gỗ, nửa ngụm rượu còn ngậm trong miệng Thành Ngọc lúc nuốt xuống bị sặc một cái. Nàng che miệng ho hai tiếng, lúc quay lại nhìn thì người hầu bàn đã đón lấy hai chiếc ô kia đang đưa tới kia, dưới tán ô là một hàng ba người, quả nhiên là Liên Tống và Yên Lan, còn có Thiên Bộ. Bọn họ không hề đi vào bên trong, tiệm Kỳ Ngoạn Trai bên phải có đặt một cái giá, trên giá treo rất nhiều mặt nạ. Yên Lan giống như rất hứng thú với số mặt nạ kia, đẩy xe lăn đi đến gần cái giá kia, bàn tay trắng nõn đưa lên giá lấy xuống một cái mặt nạ màu đen, cười nói một câu rồi đưa cho Liên Tống. Liên Tống cầm lấy chiếc mặt nạ, ngắm nhìn một hồi rồi sau đó cũng đeo lên mặt.

Thành Ngọc sửng sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Người vừa đeo mặt nạ lên là Liên Tống đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua phía nàng, Thành Ngọc vội vàng cúi người xuống. Nàng không biết rằng chàng ngẩng đầu lên có phải là do cảm thận thấy ánh mắt của nàng hay không. Nếu như là trước đây nàng đương nhiên sẽ đưa tay lên vẫy chào chàng, nhưng lần này, khi nhận ra chàng sẽ ngẩng đầu lên, nàng lại theo bản năng lựa chọn cúi người xuống nấp sau lan can.

Nhìn xuyên qua lan can, nàng nhìn thấy chàng khẽ ngẩng đầu lên, vẫn giữ động tác đó một hồi lầu.

Lúc này nàng mới có thể nhìn rõ mặt nạ kia là một khuôn mặt người, hình dáng tuấn nhã, giống như vị văn thân được cung phụng bên trong miếu thờ, lại bị sơn thành màu đen, còn vẽ lên mặt nạ những hoa văn phức tạp màu bạc, nhìn vừa quỷ dị lại thập phần mỹ lệ. Vì hôm nay trời mưa, bất quá đang khi hoàng hôn xuống nên sắc trời cũng trở nên ảm đạm, tên hầu bàn thắp đèn lồng ở trước cửa tiệm lên, ánh sáng màu đỏ bao phủ lên người Liên Tống, toàn thân áo trắng của chàng tựa như được được nhuộm vào một màu sắc diễm lệ, chàng đeo chiếc mặt nạ kia đứng trong ánh sáng dịu dàng màu đỏ đậm, giống như một vị tà thần vô cùng tuấn mỹ.

Nàng không biết chàng phải chăng đã nhìn thấy nàng. Sau đó rất lâu, chàng quay người lại, sau đó tháo mặt nạ xuống.

Chưởng quầy của Kỳ Ngoạn Trái rất nhanh đã đi ra, mời ba vị đang đứng ở trước cửa đi vào bên trong, mái hiên rất nhanh đã che đi khuôn mặt của Liên Tống, sau đó che luôn cả bóng người chàng. Nàng chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn lồng màu đỏ kia, và nước mưa đang rơi xuống trên mái ngói màu đen lia. Đến cả nước mua cũng giống như bị nhuộm thành màu đỏ, giống nước mặt làm trôi đi lớp trang điểm màu đỏ trên khuôn mặt của một nữ tử, ẩn ẩn có cảm giác thật bị thương.

Nàng cảm thấy có chút lạnh.

Lúc Tề đại tiểu thư đến tìm Thành Ngọc, phát hiện nàng đã trèo lên nóc nhà của tiểu Giang Đông lầu, lúc này đang ngồi ngay ngắn trên mái nhà, hai chân vòng quanh gối, đầu tựa vào giữa hai đầu gối, giống như đang ngủ thiếp đi. Thành Ngọc chỉ cần uống say là lại trèo lên cao, kinh nghiệm rất phong phú, vì thế Tề đại tiểu thư cũng không thấy kỳ quái vì sao nàng lại có thể trèo lên được. Nhưng hôm nay từ giờ ngọ trở đi mưa chưa từng dứt, tuy chỉ là mưa phùn mù mịt nhưng nếu ngấm mưa lâu sẽ bị ốm mất.

Quét mắt xuống dưới chân Thành Ngọc, nàng nhìn thấy một chén rượu không, có thể nhìn ra là nàng đã ngồi trên đó một lúc lâu rồi, Tề đại tiểu thư vội vàng sờ thử sau gáy và cổ của nnagf, phát hiện ra toàn thân nàng lạnh băng, trái tim nhảy lên một nhịp, giữ chặt lấy eo nàng ôm xuống lầu đi tìm đại phu.

Không ngờ rằng nàng lại ngẩng đầu, đưa tay ra ngăn lại động tác kia của Tề đại tiểu thư, sau khi ngăn lại mới phát hiện người đến là Tề đại tiểu thư, vì thế có chút vui vẻ mà vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, thanh âm rất khoan khoái: "Ồ, là tiểu Tề nàng đó ư, nàng đến rất đúng lúc, ngồi với ta một chặp đi." Đầu tóc đã ướt đẫm, khuôn mặt lại ửng đỏ, cũng không biết là do say quá hay là do bị sốt.

Tề đại tiểu thư đưa tay lên chỉ vào trán nàng, cau mày nói: "Nàng bị sốt rồi, chúng ta xuống dưới trước đã."

Nàng lại giống như không nghe thấy lời của Tề đại tiểu thư, lẩm lẩm: "Nàng biết không, ta cuối cùng cũng nhớ ra vì sao ta thường hay khóc trong mơ rồi." Là đang mê sảng. Tề đại tiểu thư không thèm để ý đến nàng, chỉ đưa tay ra lau cái đầu đang ướt kia của nàng. Nàng lại không để ý, chỉ tiếp tục nói: "Bởi vì ta biết được." Nàng thấp giọng nói: "Hoặc có lẽ ta trước nay đều không phải là người kia độc nhất vô nhị của Liên Tam ca ca." Nói xong nàng còn cắn môi: "Ta đau lòng quá."

Động tác của Tề đại tiểu thư ngừng lại, rất lâu say, Tề đại tiểu thư nói: "Nàng thích kết giao bằng hữu, nhưng trước này nàng chưa từng muốn là độc nhất vô nhị của ai cả."

Nàng hàm hồ nói: "Ừ." Nghĩ một chút lại nói: "Bất quá Liên Tam ca ca không phải là bằng hữu của ta, huynh ấy là ca ca của ta." Nói đến đây liền ngẩn người: "Ồ, không phải, kỳ thực huynh ấy cũng không phải là ca ca của ta."

Nước mưa rất nhanh đã làm ướt trán nàng, Tề đại tiểu thư đưa tay ra giúp nàng chùi trán, lần nữa thử cõng nàng lên, còn cố ý nói chuyện để chuyển dời sự chú ý của nàng: "Vậy chàng là cái gì?"

Nàng rơi vào trong suy nghĩ, quả nhiên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, Tề địa tiểu thư cuối cùng cũng cõng được nàng trên lưng, vừa chuẩn bị phi thân bay xuống lầu thì nghe được giọng nàng bên tai: "Huynh ấy là một người đặc biệt." Giọng nói nhỏ nhẹ giống như nàng chỉ đang nói cho bản thân nghe: "Rất đặc biệt."

Sau đó, Tề đại tiểu thư hơn nửa tháng không hề nghe Thành Ngọc nhắc đến cái tên Liên Tống. Nhưng cũng không phải là nói vị Liên tướng quân này đã bước ra khỏi cuộc sống của nàng.

Trên thực thế, trong nửa tháng hơn đó, bọn họ có gặp được Liên Tống hai lần.

Một lần là ở trước cửa Tước Lai lầu, khi Liên Tống đang đưa Yên Lan vào trong lầu, vừa đúng lúc Quý thế tử đưa hai nàng từ trên lầu xuống.

Sau khi phát hiện ra sự ỷ lại của Thành Ngọc đối với Liên Tam, Tề đại tiểu thư có tự tìm hiểu về Liên Tam, vì thế vị biểu muội Yên Lan này của chàng nàng cũng biết. Nghe nói Liên Tam vẫn luôn đối xử rất tốt với Yên Lan, chân của Yên Lan không tiện đi lại, tính cách lại trầm uất thanh cao, trước đó Liên Tam không có việc gì thì thường hay đưa Yên Lan ra ngoài đi dạo.

Ánh mắt của Tề đại tiểu thư lướt qua biểu huynh biểu muội hai người họ, lại quay đầu nhìn cái người lúc nãy vẫn đứng bên cạnh nàng, lại không nhìn thấy bóng dáng nàng, sau đó mới biết nàng lại quay lại lầu hai trèo xuống dưới. Đây là nàng đang muốn tránh mặt Liên Tống sao.

Tề đại tiểu thư còn nhớ trước đây không lâu nàng còn đặc biệt mỗi ngày đi đến phủ tưởng quân để gặp Liên Tống, lúc say cũng nói Liên Tam là một người đặc biệt, vì sao đột nhiên lại bắt đầu trốn tránh chàng, Tề đại tiểu thư cảm thấy chuyện này có chút khó hiểu.

Vẫn còn một lần gặp phải Liên Tống là lúc chàng một mình đến quán Tàng Mật để mua điểm tâm, còn hai nàng thì đang ngồi ở trong quán đó uống trà.

Đứng ở ngoài quan sát một khoảng thời gian dài, Tề đại tiểu thư cảm thấy mình cũng hiểu được rồi, giữa Thành Ngọc và Liên Tam nhất định có chuyện gì đó, vả lại hai người họ còn thiếu một thời cơ thích hợp để nói rõ ràng với nhau, nàng cho rằng lúc này chính là cơ hội tốt để hai người có thể nói chuyện rõ ràng, vì thế liền mang theo Thành Ngọc đi chặn Liên Tam lại.

Kết quả vừa ra khỏi cửa, phía sau nghe xoạt một tiếng, trên tay nhẹ bẫng, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện Thành Ngọc thế mà lại lấy đao cắt luôn ống tay áo bị nàng nắm chặt, bước lùi lại ba bước vào góc tương, thái độ vô cùng kiên quyết: "Bây giờ không được, ta còn chưa nghĩ kỹ." Đôi mày cau chặt lại.

Trong lòng Tề đại tiểu thư nghĩ, nàng bắt buộc phải không quên sơ tâm mà xách cho bằng được Thành Ngọc đi, nếu không chuyện này nếu còn kéo dài thêm nữa thì Thành Ngọc đau lòng nàng cũng không được tự tại, nhưng nàng cũng rất hiếu kỳ, không nhịn được mà kéo lấy ống tay áo của Thành Ngọc hỏi: "Y phục của nàng là cái thứ giẻ rách gì vậy? Cắt một đao triệt để đến thế sao?"

Liền thấy Thành Ngọc đem con dao găm kia thu vào trong vỏ đao: "Không phải lỗi của y phục." Lúc nhét con dao gằm vào trên hông dùng tay vỗ vỗ hai cái: " Là bảo bối tốt mà Hoàng đế đường ca ban cho, được làm từ loại thép tinh khiết trăm năm khó thấy, thổi lông đứt ngay, chém sắt như chém bùn."

Tề đại tiểu thư một khắc trước còn tâm tâm niệm niệm không được quên đi sơ tâm đã ngay lập tức quên đi sơ tâm, nghiêng người qua: "Ấy, đưa ta xem với nào." Sau đó cả hai người liền cùng nhau thưởng thức đánh giá con dao găm kia, thưởng thức đánh giá nguyên một buổi chiều, lúc về nhà Tề đại tiểu thư cũng không nhớ ra được hôm nay nàng đã quên chuyện gì chưa làm.

Đương nhiên, nàng cũng không chú ý đến Thành Ngọc cả buổi chiều hôm đó đều có chút thất thần, nhưng Thành Ngọc của bây giờ đã không còn giống như nàng lúc còn bé nữa, thậm chí trước đây nàng có bất của tâm tình gì đều thể hiện hết lên mặt, còn bây giờ nàng đều cẩn thận che dấu đi.

21/03/2020

Chương này ngắn nên mới nhanh dị thôi nha...chứ không phải mỗi ngày đều như vậy đâu nhé... Mọi người đừng nên tin tưởng bà Yuan quá, bả áp lực...hì hì
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.