Chương trước
Chương sau
TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất công tử

Chương 20.2

Ngày hôm sau Thành Ngọc thức dậy rất trễ, bởi vì hiếm khi hoàn thành xong bài tập rồi, lại không có sư phụ đến tra tấn nàng cho nên nàng liền ngủ nướng một giấc. Vừa tỉnh giấc thì nghe nói nửa canh giờ trước có một cô nương đến tìm nàng, nghe nói nàng còn chưa tỉnh, nàng liền để lại ba bức tranh sau đó rời đi luôn. Lê Hưởng đưa tranh vào thư phòng cho nàng.

Thành Ngọc lạnh lùng đẩy cửa thư phòng ta, thấy trên bàn đọc sách làm bằng gỗ Kim Tư Nam quả nhiên có ba bức tranh được đặt ngay ngắn, chính là ba bức tranh hôm qua nàng chính tay đưa cho Thiên Bộ. Liên Tam đã nhận lấy tranh của nàng, lại không trả lại y như cũ, chắc hẳn là bên trong ống tranh kia ngoài tranh của nàng ra, còn có những phê chú và chỉ điểm của chàng nữa.

Hôm qua đến phủ đại tướng quân, Liên Tống chỉ giữ lại tranh của nàng, lại không gặp nàng, lúc đó Thành Ngọc tuy rằng cảm thấy thất vọng, còn có chút nản lòng, nhưng nàng tự an ủi chính mình chàng nếu như đã bận như thế, không gặp nàng thực ra cũng không sao cả, mối quân hệ bèo nước này, thôi thì cứ như vậy đi.

Nàng buồn bã một hồi rồi cũng tốt lên thôi.

Nhưng hôm nay khi nhìn thấy ba bức tranh trên bàn lại khiến trái tim nàng trở nên nặng nề. Nếu như Liên Tống quả thực bận rộn giống như trong lời thị nữ của chàng nói, thì vì sao chỉ trong một đêm đã xem xong bức tranh của nàng? Hoặc là chàng quả thực rất bận rộn, nhưng lại xem chuyện của nàng là chuyện quan trọng nhất; hoặc là chàng căn bản không hề bận.

Bây giờ nàng đương nhiên không tự đa tình cho rằng giả thiết ban đầu là đúng, nhưng bài trừ đi giả thiết đầu tiên thì đáp án chỉ còn lại giả thiết phía sau mà thôi.

Thành Ngọc cuối cùng cũng ý thức được, có lẽ Quý Minh Phong lúc đầu nói câu kia là đúng, Liên Tống quả thực đang trốn tránh nàng.

Nàng chưa từng nghĩ đến việc chàng đang trốn nàng. Vì sao chàng lại muốn trốn nàng? Chàng là ghét nàng sao?

Ánh mắt thờ ơ mà chàng nhìn nàng của một tháng trước đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng, trong chớp mắt xông thẳng vào khiến cho nàng không thể không nắm chặt lấy khung cửa để bản thân có thể đứng được, điều đó quả thực chính là hình dung cho sự chán ghét nàng rồi.

Nhưng nếu chàng thực sự ghét nàng, vậy thì hôm qua, chàng vì sao lại nhận tranh của nàng?

Thành Ngọc đứng ở cửa rất lâu, sau khoảnh khắc mờ mịt đó, nàng đột nhiên cảm thấy rất tức giận.

Cả một tháng trời. Đối với sự lạnh nhạt và xa cách của Liên Tống, nàng lo lắng tới lo lắng lui lâu như thế, cũng phiền não lâu đến thế, buồn bã lâu như thế, yếu đuối lâu như thế. Nàng cứ cho rằng tất cả những xót xa và đau đớn của nàng đều xuất phát từ sự hiểu lầm của nàng đối với quan hệ giữa hai người họ, là do bản thân nàng ngốc, tất cả những điều này không hề liên quan đến Liên Tống. Vì thế cho dù lúc đau khổ nhất nàng cũng chưa từng giận chàng, chỉ là cảm thấy không thể đến gần chàng để đau khổ hơn nữa mà thôi.

Nhưng nếu như khi vừa bắt đầu đã là do chàng cố ý trốn tránh nàng, là chàng cố ý xa cách với nàng....chàng có lẽ cũng biết nàng hoàn toàn không phải là người không biết suy nghĩ, tất cả những điều này nàng đều có thể cảm nhận được, nàng sẽ cảm thấy tổn thương.

Nàng gọi chàng là Liên Tam ca ca lâu như thế, cho dù nàng có dính lấy chàng khiến chàng cảm thấy phiền toái cũng được, sao cũng tốt, nếu như chàng quả thực không thích nàng, không muốn cho nàng đến gần chàng nữa, thì cho nàng một cơ hội để biết chuyện này, nàng còn cảm thấy xứng đáng một chút.

Nàng vừa phẫn nộ lại cảm thấy đau lòng, nhưng nàng không hề khóc, chỉ lạnh lùng, bữa sáng cũng không dùng, cưỡi Bích Hải Đào Hoa chạy thẳng đến phủ đạo tướng quân. Kỳ thực hai tòa phủ đệ không cách xa nhau lắm, nàng trước kia đi tìm Liên Tam đều là thong thả như đi dạo, nhưng hôm nay nàng lại cưỡi ngựa đi, bởi vì chỉ một khắc nàng cũng không muốn đợi, nàng muốn hỏi rõ ràng.

Đến được phủ đại tướng quân lại vẫn không gặp được Liên Tam. Thiên Bộ nhìn sắc mặt nàng trầm xuống như nước, cảm thấy vô cùng kỳ quái, ôn hòa nói với Thành Ngọc công tử nhà nàng hôm nay vừa mới sáng ra đã đi đến quân doanh rồi. Thấy sắc mặt lộ vẻ trào phúng của nàng, Thiên Bộ vẫn rất ôn hoà, chắc chắn rằng nàng không hề nói dối, nếu như quận chúa không có chuyện lớn muốn gặp công tử nhà nàng gấp thì cũng có thể đến quân doanh tìm chàng. Nói xong liền yên tĩnh nhìn nàng.

Khoảnh khắc đó Thành Ngọc đột nhiên cảm thấy nhụt chí, đứng tại chỗ hồi lâu, không nói thêm gì nữa, quay ngựa rời khỏi phủ đại tướng quân.

Nhưng nàng không đến quân doanh, cũng không trở về Thập Hoa lâu, nàng cưỡi ngựa đi dạo quanh trên phố nguyên một ngày. Lúc trời tối mới hồi phủ, nhìn thấy Lê Hưởng đang ở trước lầu nhìn trái ngó phải.

Lê Hưởng vừa nhìn thấy nàng liền vội vàng đến nghênh tiếp, lải nhải bên tai nàng rất lâu, mới biết được hôm nay hoàng đế xuất cung vi hành, thuận tiện nên đến Thập Hoa lâu một chuyến, ở thư phòng đợi nàng rất lâu nhưng nàng vẫn chưa về, nhưng lại không hề tức giận, cầm lấy ba bức tranh của nàng trở về.

Thành Ngọc mới nhớ ra từ lúc Thiên Bộ đưa qua nàng căn bản chưa mở ba bức đó ra, lại nhớ đến trong ống tranh đó bất quá chỉ đựng mỗi tranh của nàng và mấy câu bình luận của Liên Tam, hoàng đế một khi mở ra xem, liền biết nàng đem bài tập đi nhờ người khác chỉ điểm rồi. Nhưng điều này trừ việc nói lên một điều nàng là một người cần cù hiếu học khiêm tốn thích tìm tòi hỏi hỏi ra thì còn có thể nói lên điều gì nữa? Vì thế nàng cũng không quá để ý. Nhưng mà hoàng đế vì sao lại mang ống tranh của nàng đi mất...nàng suy nghĩ hồi lâu, có lẽ là hoàng để cảm thấy tranh của nàng cũng được, vì thế coi như là nàng nộp bài tập sớm vậy.

Ba ngày sau, Thành Ngọc phụng chỉ nhập cung, được dẫn đến một ngôi thủy tạ xây gần hồ Thái Hoa trong ngự hoa viên.

Thành Ngọc nghe ngóng từ tiểu thái giám dẫn đường cho nàng vài câu, nghe nói hoàng đế không chỉ lấy bài tập của nàng mà còn lấy thêm tranh của các vị công chúa khác nữa, vừa hay hôm nay rảnh rỗi, liền cho gọi các nàng đến trong ngôi thủy tạ, dự định là để tiện thể đánh giá tranh của các nàng luôn một lượt, cũng để cho họ biết được khả năng vẽ tranh của mình có chỗ nào vẫn chưa đủ.

Vừa vào ngôi thủy tạ, nhìn quanh một vòng, thấy những vị công chúa đang ngồi ở đây, nhỏ nhất là thập cửu công chúa, lớn nhất là thập lục công chúa, có tầm mười vị công chúa mỗi người mỗi vẻ xinh đẹp khác nhau, chỉ có một điểm tương đồng đó chính là tất cả đã đến cái tuổi bàn đến hôn sự. Thành Ngọc ngẩn người, nghĩ thầm, được rồi, nàng còn cảm thấy kỳ quái vì sao hoàng đế đột nhiên là quan tâm đến vấn đề cầm họa của nàng, hóa ra là đang giúp cho các công chúa nhà hắn huấn luyện trước khi gả đi nên tiện thể nhớ tới nàng cho vào huấn luyện chung một thể, nàng hóa ra là bị các công chúa này liên lụy.

Đại Hy triều trước này xem trọng "lục nghệ", các công chúa không biết "xạ, ngự, số" cũng bỏ đi, đến cả "thư, lễ, nhạc" cũng không được, vậy thì bộ mặt của hoàng gia quả thực là không biết nên để đâu, nhưng việc này liên quan gì đến một quận chúa sớm muộn gì cũng phải đi hòa thân giống nàng cơ chứ? Thành Ngọc cảm thấy bản thân nàng thật sự rất xui xẻo, vừa ngồi một bên vừa cảm thấy giận hoàng đế.

Kỳ thực, nàng cũng không có tư cách gì để giận cả? Nói không chừng đám công chúa này có khi còn bị nàng liên lụy ấy chứ.

Hoàng đế trước này chưa từng nghĩ đến chuyện các công chúa sau khi gả đi nếu như không biết thư hoa và lễ nhạc là việc gì khiến cho hắn mất mặt cả, hắn vẫn luôn cảm thấy cho dù ở trong cung đem các công chúa nuôi dưỡng đến tầm thường một chút thì mọi người cũng có thể hiểu cho hắn, dù sao thì hơn một trăm muội muội, thật sự là quá nhiều rồi. Hắn tìm sư phụ dạy cầm họa cho Thành Ngọc, cũng không phải là như những gì hắn nói trước đó, sợ nàng gả đi sẽ làm mất mặt hoàng thất. Tất cả chỉ là hắn một lòng muốn gả vị đường muội này cho đại tướng quân của hắn, mà nghe nói kiểu cô nương mà đại tướng quân thích, là những cô nương giỏi đàn giỏi họa, lại có dáng vẻ dịu dàng phong nhã.

Trong lòng hoàng đế hết sức coi trọng chuyện làm thế nào để khống chế và cân bằng quyền lực, vì thế đối với hoàng đế, hôn sự của đại tướng quân cũng chính là quốc sự. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ hắn vốn là một người minh quân cần cù chính trực, hắn lại còn là một hán tử chân chính, một hám tử có cốt khí như hắn, suốt ngày nghĩ cách làm mai mối dẫn lối chi đó, thì qua thực là chả ra thể thống gì? Hắn liền đem hết việc này giao cho Trầm công công.

Trầm công công là một đời tinh tế, hiểu rõ được tâm tư trong sâu thẳm của hoàng đế, nhưng cũng không muốn chuyện này thể hiện ra quá rõ khiến cho người ngoài hiểu được những manh mối bên trong, bằng không nếu chuyện này không thành, thì không chỉ là khiến cho quận chúa từng bị từ hôn một lần cảm thấy ngượng ngùng mà còn làm mất mặt hoàng thất. Bởi trong lòng vẫn còn vướng mắt như thế, cho nên sau khi hoàng đế lấy tranh của Thành Ngọc về, Trầm công công mới đưa ra chủ ý này cho hoàng đế: Trong vòng ba ngày thu lại hết tất cả những bài tập cũ của các công chúa, lại mời họ cùng đến ngôi thủy tạ, ngoài mặt thì là để đánh giá tranh của các công chúa, nhưng thực chất thì tìm ra một cơ hội, khiến cho vị đại tướng quân yêu thích thi họa kia có thể nhìn thấy tài năng hội họa xuất sắc của quận chúa.

Hoàng đế cũng rất phối hợp với hắn.

Đầu giờ thân, hoàng đế cuối cùng cũng xuất hiện trong ngôi thủy tạ. Hắn đóng kịch cũng đóng từ đầu đến cuối, không chỉ đưa đại tướng quân đến mà còn mời đến một vị tu soạn trong Hàn Lâm viện, cũng với các vị tướng quân vừa nãy mới nghị sự cùng hắn, khởi bộ, công bộ thượng thư và quốc sư.

Hoàng đế đưa các vị thân tử đến rất tự nhiên, sau khi nghị sự xong liền tùy ý nói với các thần tử: "Hôm nay trẫm gọi Liêu Bồi Anh đến đánh giá tranh của các công chúa, trong chúng khanh cũng không ít người đều là diệu thủ đan thanh, vừa hay cũng cùng trẫm đến đó để đánh giá các công chúa luôn một thể." Đề nghị này quả thực cũng không có gì bất thường, vì thế đến cả các lão hồ ly thành tinh ở bên cạnh hoàng đế cũng không thể nhìn ra điểm gì bất thường.

Chúng thần tử đi cùng Thành Quân đến ngôi thủy tạ.

Sau khi Thành Quân đi vào, thấy các thiếu nữ ở độ tuổi xấp xỉ nhau quỳ xuống hành lễ, lướt mắt nhìn qua, lại không thể nhìn thấy Thành Ngọc đang ở đâu, chỉ thấy thập cửu công chúa Yên Lan vì chân đứng không tiện nên mới nổi bật nhất trong đó. Hoàng đế cho các công chúa miễn lễ, cho bọn họ ngồi xuống, lúc này mới phát hiện Thành Ngọc đang ngồi ở trong một góc nhỏ ở phía cuối.

Chiếu theo thứ tự lớn nhỏ tôn ti, thì nàng chính là người nhỏ nhất, hai là trong đám công chúa ngồi ở đây chỉ có nàng là quận chúa, trên lễ pháp thì nàng quả thực nằm ở cuối, nhưng vấn đề hoàng đế quan tâm là, hắn ban chỗ ngồi cho đại tướng quân, tự nhiên phải là vị trí bên cạnh hắn, cách một thủy tạ lớn như thế, đại tướng quân và Thành Ngọc một người ngồi ở đầu một người ngồi ở cuối, hai người muốn nhìn nhau thôi phải còn nhìn xa xăm, nếu như mà mắt không tốt vậy thì không hay lắm...hoàng đế day day mi tâm: "Hồng Ngọc, muội đến đây, ngồi ở bên cạnh Yên Lan đi."

Thập cửu công chúa Yên Lan là vị công chúa duy nhất được phong tước hiệu, thân phận cao hơn so với những công chúa khác, vì thế cho dù là bé hơn thập lục công chúa một tuổi, cũng được ngồi ở vị trí cao nhất. Thành Ngọc tuy là quận chúa nhưng lại là vị quận chúa duy nhất được phong tước hiệu, hoàng đế lần này ban cho nàng ân điển cũng không có gì là không hợp lẽ.

Thành Ngọc tạ ân, chậm chạp đi tới.

Trong phòng nhất thời chỉ còn nghe thấy tiếng của chiếc ngọc bội nàng đeo trên người khẽ vang lên. Thiếu nữ khoác trên mình một bộ váy lụa dài, chiếc quần là bằng gấm màu hồng phấn, áo choàng làm bằng sa trắng, thêm chiếc thắt lưng màu bạc thêu hoa buộc chặt làm tôn lên chiếc eo thon thả, bước chân uyển chuyển nhịp nhàng, giống như ngọn gió xuân thổi vào cây anh đào ngày xuân.

Đối với vẻ đẹp của Thành Ngọc, hoàng đế trước nay vẫn luôn rất hài lòng, hắn điềm tĩnh nhìn qua đại tướng quân, thì phát hiện ra ánh mắt của mọi người trong phòng cơ hồ đều đang dán vào người quận chúa Hồng Ngọc, duy chỉ có vị tướng quân kia là cụp mắt xuống không biết đang nghĩ điều gì, hoàng đế nhíu nhíu mày.

Gặp được Liên Tam trong ngôi thủy tạ, kỳ thực là điều mà Thành Ngọc không ngờ đến. Khoảnh khắc nhìn thấy chàng, trong đầu nàng chợt trở nên trống rỗng, nhưng trong sự trống rỗng đó lại có một âm thanh đột nhiên vang lên: "Điều này có khi lại hay, Thành Ngọc, ngươi không phải có điều muốn hỏi chàng sao?"

Ý thức được hôm nay chính là một cơ hội tốt để nàng có thể hỏi Liên Tam cho rõ ràng, tất cả những uy khuất và sự tức giận đè nén trong lòng Thành Ngọc mấy ngày nay đột nhiên xộc lên, âm thầm suy nghĩ tốt nhất là nhanh nhanh kết thúc việc trong ngôi thủy tạ này để nàng đến ngăn Liên Tam lại, có ép cũng phải ép chàng cho nàng một đáp án.

Nàng trước nay là người rõ ràng như thế, ghét nhất cái kiểu chậm chập rãi rãi, cũng ghét phải lo được lo mất, nhưng, rốt cuộc là lúc nào khiến cho nàng mất đi sự quyết tâm đó?

Hoặc có lẽ, là Liên Tam rõ ràng biết nàng đang ở đây, nhưng lại cố ý lảng tránh ánh mắt nàng?

Lúc hoàng đế gọi nàng ra khỏi chỗ ngồi trong góc kia, khóe mắt của nàng đều khẽ lướt qua hắn, trong lúc tiểu thái giám đang lấy ghế đưa đến, hoàng đế liền đưa tranh của thập lục và thập thất công chúa ra để chư thần có thể thưởng thức, không khí trong ngôi thủy tạ nhất thời mới được thả lỏng. Quốc sư đứng bên cạnh Yên Lan, cầm bức sấu mai đồ đền để cùng chàng thưởng thức, chàng liền đứng dậy xem.

Thành Ngọc nghe Yên Lan dịu dàng gọi chàng: "Biểu ca." Chàng khẽ quay người lại, chính là tư thế có thể nghe được Yên Lan đang ngồi kia nói. Tiếp đó Thành Ngọc nghe được Yên Lan nhẹ giọng nói: "Ta chỉ đưa đến bức tranh "Thu Nguyệt Dạ" mà huynh đã từng xem qua để trình lên hoàng huynh. Bởi vì ta cảm thấy bức tranh đó là bức đẹp nhất, các vị tỷ muội các đều trình lên ba bức, nếu như lát nữa hoàng huynh có trách tội thì xin biểu ca hãy thay ta nói vài lời tốt đẹp."

Đúng vậy, Thành Ngọc cảm thấy, có lẽ chính là trong khoảng khắc này, nàng đột nhiên không muốn hỏi Liên Tống nữa. Cũng giống như ba ngày trước nàng lấy hết dũng khí đến phủ đại tướng quân để lý luận với chàng, kết quả chỉ được đứng ở ngoài cửa, lúc đó sự nhụt chí của nàng, rõ rõ ràng ràng lại lặp lại trong ngày hôm nay, đã vậy nàng còn cảm thấy sự nản lòng và mệt mỏi tăng lên thêm nữa.

Trong phút chốc trong lòng nàng giống như có một ngọn núi tự nhiên sụp đổ, khiến nàng cảm thấy tất cả mọi thứ đều thật vô vị. Sự thực chính là, Liên Tam chàng thà xem tranh của Yên Lan cũng tuyệt không muốn gặp nàng một lần, bất luận thế nào đi chăng nữa, chàng đối với nàng chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi, lại cảm thấy có gì đáng để hỏi nữa cơ chứ?

Cho nên nàng không còn muốn nghe những điều mà Yên Lan đang nói với Liên Tống nữa, ngồi tại chỗ ngẩn ngơ hồi lâu, cảm thấy trong lòng lại trở nên trống trải, cuống họng cũng có chút khô rát. Nhưng mà cuộc sống lăn lộn ở gần hoàng đế và thái hoàng thái hậu nhiều năm trong cung khiến nàng rất nhanh liền điều phục trạng thái, cho gì lúc này đây nàng có cảm thấy mệt mỏi và nản lòng đến đâu thì nàng cũng không thể ngồi đó ngẩn ngơ mãi, vì thế nên lấy từ trên bàn một trái quýt ngồi bóc vỏ.

Lúc này đây nàng mới thấy thập thất công chúa và thập bát công chúa đang ghé tai nhau nói gì đó, vừa nói nhỏ vừa nhìn về phía Liên Tam và Yên Lan ở đằng này.

Nàng sửng sốt một hồi, lúc phản ứng lại thì đã ngồi lùi ra sau, né ra một chỗ trống để các nàng có thể dễ liếc trộm hơn. Lại thấy thập thất công chúa ngạc nhiên nhìn nàng, quay đầu lại nói thì thầm gì đó với thập bát công chúa câu gì đó. Nàng nhất thời cảm thấy kỳ quái, ngưng thần lắng nghe, lại nghe thấy thập thất công chúa đang ghé vào tai của thập bát công chúa thì thầm: "Uổng cho nàng hôm này còn đặc biệt trang điểm một hồi, đáng tiếc người ta đến nhìn cũng không nhìn nàng một cái, chỉ nói chuyện với Yên Lan công chúa, nàng hôm nay thật là mất mặt quá đi."

Thập bát công chúa nghe nàng nói cẩn thận nhìn nàng một cái, lúc phát hiện ánh mắt của nàng liền co rụt người lại, nhưng hình như cảm thấy nàng cũng không thể nào nghe được, nên mới trấn định lại, lại lấy lòng nở nụ cười với nàng một cái.

Thành Ngọc cầm trái quýt trên tay tung lên tung xuống, cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, rồi lại ngẩng đầu lên không nói không rằng nhìn quanh một vòng, mới phát hiện quả nhiên có không ít công chúa đang nhìn về phía bọn họ. Cò người nhìn nàng cũng có người nhìn Yên Lan và Liên Tống.

Nàng thực sự đã quên mất. Tự nhiên khi nghe thấy những lời thập thất và thập bát công chúa nói nàng mới nhớ ra, đúng thế, giữa nàng và Liên Tam quả thực là còn có một thứ quan hệ như vậy: Chàng là vị tướng quân đã cự tuyệt hôn sự với nàng, nàng là vị quận chúa đã từng bị chàng cự hôn, hôm nay xem chừng cũng là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau xuất hiện giữa đám đông thế này.

Thái hoàng thái hậu thương xót nàng, nghiêm lệnh cho tất cả mọi người trong cung không được nhắc đến chuyện nàng và Liên Tống, e ngại phượng uy của thái hoàng thái hậu, mọi người quả thực đều không dám nói. Nhưng lúc này đây ánh mắt của các nàng nhìn Thành Ngọc quả đúng là rất phong phú.

Thành Ngọc lười phận biệt xem ai là người chỉ đơn thuần là hiếu kỳ, ai là người trào phúng xem kịch, lại còn có một số người thích cười trên sự đau khổ của người khác ở lại xem náo nhiệt. Đều là chiêu trò quen thuộc, nàng không hề cảm thấy mình đang bị mạo phạm, cũng không cảm thấy tức giận, những ngày tháng trong cung không dễ sống, nàng từ nhỏ đã quen với các loại ác ý và tâm cơ tiểu nhân này rồi.

Thành Ngọc nhấc trái quýt trên tay lên hai lần, nhất thời cảm thấy các công chúa rất vô vị, nhất lời lại cảm thấy bản thân cứ nghĩ này nghĩ nọ thế này cũng thật vô vị. Bất cẩn thay, giọng nói của Yên Lan lại truyền vào tai nàng: "...Bức Sâu Mai này của thập thất tỷ nét bút rất thanh tú diễm lệ, là một bức tranh đẹp..."

Lời còn chưa nói hết, đã nghe quốc sư ở bên cạnh cười thành tiếng nói: "Công chúa hôm nay là khoan hậu như thế, thần còn nhớ năm ngoài thần nhận được một bức "Tuế hàn tam hữu", liền mang đến phủ tướng quân mời tướng quân cùng thưởng thức, lúc đó kim khẩu của công chúa còn đánh giá bức "tuế hàn tam hữu" kia một câu "nét bút rất khéo léo nhưng lại không có linh khí", tướng quân người nói có phải hay không?"

Liên Tam không lập tức đáp lời.

Nhưng bất luận Liên Tam nói gì, Thành Ngọc lúc này đều không muốn nghe, nàng liền tự tìm cho mình một việc gì đó để làm, cúi đầu một lòng một dạ muốn bóc quả quýt mà nàng vẫn cầm nghịch trên tay nãy giờ.

Nàng chuyên tâm bóc vỏ quýt, để di chuyển sự chú ý, vỏ quýt mới bóc được một nửa, thì có một tên ngốc đi đến chỗ nàng tìm nàng nói chuyện: "Thần là tu soạn Hàn Lâm viện Liêu Bồi Anh, từ lâu đã ngưỡng mộ tài danh của quận chúa, nghe đồn nét chữ khải của quận chúa tiêu sái tuấn dật, được cảnh công chân truyền, thần cũng là người yêu chữ, không nghĩ tới hôm nay có một vinh hạnh gặp được quận chúa tại đây, tháng sau là lễ mừng thọ thân mẫu của thần, thần to gan muốn cầu một bức bình an thiếp từ quận chúa người, không biết quận chúa có hay chăng đáp ứng nguyện vọng này của thần?"

Hàn Lâm viện Liêu Bồi Anh, cái tên này Thành Ngọc cũng có ấn tượng, là người đỗ cao trong kỳ thi thám hoa năm ngoái, là thiếu niên tài tử có tiếng ở Giang Nam, nghe nói người này thanh tú như ngọc, đối xử với người khác lại rất hào phóng thoải mái, hôm nay hoàng đế mời hắn đến để đánh giá tranh của chư vị công chúa, thì cũng coi như đối với các công chúa nơi đây bao gồm cả nàng trong đó, hắn đều có thể tính là một nửa sư phụ của các nàng rồi, nhưng mà hắn lại hạ giọng chạy đến trước nàng để cầu chữ, thế sự quả thực là biến đổi khó lường mà.

Thành Ngọc nghiêm túc nhìn vị Liêu Bồi Anh này một cái, buông trái quýt trên tay xuống lau tay rồi mới chậm rãi khiêm tốn trả lời: "Chữ của Hồng Ngọc kỳ thực rất bình thường, được đại nhân ngài xem trọng như thế, Hồng Ngọc đành phải hiến chút tài mọn rồi, ba ngày sau nhất định sẽ mang tự thiếp đến phủ của đại nhân."

Liêu tu soạn thi lễ tạ ơn, lại mỉm cười nói: " Sao thần dám nhọc lòng quận chúa sai người đem đến phủ thần được, nếu như đã là thần đến xin chữ từ quận chúa, thì ba ngày sau tự thần sẽ đến Thập Hoa lâu để lấy. Nghe nói trong Thập Hoa lâu của quận chúa có trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, thần sớm đã có lòng muốn đến đó, tiện thể thần cũng muốn đến để ngắm một lần, cũng là một sự vinh hạnh to lớn."

Liêu tu soạn người này lớn lên đã xinh đẹp, lời nói ra cũng rất hay, tục ngữ nói đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, vì thế lúc này trong lòng Thành Ngọc vô cùng không vui, hắn cứ lải nhải như thế này mãi nàng cũng thấy rất phiền, đang muốn đáp lời, thì nghe được cách mấy bước Liên Tam đột nhiên mở miệng, nhàn nhạt nói: "Liêu đại nhân, bức Sấu Mai này ngươi có muốn muốn xem thử không?"

Quốc sư nhìn Thành Ngọc rồi lại nhìn qua Liên Tam, sau đó lại nhìn Liêu tu soạn, lập tức nói: "Đúng vậy, hoàng thượng truyền Liêu đại nhân đến bình họa, đây chính là chính sự mà Liêu đại nhân nên làm, chúng ta bất quá cũng chỉ là rảnh rỗi nên mới cùng đến đây mà thôi, Liêu đại nhân, vẫn là mời đại nhân ngài đến đánh giá xem thử." Nói đoạn cúi người lần lấy bức tranh Liên Tống đưa qua, tỏ ý muốn giao lại cho Liêu Bồi Anh.

Thành Ngọc hổ thẹn cúi đầu, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt qua bên kia một cái nào, chỉ nghe tiếng Liêu Bồi Anh ngượng ngùng: "Lại là Bồi Anh thất trách rồi, đa tạ hai vị đại nhân đã nhắc nhở." Lại nghe Liêu Bồi Anh vội vàng nhỏ giọng hỏi nàng một câu: "Vậy ba ngày sau thần sẽ đến Thập Hoa lâu để lấy chữ nhé?" Nàng gật đầu, lấy trái quýt lên tiếp tục bóc vỏ.

Không lâu sau tiểu thái giám đã đem chiếc ghế lên, tiếp đó hoàng đế ban ngồi, chư vị đại nhân đều đã an tọa, đương nhiên cũng không có người nào còn dám đứng bên đông đứng bên tây để tìm người khác nói chuyện nữa. Mọi người lúc này mới bắt đầu nghiêm túc đánh giá tranh.

Hoàng đế ngồi ở vị trí cao nhất, các hoạn quan đứng hai bên hầu, lần lượt đem các bức tranh của các công chúa lên, như thế thì các thần tử và công chúa đều có thể nhìn rõ được.

Hoàng đế hôm nay đặc biệt mời Liêu Bồi Anh đến để đánh giá nhận xét tranh của các công chúa, bởi vì Liêu tu soạn quả thực là một linh hồn họa sư bị con đường quan lại này cản trở. Năm đó Liêu tài tử chưa đầy hai mươi tuổi, lại có thể được đánh giá là đệ nhất tài tử Giang Nam, ngoại trừ bên trong hắn có càn khôn thư tài bên ngoài ngạo nghễ, điều quan trọng là bởi vì những bức tranh qua tay hắn thì đến cả họa Thánh Đỗ Công cũng phải xưng tán một câu tài vẽ tranh thật là tinh xảo. Đỗ Công tán thưởng hắn một câu "Một cây bút liền có thể khiến cho vạn vật trở nên kỳ diệu", nói hắn dốc lòng mười năm, thì có thể vượt qua được cả họa thánh hắn.

Vì thế hôm nay khi Liêu Bồi Anh làm người đánh giá chính, thì các vị thần tử khác đều rất ít nói gì, tránh cho một khi không để ý liền biến thành múa rìu qua mắt thợ, vậy thì có gì đáng nói nữa cơ chứ? Mọi người đều cần thể diện mà, phải chứ. Rồi cũng chỉ có quốc sư là cảm thấy hắn là người ngoài, có thể cũng không cần thể diện, nên thỉnh thoảng nhìn thấy cái gì đó thú vị cũng lên tiếng đánh giá vài câu.

Thành Ngọc căn bản không hề cảm thấy những việc xảy ra trong thủy tạ này và nàng có gì liên quan đến nhau, vì thế khi bắt đầu đánh giá, so với những công chúa đang nghiêm túc kia nàng ít nhiều có chút qua loa và không hòa hợp được.

Khi Liêu Bồi Anh nhận lệnh của hoàng thượng đi đánh giá từng bức tranh, Thành Ngọc lại một lần hiểu được sự thoải mái không câu nệ của vị tài tử này. Dù gì đối diện với hắn cũng là các công chúa, là muội muội ruột của hoàng đế, Liêu tu soạn lại không nghĩ đến một chút gì mặt mũi của hoàng thất, hai mươi bức tranh sau khi đánh giá xong, những lỗi nói ra một đống, cái gì mà dùng mực quá đậm, có mực mà không có nét, nét bút không có lực, mực nhiều quá thành ra quá giả, đến cả bức "thu nguyệt dạ" của Yên Lan cũng không thể lọt vào mắt xanh của hắn.

Lúc các hoạn quan mở bức tranh của Yên Lan công chúa ra, Thành Ngọc rất hiếu kỳ chăm chú nhìn hai lần, chỉ cảm thấy, nét bút mềm mại, mực đậm nhạt vừa phải, trình độ đến mức này nàng có luyện thêm ba bốn năm nữa mới có thể đuổi kịp được, một bức tranh tuyệt tác như thế, nhưng Liêu Bồi Anh chỉ nhìn một lúc, lại thở dài một hơi: "Thập cửu công chúa là một vị họa tượng tốt." Sắc mặt Yên Lan công chúa lúc đó liên trở nên khó coi. Họa tượng hai chữ này, quả thực là nghe vào rất khó chịu.

Một tiểu tu soạn nhỏ bé như hắn, lại bác bỏ một lúc hơn mười muội muội của mình, nhưng hoàng đế lại không hề thấy tức giận, chỉ cười cười nói: "Liêu khanh nghiêm khắc như thế, các công chúa sẽ nản lòng đó, ngày mai liền từ bỏ vẽ tranh hết thì phải làm sao đây?"

Liêu tu soạn không cho là như vậy, thẳng thắn nói: "Trong "Lễ ký" nói: 'Biết không đủ, thì phải biết tự nhìn lại mình.' Bệ hạ tốn bao nhiêu thời gian như thế để quan tâm đến thư họa của các công chúa, là hi vọng các công chúa có thể biết được mình chưa giỏi mà cố gắng, để tự mạnh mẽ lên. Thần bẩm tấu lên cho hoàng thượng những đánh giá này, không phải chỉ là những lời nói hoa lệ vọng ngôn, để kéo chân bệ hạ. Những lời thần nói có chút thẳng thắn, nhưng các công chúa cũng không thể chỉ vì như thế mà cô phụ lại sự khổ tâm của bệ hạ người được."

Hoàng đế cười mắng: "Ngươi vậy mà lại có đạo lý, trẫm bất quá chỉ nói ngươi một câu, ngươi lại trả lời trẫm đến bốn câu." Nhận lấy chén trà Trầm công công đưa qua để nhuận giọng, giả vờ như lơ đãng nói: "Bài tập của các công chúa ngươi đều thấy có rất nhiều chỗ thiếu xót, trẫm cũng thấy có rất nhiều chỗ thiếu xót. Bất quá mấy ngày trước trẫm có lấy từ chỗ Hồng Ngọc quận chúa về mấy bức tranh, cảm thấy rất thích, ngươi nếu như không ngại thì hay thử đánh giá xem xem.

Thành Ngọc vừa bóc xong quả quýt chưa kịp ăn đã bị lăn đến góc bàn. Nàng rất rõ trình độ vẽ tranh của mình. Hoàng đế đây không phải là muốn bêu xấu nàng sao? Rốt cuộc là có cừu hận gì với hắn chứ! Thành Ngọc khẽ ngẩng đầu, cảm thấy khó mà đối mặt, trong lòng âm thầm cầu nguyện rằng Liêu Bồi Anh hắn sẽ niệm tình nàng đồng ý tặng tự thiếp mà thủ hạ lưu tình với nàng.

Ống tranh từ từ mở ra. Trong phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh. Xung quanh truyền lại tiếng hít khí lạnh.

Thành Ngọc đỡ lấy trán cụp mắt xuống trong lòng không phục, nghĩ tệ đến vậy luôn sao, sao lúc đánh giá tranh của mấy người không hít khí lạnh đi.

Một lúc sau, thanh âm của Liêu tu soạn mới vang lên, giọng nói vốn dĩ thanh lạnh như đang ở trong mông, giờ đây lại giống như lẩm bẩm: "Tiên sư xưng thần là "Một cây bút liền có thể khiến cho vạn vật trở nên kỳ diệu". Thần hôm nay mới biết được, thần mưu cầu danh tiếng này nhiều năm như thế, nếu như luận về "Một cây bút liền có thể khiến cho vạn vật trở nên kỳ diệu", thì thần quả thực không bằng quận chúa.

Thành Ngọc kinh ngạc, đột nhiên ngẩng đầu. Ánh mắt ngạc nhiên nhìn về bức tranh mới mở ra kia, chỉ nhìn thấy màu sắc chính là màu đỏ, nhưng ba bức kia của nàng đều là tranh thủy mặc. Không có bức nào dùng đến Yên chi(màu sáp) hay đan sa(chu sa),nàng vô cùng kinh ngạc nhìn về phía hoàng đế nói: "Hoàng huynh, đó không phải tranh của thần muội."

Hoàng để sửng sốt, bất lực lắc đầu cười nói: "Sư phụ bảo muội vẽ một bức sĩ nữ đồ, kết quả muội lại vẽ chính mình, bây giờ mới cảm thấy ngại sao? Trẫm lấy bức này từ trong thư phòng của muội, trên đó không ký tên không đóng dấu, không phải do muội vẽ thì có thể là ai chứ."

Nghe rõ ý tứ trong lời nói của hoàng đế, Thành Ngọc cảm thấy chấn kinh nhìn qua bức tranh mà nàng vì thất kinh nên chỉ nhìn qua loa, bây giờ nhìn rõ thì nàng mới hiểu vì sao lúc nãy trong gian thất này ai cũng đều hít khí lạnh như vậy.

Đó là một bức tranh vẽ về một thiếu nữ đang đá cầu. Trong tranh thiếu nữ một thân váy đỏ diễm lệ, cưỡi trên còn tuấn mã đỏ, tay trái cầm dây cương, tay phải bị che mất, chỉ thấy một phần đầu gậy màu nhũ vàng nhô ra dưới bụng ngựa, có thể hiểu được tay phải bị che kia là đang cầm cây gậy, có thể nhận ra đây là lúc đã kết thúc trận so tài. Thần sắc thiếu nữ có chút thả lõng, đang khẽ nghiêng đầu nghe ai nói chuyện, đôi mắt sáng ngời hơi nheo lại, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, nụ cười ngậm ở khóe môi như nụ hoa sắp nở, cả con người sinh động giống hệt như ngay lập tức có thể bước từ trong tranh ra ngoài.

Thành Ngọc không động đậy nhìn chăm chú vào bức tranh kia. Thiếu nữ kia đích thị là nàng. Nàng gần đây từng cưỡi ngựa đánh cầu.

Đúng thế, lúc nàng ở Khúc Thủy Uyển từng cưỡi ngựa đánh cầu rất nhiều lần, nhưng nàng không nhớ ra rằng nàng đã từng mặc qua chiếc váy đỏ nào như thế.

Trên thực tế, nàng căn bản không hề có một chiếc váy tơ lụa nào đỏ rực như thế.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt lên người nàng, mà nàng thì lại đang thất thần, hoàng đế nói bức tranh này được lấy từ thư phòng của nàng, hoàng đế lấy ba ống tranh mà Thiên Bộ đưa tới đặt trong thư phòng nàng...

Tiếng một nam tử nhàn nhạt vang lên: "Đúng là không phải tranh của quận chúa vẽ."

Là một thanh âm vô cùng quen thuộc, trong đầu Thành Ngọc ầm một tiếng, đột nhiên quay đầu nhìn về phía đối diện, thì nghe được thanh niên từ khi vào trong ngôi thủy tạ này rất ít khi mở miệng lần nữa nói: "Đó là tranh thần vẽ."

Cả một ngôi thủy tạ rộng lớn thế là trong phút chốc đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường.

24/03/2020

Đang dịch cái đèn nó hỏng bực miền quá nên vứt một bên luôn, bây giờ mới mò mò xong, hic. Chúc mọi người đọc chuyện vui vẻ.

Anh Tam, nghiệp quật chết anh đê, em vui quá là lá là...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.