Chương trước
Chương sau
TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Chương 17.1

Vì mỗi một người phàm sau khi chết đều phải vào Minh Ti, không gian của Minh Ti có hạn, vì để cho thể chứa những u hồn đến sau, mà thời gian ở Minh Ti kéo dài hơn nhiều so với trần thế. Minh Ti không hề có ngày đêm, chỉ có thời gian luân chuyển, quốc sư bọn họ ở nơi phàm thế nào đó chỉ mới uống một chén trà, thì ở chốn Minh Ti này đã là hai mười canh giờ rồi.

Điều này có nghĩa là cho dù Tam điện hạ có mang theo tiểu quận chúa ở lại đây mười ngày nửa tháng thì bọn họ vẫn có thể trở về Khúc Thủy Uyển, trở về trần thế trước khi gà gáy. Quốc sư thở phào nhẹ nhõm. Vẫn biết là bọn họ không thể quay về đúng giờ, quận chúa mất tích một đêm nếu bị phát hiện sẽ rất ồn ào, không chút nghi ngờ người bị đẩy đến trước mặt hoàng đế để giải thích nhất định là hắn.

Hắn chính là một quốc sư xui xẻo như thế đó.

Một canh giờ trước Tam điện hạ đưa tiểu quận chúa đến Luân Hồi đài, đám Minh Cơ an bài một nơi trong cung thất cả bọn họ nghỉ ngơi. Tiểu quận chúa thế mà lại ngủ rồi, Tam điện hạ lại cứ mãi ở trong đình viện tự đánh cờ.

Liên Tam là một thần tiên, tinh thần tốt như thế quốc sư không hề cảm thấy có gì khác thường, nhưng Quý Minh Phong là một phàm nhân, bị dày vò cả đêm, vậy mà vẫn không ý muốn nghi ngơi, cô độc đứng trước hành lang nhìn vào tiểu điện ngước mắt nhìn về tiểu điện nơi quân chúa đang nghỉ ngơi, bóng lưng nhìn vô cùng nghiêm túc.

Đứng ngơ ngẩn hồi lâu, Quý thế tử lúc này vì sao lại thấy tổn thương, quốc sư đại để có thể hiểu được rồi, chỉ cảm thấy chữ tình này thật khiến cho con người ta bất lực, may thay hắn từ khi còn trẻ đã xuất gia làm đạo sĩ.

Lúc Huyền nữ quan tự xưng là Phiêu Linh lúc nãy gặp ở Võng Nhiên đạo đến mời Liên Tam, quốc sư vừa mới lim dim ngủ.

Vì nữ quan kia sau khi bẩm báo, đứng qua một bên, Tam điện hạ vẫn đang đánh cờ, sau khi đánh xong nước cờ cuối cùng hắn mơi khởi thân đứng dậy, nhìn thấy quốc sư đang ở bên canh, nói: "Ngươi đi cùng."

Trong Minh Ti có hai con sông, một là Vong Xuyên hai là Ức Xuyên.

Vong Xuyên ở trước Minh Ti, dạy các u hồn quên đi ký ức, Ức xuyên ở sâu trong Minh Ti, liên quan đến việc "nhớ lại". Tương truyền một ngụm nước của Ức Xuyên có thể nhớ được vô số đời trước của bản thân. Vấn đề nằm ở những u hồn sau khi chịu đựng sự dày vò của Tư Bất Đắc tuyền và Vong Xuyên, mỗi người đều chỉ giống như trang giấy trắng, căn bản không nghĩ đến phải đi đến Ức Xuyên, vì thế mà cả bạn năm trở lại trừ Minh Chủ và đám Minh cơ phục vụ cho Minh Chủ ra thì căn bản không có một ai bước chân vào chốn này.

Ánh sáng bạc chiếu sáng khắp dãy dông dài ở Minh Ti.

Ức xuyên tuy nói là một con sông, nhưng lại không thấy nước sông lưu chuyển, nước cả con sông đều giống như bị đóng băng lại vậy, nhưng nếu như nói nước là tử thủy bị đóng băng rồi, nhưng trên sông lại trồng đầy những đóa tử liên rực rỡ. Ánh sao giữa trời, một hồ tử liên, bích xuyên tựa cảnh, thanh ánh liên ảnh. Tại nơi ánh sao và bóng sen gặp gỡ, là một tòa thủy đinh lục giác bằng thủy tinh.

Huyền y nữ quan dừng bước tại ngôi định này, chỉ cung kính làm một tư thế mời vào, nhưng từ bờ sông đến tiểu đình giữa sông lại không xây bất cứ một con đường nhỏ nào để đi. Quốc sư đang định mở miệng hỏi làm thế nào để qua sông thì nhìn thấy Liên Tam đã đạp chân lên trên những đó tử liên trong sông kia, đóa tử liên kia lại không bị đạp hỏng mà lại vững vàng chở Tam điện hạ. Quốc sư liền bắt chước Tam điện hạ đáp lên đóa tử liên kia để qua sông, vừa cảm thấy vô lý vừa thấy thật thần kỳ, lần nữa chân thật ý thức được thế giới của phàm nhân và chúng thần tiên xác thực có rất nhiều điều khác biệt, nhưng phàm nhân và cách thiên thần cũng xác thực có nhiều điểm bất đồng.

Vừa đến tiểu đỉnh, đã nghe được tiếng ho nhẹ truyền ra từ trong đình, đánh gãy những suy nghĩ của quốc sư, một âm thanh khàn khàn vang lên: "Nghe Phiêu Linh nói, tam công tử muốn lấy sổ tố hồn của nhân chủ A Bố Thác." Vừa nghe đến cái tên nhân chủ A Bố Thác, quốc sư liền kinh ngạc nhìn về phía tam điện hạ.

Tam điện hạ không đi vào trong đinh: "Lần trước gặp được Cô Châu quân, là bảy ngàn năm trước trên đại triều của phụ quân."

Người trong đình nhàn nhạt cười: "Tam công tử trí nhớ thật tốt." Người đó đứng trước một bàn sách, nhìn giống như đang vẽ tranh. Bàn đọc sách cũng được làm bằng thủy tinh, chỉ là càng trong suốt hơn, trên án bàn là một bồn hoa U Lan. Hắn rửa bút vẽ, "quả thực, ra đã tỉnh hơn năm trăm năm rồi, chỉ là những năm gần đây, tam công tử đều không tham gia đại triều hội của thiên quân mà thôi, vì thế chúng ta không có cơ duyên gặp mặt," Nói đoạn lại ho một hồi nữa.

Người ở Minh Ti có thể tham gia triều hội trên Cửu Trùng thiên, trừ Minh Chủ không làm hắn nghĩ. Quốc sư ngạc nhiên. Phàm thế gọi người chưởng quản Minh Ti là Diêm Vương. Tượng thờ Diêm Vương trong Miếu Diêm Vương được khắc vô cùng hung thần ác sát, nhưng vị trước mắt này là có chút yếu đuối, vị thanh niên anh tuấn có nước da trắng bệch trước mặt này so với bốn chữ hung thần ác sát không phải là cách xa mười vạn tám ngàn dặm sao. Quốc sư có chút mông lung.

Tam điện hạ thản nhiên: "Đại triều hội là thiên quân đặc biệt chuẩn bị riêng cho Minh Ti và phàm thé, ta chấp chưởng bốn biến, không quá can hệ gì đến phàm thế và Minh Ti, mấy ngàn năm trước có tham gia một lần, cảm thấy cũng không quá mức cần thiết.

Minh Chủ hóa ta hau chiếc ghế thủy tinh ý nới mời hai người ngồi xuống, lại đem mấy bức tranh bên cạnh xếp chồng lên nhau, ở giữa biến ra một bàn trà cụ, vừa pha trà vừa nói: "Trong bát hoang, cũng chỉ có tam điện hạ dám xin nghỉ không tham gia đại triều hội mà tôi, còn xin đến tận mấy trăm năm." Sau khi tự mình pha xong trà, cái vị tuy khuôn mặt trắng bệch như từ đầu tóc đến y sức đều là một màu u ám này lại lần nữa mở miệng nói: "Tam công tử trước nay là người rất giỏi đoán ý người khác, có lẽ cũng tính đến chuyện ta mời người đến đây là có ý tứ gì rồi chứ nhỉ."

Tam điện hạ cúi đầu nhẹ nhàng cầm lấy chén trà Minh Chủ vừa đưa qua: "Cô Châu quân là muốn cùng ta lập giao dịch sao?" Quốc sư nghe ra được Tam điện hạ tuy rằng dùng câu hỏi, nhưng một chút nghi vẫn cũng không có.

Minh Chủ lại bắt đầu ho khan, ho một hồi lâu mới ngừng lại được, thần sắc càng thêm nghiêm túc: "Không sai, trong thần tộc, luận về việc giao du rộng rãi với ma tộc, đếm tới đếm lui cũng chỉ đếm được đến Tam công tử người, Nếu như Tam công tử có thể tìm giúp ta một người trong ma tộc, thì cuốn sổ tố hồn của A Bố Thác ta sẽ hai tay dâng lên cho người."

Tam điện hạ nghịch nắp trà bằng thủy tinh kia trên tay nói : "Cô Châu quân muốn tìm ai?"

Minh Chủ tựa như nhẫn nại một hồi mới nói: "Con trai của Thanh Chi ma quân."

"Ô, đích tử của nam hoang Yến gia." Tam điện hạ nhìn quốc sư một cai: "Ta nhớ là...tên là gì nhỉ?"

Quốc sư đương nhiên không thể trả lời vấn đề này, quốc sư đến Thanh chi ma quân là cái quỷ quái gì còn không biết, tỏ vẻ vô tội nhìn Tam điện hạ một cái.

"Yên Trì Ngộ." Minh Chủ trả lời câu hỏi của chàng, vẻ mặt lại giống như hoàn toàn không muốn nhắc đến cái tên này.

"Một người của thần tộc tìm một người trong ma tộc, thân phần của vị ma tộc này có gì đó không bình thường." Tam điện hạ cười cười: "Cô Châu quân tìm người này là vì nguyên nhân gì?"

Minh Chủ trầm mặc nửa ngày: "Là gia tỷ tìm hắn." Quốc sư chú ý đến thần sắc nghiến răng nghiến lợi của Minh Chủ.

Tam điện hạ cuối cùng cũng đặt nắp trà kia trở về, bưng chén trà lên nhấp một ngụm: "Ta từng nghe nói Họa Lâu nữ quân năm đó lúc đi dạo chơi ở nam hoang, vô tình cứu được một thiếu niên."

Minh Chủ khẽ ngạc nhiên: "Không hổ là người." Ngừng một lát: "Chính là vì nguyên do này." Khẽ cau mày rồi lại ho thêm một trận, đến khi hoãn xuống mới tiếp tục nói, "gia tỷ cô độc, tứ hải bát hoang đều có nghe, ta cũng không biết tỷ ấy vì sao lại cứu một người trong ma tộc, còn nhận hắn làm đồ đệ, sau khi tỉnh lại nhìn thấy nàng vẫn đang mê man viết lại cho ta một bức thư, cũng thấy vô cùng hoang đường. Nghe nói đứa con trai này của Yến Na, ngoài cái vẻ ngoài xinh đẹp ra thì cái gì cũng không tốt." Đôi mày cau lại càng chặt hơn, bao nhiêu sự không vừa lòng đều thể hiện hết lên đôi lông mày đang cau chặt kia: "Đến giờ ta vẫn cảm thấy thật hoang đường, không thể hiểu được gia ty nàng vì sao lại nhận một tên ngu xuân bất tài như thế làm đồ đệ, nhưng cũng không thể không cố gắng hết sức, nếu không đến khi gia tỷ tỉnh lại ta làm sao có thể ăn nói vói tỷ ấy."

Tam điện hạ nhìn quốc sư một cái: "Hình như ngươi có điều muốn nói?"

Tình huống này vốn không phải là tình huống mà quốc sư có thể mở miệng phát biểu, cuộc đối thoại này của Liên Tam và Tạ Cô Châu hắn cơ bản cũng không nghe hiểu mấy, bất quá liên quan đến việc vì sao tỷ tỷ của Tạ Cô Châu lại nhận một người bất tài ngu xuẩn như thế làm đồ đệ, quốc sư hắn quá thực có chút kiến giải. Quốc sư chần chừ hồi lâu, mới nói vởi Tạ Cô Châu: "Bần đạo nghĩ thế này, Minh Chủ đã nói vì tiểu Yến công tử đó có vẻ ngoài rất xinh đẹp mà, có thể chính vì vẻ ngoài xinh đẹp đó, mới khiến cho gia tỷ người phá lệ nhận hắn làm đồ đệ." Lại nhìn Liên Tam, có chút ngại ngùng nói: "Tam điện hạ cũng biết chuyện này mà, ở phàm thế có rất nhiều trường hợp như vậy rồi."

Tạ Cô Châu khẽ lập tức cười khẽ, không cho rằng điều đó là đúng: "Nếu luận về dung mạo, thì khắp tứ hải hoang đứng đầu là Bạch Thiển, đứng thứ hai chính là Minh Tư Họa Lâu nhà chúng ta rồi, Yến Trì Ngộ có đẹp hơn đi nữa, thì cũng thể đẹp hơn Hoa Lâu tỷ được, nàng vì sao lại vì một cái lớp vỏ bọc ngoài không bằng nàng mà lại có cái nhìn khác với Yến Trì Ngộ?"

Tam điện hạ cũng nói: "Trên mỹ nhân phổ của bát hoang, Họa Lâu nữ quân quả thực không bằng được Thanh Khâu Bạch Thiển, những cá nhân ta cho rằng Bạch Thiến cũng không phải là người đẹp nhất, chuyện này vẫn là liên quan đến thẫm mỹ của mỗi người."

Nghe được lời này, nét mặt Tạ Cô Châu tỏ vẻ không hài lòng lắm, không tiếp tục là khó quốc sư nữa. Quốc sư trong lòng khẽ lắc đầu, Minh Chủ điện hạ người thật cho rằng có thể nghe được lời khen ngợi Tỷ Tỷ người từ trong miệng của Tam điện hạ sao, người thật quá ngây thơ rồi."

Quốc sư nhất thời cảm thấy bản thân mình thật nhạy bén, nhưng trong lòng lại có chút thất vọng, bởi vì hắn là một đạo sĩ, kỳ thực không nên quá nhạy bén đối với những chuyện như thế này. Các đạo sĩ tốt, bình thường đều không thế này. Quốc sư ưu sầu hồi lâu.

Không qua bao lâu Liên Tam cáo từ Tạ Cô Châu.

Trên đường trở về Quốc Sư không nhịn được cái tâm hiếu học của mình, làm phiền Liên Tam suốt chặng được. Quốc sư mới hiểu được Bạch Minh Chủ Tạ Họa Lâu và Hắc Minh Chủ Tạ Cô Châu tỷ đệ chấp chưởng Minh Ti có một vài điểm đặc biệt: Hai người này lúc mới sinh không đồng thời hiện thế, lúc Bạch Minh Chủ chấp chưởng Minh Ti Hắc Minh chủ vẫn còn ngủ say, lúc Hắc Minh Chủ chấp chưởng Minh Ti thì Bạch Minh Chủ sẽ ngủ say, vì thế Tạ Cô Châu mới nói tỷ tỷ hắn để lại thư kêu hắn chăm sóc cho tiểu Yến.

Đồng thời quốc sư cũng biết được Liên Tam vì đột nhiên là muốn tìm sổ tố hồn của nhân chủ A Bố Thác.

Hóa ra lúc đến Minh Ti Tam điện hạ đã từng hỏi qua Hồng Ngọc quận chúa những chuyện liên quan đến số ghi chép trong Nam Nhiễm cổ mộ về Tổ Thị Thần Hồng Liên tử, nhưng trong hồi ức của quận chúa, nhưng trong cuốn sách gốc lại không có ghi chép gì về tiên thể sau khi chết hóa thành Hồng Liên Tổ Thị Thần cả, tất cả những gì bọn họ thấy chỉ là một trang giấy trắng, trong sách gốc cũng là một trang giấy trắng. Quá trình tìm kiếm tung tích của Tổ Thị Thần lại bị đứt đoạn.

Bất quá mưa khéo lần này bọn họ đến Minh Ti, trong Minh Ti có giữ sách tố hồn của phàm nhân, cho nên Lên Tam hắn mời thuận tiện đến mượn sách tố hồn của A Bố Thác.

Nếu như A Bố Thác vẫn đang còn luân hồi, thì trong sách tố hồn sẽ có thể tìm được hắn đang ở thời đại nào, là người nào, tìm ra hắn rồi cho hắn uống một bát nước ở Ức Xuyên, thì có thể biết được hạt hồng liên tử đó rốt cuộc đang ở nơi nào, nói không chung có thể tìm được phương tông của Tổ Thị Thần.

Quốc sư trước đây vẫn hoài nghi Liên Tam có phải đã quên chuyện tìm kiếm hồng liên tử này rồi không, hôm nay nghe được hắn chuyện này hắn đã đây mạnh đến mức này cho nên hắn cảm thấy thật yên lòng.

Lúc Liên Tam nghiêm túc làm việc, quốc sư còn rất nguyện ý phân ưu với chàng: "Vì thế điện hạ để ta cùng đến gặp Minh Chủ, là bởi vì chuyện đổi sách tố hồn của A Bố Thác, ta có thể giúp gì được chăng?" Quốc sư rất chủ động, "Chuyện này điện hạ người nếu cần sai khiến ta điều gì, chỉ cần phân phó xuống, Túc Cập sẽ vâng mệnh tuân mệnh không chần chừ."

Tam điện hạ nhìn hắn, khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Người có thể giúp được gì?"

Quốc sư còn nghi hoặc hơn cả Liên Tam: "Nếu như ta không giúp được gì, thì lúc người và Minh Chủ nghị sự với nhau, sao lại mang theo theo ta."

"Thuận đường."

Quốc sư trượt chân suýt té: "Thuận đường? Thuận đường có nghĩa là sao?"

Tam điện hạ kỳ quái nhìn quốc sư một cái, giống như không thể ly giải vì sao một chuyện đơn giản đến vậy mà hắn cũng không thể hiểu được: "Có ngươi ở trong viện bảo vệ, thì cái vị tự tôn cao quá trời kia sẽ đến nói chuyện rõ ràng với A Ngọc, sẽ xin lỗi nàng sao?"

(Quốc sư, người nhạy bén quá, em khâm phục ghê)

Quốc sư trước nay đều là một quốc sư rất ổn định , nếu không tiên đế cũng không đến lượt hắn lao tâm khổ tứ, nhưng những người tu đạo giống bọn họ không hỏi lòng người, quốc sư đối với sự lý giải của lòng người không hề có bất cứ một sư hiểu biết nào, Quốc sư chỉ cảm thấp buồn rầu: "Những nút thắt trong lòng quận chúa đã được giải, chuyện này không phải đã kết thúc rồi sao."

"Nút thắt trong lòng A Ngọc vì hắn mà có, hắn nói rõ ràng với A Ngọc, cho dù không biết rõ, nếu không ta sẽ mang theo hắn đến đây làm gì? Nhìn ta đánh nhau cho vui thôi sao?"

Quốc sư vẫn không hiểu lắm: "Nhưng điện hạ ở Luân Hồi đài không phải đã giải thoát cho quận chúa rồi sao, ta tuy rằng không nghe được quận chúa trả lời, nhưng lúc rời khỏi Luân Hồi đài, ta thấy quận chúa đã nhẹ nhõm hơn nhiều, ta không hiểu điện hạ người vì sao phải để cho Quý thể tử gặp riêng quận chúa, đây không phải là sẽ thêm việc sao?"

Đại khái là sợ chàng không trả lời hắn, hắn liền tiếp tục hỏi cố hỏi dồn, Tam điện hạ cân nhắc hồi lâu, kiên nhẫn trả lời quốc sư: "Quý Minh Phong kỳ thực rất rõ ràng cái chết của Thanh Linh, trách nhiệm lớn nhất thuộc về ai, ngày hôm đó làm khó A Ngọc, bất quá là vì tư tâm của hắn mà thôi." Chàng nhàn nhạt nói: "A Ngọc tin tưởng hắn, vì thế lúc ta nói lỗi không phải của nàng, nàng có thể tiếp nhận được cách nói này, nhưng cái tên buột nút là Quý Minh Phong phải có trách nhiệm nói cho nàng biết ai mới là người thực sự sai, nàng mới có thể triệt để đi khỏi chuyện này, cái cảm giác hối hận không cần có kia sớm đã ngấm vào trong xương tủy của nàng rồi, nếu như muốn triệt để biến mất không hề dễ dàng. Mà ta đem hắn đến đây, chính là cần hai chữ "Triệt để" đó.

Quốc sư đã ngộ ra, cảm thấy thật khâm phục Liên Tam. Đêm nay hắn phòng lửa phòng trộm không bằng phòng Liên Tam và Quý Minh Phong vì Thành Ngọc mà đánh nhau, không hề nghĩ đến trong lòng tam điện hạ lại tính toán như thế, làm cho hắn cảm thấy mình giống như một tiểu nhân kém hiểu biết, vô cùng hổ thẹn: "Suy nghĩ của điện hạ thật chu toàn, nhìn mọi việc đều nhìn thật thông suốt rõ ràng, thật sự là làm cho ta hết sức là hổ thẹn."

Tam điện hạ gật đầu, tiếp nhận sự ca ngợi của hắn. Hai người đi về phía trước, không nói thêm gì nữa, nửa chén trà sau đã đến trong tiểu viện.

Trước cửa tiểu viện ánh trăng sáng tỏ, quả nhiên là nhìn thấy dưới một cây Như Ý năm sâu trong tiểu viện, Quý thế tử đang đứng với quận chúa. Quốc sư nhìn thấy Tam điện hạ dừng bước, hắn cũng bắt chước dừng lại.

Nhìn vào bên trong chỉ thấy ánh sáng bạc tràn ngập trong tiểu viện, dưới bóng cây, Quý thế tử đứng đối diện quận chúa, dáng người hai vị bên trong đều rất cao, tà áo nhảy múa trong gió đêm, xa xa có thể nhìn giống như một cây Diệu Hoa và một cây Ngọc thụ.

Lưng Thành Ngọc hướng về phía họ, có lẽ là không phát hiện ra bọn họ đã trở về rồi, đôi mắt Quý thể tử chỉ chăm chú nhìn quận chúa, xem ra cũng không phát hiện bọn họ đang đứng dưới anh trăng bên cửa.

Quốc sư dỏng tai lên nghe, nhưng cũng không thể nghe được hai người đó đang nói gì, vô tình quay đầu lại, dọa hắn khiếp sợ một phen.

Khuôn mặt của tam điện hạ trầm xuống như nước, thần sắc lạnh như băng.

Quốc sư cũng không phải người ngu xuẩn, nghĩ một lúc, hiểu được chút chút, không nhịn được mà ngưng trọng: "Là điện hạ người nói muốn bọn họ có một cái kết triệt để, muốn quận chúa triệt để mở ra được nút thắt trong lòng, hai người họ hiện giờ đang đứng riêng ở đây, là cơ hội mà người cố ý sắp xếp cho họ, thế sao người lại tức giận rồi." Hai tay quốc sư đưa lên: "Ngươi có nỗi khổ gì sao?"

Tam điện hạ mặt không biểu cảm hỏi hắn: "Ta có tức giận sao?"

Quốc sư gật gật đầu.

Tam điện hạ vẫn mặt không biểu cảm như thế: "Có lẽ là bởi vì lúc làm là một chuyện, lúc nhìn thấy là là một chuyện khác?"

Quốc sư không dám trả lời, quan sắt sắc mặt của Liên Tam nói: "Vậy ta đến mang quận chúa đi nhé?" Mới đi hai bước đã nhịn không được mà quay lại thuyết phục Liên Tam: "hay là chúng ta cứ lấy đại sự làm trọng đi?"

Tam điện hạ trầm mặc không nói, nhưng cũng không phản đối chuyện lấy đại cục làm trọng, nửa ngày sau, phất ống tay áo nói: "Ta ra ngoài hóng gió."

Quốc sư không nhịn được nhắc Tam điện hạ ở đây giớ lớn, rôi tuần theo hắn gật gật đầu. Hắn cảm thấy lúc này mình đã khâm phục nhầm hổ thẹn nhầm rồi,

Thành Ngọc vừa ngủ dậy nhìn thấy trong phòng không có ai hết, vì thế đến trong tiểu viện tìm Liên Tam, nàng đi quanh tiểu viện một vòng, không thấy Liên Tam lại nhìn thấy Quý thế tử. Nàng vốn cảm thấy có thể tránh mặt hắn, nhưng vừa đi đến dưới tàng cây Như Ý, đã bị Quý thế tử ngăn lại. Sắc mặt của Quý thế tử không được tốt lắm.

Nàng cảm thấy nàng không có gì để nói với Quý thể tử cả. Cho đến khi nàng có chút phiền, Quý thế tử cuối cùng cũng mở miệng nói: "Ta biết nàng đã giải thoát ra khỏi đoạn quá khứ đó."

Câu nói đầu tiên của hắn lại là câu này.

Thành Ngọc sửng sốt, sau đó nàng cảm thấy toàn thân trở nên lạnh lẽo, rất lâu sau đó nàng mới tìm được giọng nói của mình: "Thế tử là cảm thấy ta không xứng được giải thoát sao?"

Trong ánh mắt nàng có rất nhiều cảm xúc, rất cả những cảm xúc đó vô cùng rõ ràng, đầu tiên là không hiểu, tiếp đó là đau đớn: "...Lúc đó ta đã làm hỏng chuyện của thế tử người, nhưng sau đó ta đã bồi thường số cổ thư trong Nam Nhiễm cho thế tử rồi, thế tử vì sao lại cứ muốn nhìn thấy ta đau đớn mới được?"

Quý thế tử lập tức ngẩng đầu lên nhìn thắng vào nàng, trên mặt không còn chút sắc máu: "Ta không hề muốn nàng đau khổ." Hắn vội vàng nói.

Phản ứng của nàng hoàn toàn không giống như trong dự đoán của hắn, trước khi nói câu đó với nàng hắn đã nghĩ rất nhiều, hắn nghĩ nàng có lẽ sẽ giận hắn, có lẽ sẽ trách mắng hắn. Hắn không nghĩ ràng nàng lại không hề hận hắn, không oán trách hắn, nàng thậm chí đến báo oán cũng không, nàng chỉ hiểu lầm ý hắn. Nhưng thà rằng lúc này nàng nổi nóng với hắn, đánh hắn cũng được, mắng hắn cũng được, những chuyện đó so với việc nàng hiểu lầm ý hắn còn mệt mỏi hơn. Trước đây hắn nghĩ để nàng đi xa mới là tốt nhất, nhưng lúc này đây hắn phát phát hiện không có gì khiến cho hắn đau đớn hơn sự hiểu lầm của nàng.

Giọng nói của hắn cho chút khàn khàn: "Những gì ta nói trong cái đêm ở cổ mộ đó, hoàn toàn không phải là lời thật lòng của ta, không phải là do nàng hại chết Thanh Linh." Hắn cuối cùng cũng nói ra những điều nên nói ra từ sớm: "Người chặt cây cầu trên ao hóa cốt mới là hung thủ thực sư."

Thành Ngọc sửng sốt, ngẩng phắt đầu lên.

"Là thị nư của Mạnh Trân chặt đứt cây cầu." Hắn tiếp tục nói: "Thị nữ của nàng ta tinh thông dùng khí độc, vô cùng quen thuộc núi Túy Đàm, sau khi chúng ta đến Tào Khê đã lệnh cho cô ta canh chừng cổ mộ. Sau khi cổ mộ mở ra, trừ khi là người xông vào mộ chết trong mộ hoặc thành công đi ra ngoài, nếu không cửa mộ sẽ không đóng lại. Sau khi Thanh Linh vào trong mộ sau nàng, sau khi thấy Thanh Linh đi vào mộ, cô ta tự ý chặt đứt cây cầu trên ao hóa cốt, muốn nhốt hai người trong mộ."

Sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, ánh mắt ẩn chứa sự khổ sợ khó nhẫn rơi trên khuôn mặt ngạc nhiên của nàng: "Liên Tướng quân nói đúng, Thanh Linh chết không tiếc nuối, trách nhiệm của nàng ấy là bảo vệ nàng. Nàng là ảnh vệ, nàng còn sống, thì nàng ấy sẽ không cảm thấy có bất kỳ tiếc nuối nào nữa."

Rất lâu sau Thành Ngọc mới phản ứng lại, nàng bước lùi về phía sau một bước đưa tay vịn vào thân cây Như Ý.

Đúng tồi, nàng nhớ lại rồi, đêm đó đúng là có người đã chặt mất cây cầu, chính vì cây cầu bị chặt Thanh Linh mới hi sinh đẩy nàng sang bờ bên kia. Nhưng sau khi mọi chuyện xảy ra, Quý Minh Phong lại nói là do nàng hại chết Thanh Linh, trong lúc nàng đau đớn đến cùng cực lại tiếp nhận cách nói này, rồi quên đi hung thủ thực sự, là người đã chặt mất cây cầu, trực tiếp đẩy Thanh Linh vào chỗ chết. Nàng cũng chưa từng nghĩ đến việc đem cái chết của Thanh Linh đẩy tội lỗi lên hung thủ, vì nàng nghĩ nếu như nàng làm vậy, lại giống như cố ý thoát tội, sẽ khiến người ta cảm thấy xem thường.

Bây giờ đương nhiên không còn nghĩ như vậy nữa. Nàng trầm mặc hồi lâu: "Vậy ngươi..." Nàng muốn hỏi hắn có phải hắn từ đầu đã biết chuyện này rồi không, biết đạo lý trong chuyện này là như thế, lúc đó vì sao...nhưng nhất thời lại cảm thấy tựa hồ như cũng không cần thiết nữa. Bởi vì tất cả đều đã là quá khứ rồi, Thanh Linh đã thuận lợi vào Luân Hồi, mà nàng, cũng không còn đau khổ về chuyện này nữa rồi, tuy rằng rất nhớ Thanh Linh nhưng cũng trong lòng tính ra cũng cảm thấy thoải mái hơn rồi.

Quý Minh Phong giống như nhìn thấu nội tâm của nàng, chủ động đáp trả: "Đêm đó ta phẫn nộ như thế, không biết lựa lời, là bởi vì sự tư tâm của ta, tư tâm của ta là..."

Nàng không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe hắn giải thích. Nhưng lúc này hắn lại không cách nào nói ra được, nói với nàng gì đấy?

Nói với nàng rất cảnh những tổn thương mà hắn gây ra cho nàng đều là vì si niệm của hắn, đều là vì hắn..thích nàng sao? Bất quá cũng chỉ là một cái cớ vụng về mà thôi. Sự thực chính là hắn đã làm tổn thương nàng, hắn là căn nguyên gây ra những cơn ác mộng cho nàng. Nếu như đến cả điều này hắn cũng không thể đối mặt, thì sao này hắn làm sao có thể khống chế được tâm ma của mình, mà không tiếp tục làm nàng tổn thương đây? Vì thế hắn không nói tiếp nữa.

Hắn yên lặng rất lâu, rất lâu sau mới nói: "Không có gì để giải thích cả, tất cả đều là lỗi của ta." Hắn tổn rất nhiều khí lức mới có thể hỏi nàng câu mà hắn muốn hỏi nhất: "Nàng có tha thứ cho ta không, chúng ta có thể làm lại từ đầu chứ?" Nàng đương nhiên vô cùng kinh ngạc, giống như hắn đang tạ lỗi với nàng, cầu mong sự tha thứ của nàng, ngạc nhiên giống như lúc nãy hắn nói với nàng ai là hung thủ hại chết Thanh Linh vậy. Hắn nhìn từng biểu cảm nhỏ của nàng, mỗi một biểu cảm hoài nghi đều khiến trong lòng hắn đau đớn.

Nàng dựa vào thân cây Như Ý, cuối cùng nàng cũng trả lời hắn: "Kỳ thực không thể nói đến cái gì mà tha thứ hay không." Nàng khẽ cúi đầu xuống giống như đang suy nghĩ gì đó : "Đêm đó thế tử tưởng rằng ta hủy đi cổ thư của Nam Nhiễm, làm hỏng đại sự của ngươi, cho nên trách mắng ta như thế ta có thể hiểu được, đây hoàn toàn không phải lỗi của thế tử, ta cũng chưa từng trách người. Chỉ là thế tử..."

Nàng ngẩng đầu lên, khẽ cau mày: "Vì sao lại muốn làm lại từ đầu với ta?"

Nàng nghi hoặc nói: "Nếu như thế tử vì cảm thấy hổ thẹn muốn bù đắp, lại biết trong quá khứ ta vẫn luôn muốn kết bằng hữu với thế tử, vì thế mới đề nghị làm lại từ đầu, điều đó thực ra cũng không cần thiết đâu."

Nàng vẫn giữ nguyên vẻ cau mày ban nãy: "Trước đây ta không hiểu chuyện, còn hôm nay ta đã rõ ràng rồi, Quý thế tử không kết..." Tựa hồ như cảm thấy từ mình muốn nói có vẻ không thỏa đáng lắm, lại ngừng một lát, đổi một cách nói khác: "Thế tử không tùy tiện kết bằng hữu." Nàng cười cười: "Còn ta thì lại là một quận chúa vô dụng, thế tử kỳ thực không cần miễn cưỡng, duyên phận của ta và thế tử đã dừng lại ở Lệ Xuyên rồi, không hẳn cũng không phải là một chuyện tốt.

Hắn biết nàng định nói rằng hắn không kết bạn với những người vô dụng, hắn cảm thấy mỗi một tấc trong huyết quản mình đều trở nên lạnh lẽo, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, một hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Là ai nói với nàng, ta không kết bạn với người vô dụng."

Nàng không nói gì, lại rất lịch sự mà mỉm cười. Đó là cách cười của quý nữ trong tông thất, là sự cự tuyệt uyển chuyển, có nghĩ là không muốn trả lời câu hỏi.

Hắn cố gằn cả người đang phát lạnh của mình muốn, hơn nửa ngày sau mới thấp giọng nói: "Nàng không phải là một quận chúa vô dụng."

Giống như những gì Liên Tam đã nói với nàng trên Luân Hồi đài, có thể phá được Nam Nhiễm cổ mộ để lấy cổ thư, đó không phải điều mà một người bình thường có thể làm được. Trước đây hắn luôn cho rằng nàng là một người ngây thơ không hiểu thế sự, là do hắn quá cao ngạo. Cho rằng sau khi cổ thư bị phá hủy, hắn lại mang theo ảnh vệ ba bốn lần xông vào cổ mộ,

Hai lần trước xông vào mộ, nàng vẫn bị nhốt trong phủ Lệ Xuyên, hắn hao tổn hơn ba mươi lương tướng, đến cả hành lang cự thạch cũng không thể nào đi qua. Sau này khi nàng rời đi, nàng rời đi rồi, lại không lưu lại bốn cuốn cổ thư do chính nàng chép lại đặt trong Vương phủ. Mạnh Trân háo thắng, cho dù đã lấy được cổ thư, nhưng cũng lén lút xông vào cổ mộ kia, thề phải phân cao thấp với nàng. Hắn dẫn thêm đám thị vệ tướng quân đưa Mạnh Trân thì nàng ta đã hôn mê từ hành lang cự thạch , tại khoảnh khắc hồi quang phản chiếu trước chết, nàng ta không thể không thừa nhận, là nàng đã xem thường Thành Ngọc, nàng mãi mãi không thể bì kịp được với trí tuệ của quận chúa trung nguyên kia. Sau đó Mạnh Trân liền mang theo tiếc nuối và không cam lòng chết trong mộ.

Trên thực tế, tất cả bọn họ đều đánh giá thấp nàng. Vì quận chúa nhỏ tuổi đến từ kinh thành này, nàng có sự dũng cảm và thông minh tuyệt đỉnh. Liên Tam dùng từ bất phàm kia. Đích xác, duy chỉ có nàng mới có thể lấy được số cổ thư đó ra khỏi ngôi cổ mộ giết người kia, duy chỉ có người bất phàm mới làm được điều đó.

Nhưng lúc này, nàng lại không hề để ý đến sự công nhận của hắn. Trước đây hắn nói nàng yếu đuối vô năng, nàng để trong lòng, hôm nay hắn nói ra những lời thật lòng, nàng lại không xem câu nói này là gì.

Nàng an tĩnh đứng trước mặt hắn, trầm mặc giong chốt lát, sau đó cười cười: "Ta tuy không có gì tốt, thế tử cũng biết mà." Tuy cười những nụ cười đó lại không hề thật lòng, vì trong mắt nàng hắn không hề hoàn toàn và sự xa cách, thậm chí còn xa cách hơn cả cái lần bọ họ gặp nhau lần đầu trong đêm trăng sáng đó, lúc đó trong mắt nàng còn có thể nhìn thấy sự tin tưởng của nàng dành cho hắn, nhưng lúc này đây, một chút đó cũng không còn nữa rồi.

Hắn từng làm nàng tổn thương, vì thế nàng tuyệt đối không thể tin tưởng hắn thêm được nữa.

Nụ cười đó càng làm cho hắn đau đớn hơn, nhưng nàng còn muốn tiếp tục nói, dùng giọng điệu nghiêm trang và khách khí nhất để nói với hắn: "Những gì thế tử nói ta đều biết rồi, liên quan đến quá khứ ta đã không còn gì khúc mắt nữa, mong thế tử đừng quá để ý mới là tốt nhất, chuyện này chúng ta từ đây về sau đừng nên nhắc đến nữa, vậy ta đi..." Nói đoạn liền muốn rời đi

"Nếu như nàng không tin ta thật lòng muốn kết bạn với nàng." Hắn bước tới trước hai bước ngăn nàng đang chuẩn bị quay người, nâng mắt nghiêm túc nhìn nàng: "Trước đây đều là nàng chạy theo ta, lần này, hãy để theo theo đuổi nàng."

(Quý thế tử, anh đây là trắng trợn rồi nha, hừ... )

Sự kinh ngạc từ nãy đến giờ cộng lại cũng không bằng sự kinh ngạc bây giờ của nàng, nàng sửng người một hồi lâu mới nhớ ra là phải nói gì đó, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc: "Thế tử hà tất phải như thế? Chúng ta kỳ thực đến việc kết bằng hữu cũng không thích hợp, thế tử cũng không ở kinh thành quá lâu, chúng ta vẫn là..."

Hắn cắt ngang lời nàng, muốn nắm lấy tay nàng, nhìn thấy ánh mắt đầy hoài nghi, bàn tay cứng ngắc nắm chặt trong cánh tay áo. Hắn cau mày, giống như đang phát lời thề, rất nghiêm túc nhìn nàng rồi nhắc lại câu nói lúc nãy: "Lần này, hãy để theo theo đuổi nàng."

12/3/2020
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.