Chương trước
Chương sau
TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Chương 17.2

Sau khi Quý thế tử đi khỏi đó, Thành Ngọc ngẩn ngơ một hồi, cuộc nói chuyện với Quý thể tử làm cho nàng cảm thấy rất nghi hoặc, bởi vì trong lòng nàng, Quý thế tử không nghi ngờ gì là rất ghét nàng.

Lúc đầu người ghét nàng chán ghét nàng là hắn. Người không muốn nàng xuất hiện trước mặt nàng là hắn; tự cho rằng nàng ngây thơ vô dụng mà coi thường nàng, hi vọng nàng sớm rời khỏi Lệ Xuyên Vương phủ đừng gây phiền phức cho nữa cũng là hắn. Nàng quả thực không thể hiểu được hành động hôm nay của Quý thế tử là gì. Hắn thế mà lại nói với nàng rằng tất cả đều là lỗi của hắn, còn nói muốn kết bằng hữu với nàng nữa.

Tất cả những gì nàng nói với Quý Minh Phong lúc nãy đều là những lời thật lòng, nàng quả thực chưa từng hận hắn, bởi vì nàng đứng trên lập trường của hắn cho nên nàng chưa từng cảm thấy hắn sai, hắn đương nhiên có thể có định kiến với nàng, hắn cũng đương nhiên có thể không muốn kết bạn với nàng. Hắn từng nói hắn cảm thấy nàng thật phiền phức, đúng rồi, hắn đương nhiên cũng có thể cảm thấy nàng rất phiền.

Lúc đó nàng cảm thấy tổn thương kỳ thực không phải vì hắn, đều là nàng tự chuốc lấy mà thôi, vì thế sau khi hiểu rõ rồi, nàng liền trở nên điềm đạm hơn.

Quý thế tử lúc muốn thế này lúc muốn thế khác, lúc này lại nói hi vọng có thể làm lại từ đầu với nàng, nhưng nàng kỳ thực đã sớm đưa ra lựa chọn: Nàng và Quý thế tử, không quá thích hợp kết bạn.

Nhưng Quý thế tử hôm nay lại tha thiết như thế, trong lòng rất muốn đối xử tốt với nàng, nàng nếu như nhất quyết cự tuyệt, thì chứng tỏ nàng là một người nhỏ mọn. Nàng lại thở dài một hơi. Kỳ thực, nếu như cực chẳng đã phải làm bằng hữu, thì chỉ nên là tình cờ gặp gỡ sau đó bình thản mà gật đầu chào nhau mà thôi, nếu chỉ như thế thì có thể. Nghĩ đến đây, nàng cũng thoải mái đi ít nhiều.

Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy quốc sư không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh nàng, Thành Ngọc nháy mắt đã quên sạch những phiền muộn lúc nãy, hỏi thăm quốc sư Liên Tam giờ đang ở đâu. Quốc sự tỏ vẻ thâm trầm, nhìn nàng như muốn nói lại thôi: "Người có phải quá hiểu Quý thế tử đối với người..."

Thành Ngọc ngơ ngác nhìn quốc sư: "Ý ngươi Quý thế tử cảm thấy rất hổ thẹn với ta sao? Ta tuy rằng cảm thấy không cần thiết lắm, nhưng Quý thế tử nói vậy, ta cũng tin hắn, quốc sư đại nhân lại muốn nói gì?"

Quốc sư âm thầm tưởng niệm đến Quý thế tử, nghe được cách xưng hô của quận chúa với mình, hắn lập tức nghĩ đến bản thân mình là một đạo sĩ. Một đạo sĩ thật sự là không nên tham dự vào chuyện nữ nhi tình trường của bọn họ, quốc sư che miệng ho một tiếng: "Không có gì." Hắn nói, nghiêm túc chỉ vào ánh trăng bên ngoài cánh cửa: "Tướng quân ở bên ngoái hóng gió." Nhắc nhở nàng một câu: "Tâm trạng của tướng quân không tốt lắm, quận chúa người cẩn thận một chút."

Thành Ngọc rất nhanh đã tìm được Liên Tống.

Cung thành của Minh Chủ chốn Minh Ti được xây phía sau Luân Hồi đài.

Cửa vào thành, có thể nhìn thấy một hòn đảo lơ lửng giữa không trung, cung thất được thiết kế nằm trên hòn đảo đó, nối giữa các hòn đảo là một cây cầu giống như một dãy hành lang dài bắc ngang.

Thành Ngọc đi theo tiếng nhạc du dương đến trước hòn đảo màu bạc.

Trên đảo giống như tuyết trắng bao phủ, nhưng nhìn kỹ thì đó hoàn toàn không phải là tuyết, khắp nơi đều được bao trùm bởi những loại cây có lá và cành đều la màu trắng bạc, con đường nhỏ trong khu rừng cũng được làm từ đá trắng, cho nên khi nhìn vào mới giống như vừa có một trận tuyết rơi ở nơi đây.

Thành Ngọc đi theo âm thanh vui vẻ đó đi đến trước một cái cây Bạch Diệp, nhưng chưa đi được mấy bước, trước mắt đột nhiên trở nên thật sáng sủa hẳn lên.

Trong đám lá trắng bạc kia mở ra một cái hồ nhỏ, những hồng y vũ cơ đang đứng trên mặt nước nhẹ nhàng nhảy múa. Khi các vũ cơ đang múa từ tư thế cánh hoa giãn ra hai bên, Thành Ngọc nhìn thấy Liên Tống, lúc nãy do bị đám vũ cơ chắn lại nên không nhìn thấy, giờ đây đang ngồi dựa trên một chiếc trường kỷ bằng bạch ngọc nâng chén uống rượu.

Một vũ cơ mặc váy trắng xúc động chạy về phía Liên Tam, tấm sa nhẹ nhàng phất quá má trái của chàng, rồi phớt qua mu bàn tay, cũng phớt qua nửa khuôn mặt chàng, Thành Ngọc là người đã từng trải, nàng từng nhìn thấy thế giới này muôn màu muôn vẻ thế nào, nàng còn nhớ các vũ cơ trong Lâm Lang các cũng dùng chiêu y hệt thế này. Các cô nương lúc làm như thế này, thân thể mềm mại, khuôn mặt kiều diễm, cộng thêm hương hoa thơm ngát giấu trong ống tay áo, đến nàng là một cô nương còn bị các nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo nữa là.

Liên Tam khẽ nâng mắt, vũ cơ kia vừa mới lắc eo đã nằm gọn trong lòng chàng. Nhưng chính trong khoảnh khắc đó, ống tay áo của vũ cơ mặc váy trắng đó đột liên hóa thành trăm ngàn mãnh vụn. Tam điện hạ dựa lui sau, lạnh lùng nhìn nàng một cái.

Đám vũ cơ bị sự lạnh lùng của Liên Tam dọa cho sửng sờ, cứng ngắc đứng trước mặt chàng, một vị vũ cơ lanh trí quay người đứng giữa hoa tuyết đang bay lất phất kia, nhẹ đẩy người vũ cơ lúc nãy ra sau: "Còn không vào hàng, đừng có hủy đi điệu múa mà làm mất đi nhã hứng của Tam công tử."

Đám vũ cơ múa lại lần nữa, đến khi hoa tuyết cũng rơi hết rồi.

Sau khi đám hoa tuyết đã rơi hết, Thành Ngọc phát hiện không biết từ lúc nào Liên Tam đã nhìn thấy nàng, ánh mắt chàng xuyên qua hồ nước rồi rơi trên người nàng. Nàng không biết trong ánh mắt đó ẩn chứa điều gì, chỉ là lúc này nó đang tập trung trên khuôn mặt nàng, làm cho nàng cảm thấy thật gượng gạo.

Thành Ngọc nhớ đến lời quốc sư nói, hôm nay tâm trạng của Liên Tam không tốt lắm, bây giờ nhìn thấy quả nhiên là không tốt thật.

Lúc Thành Ngọc vòng qua hồ nước đến gần chàng, chàng đã thu hồi ánh mắt lại, bắt đầu tự châm rượu tự uống. Chàng tức giận cũng không sao, tâm trạng không tốt cũng không sao, dù sao nàng cũng không thấy sợ, vì thế nàng liền tìm một chỗ trống trên chiếc trường kỷ, lấy ống tay áo chùi chùi rồi ngồi xuống, lơ đãng nói chuyện với chàng: "Quốc sư nói Liên Tam ca ca huynh ở bên ngoài tiểu viện hóng gió, sao lại hóng đến tận nơi này thế, làm muội tìm muốn chết."

Chàng nhàn nhạt nhìn nàng một cái: "Muội đến đây làm gì?"

Trên suối đám vũ cơ đã múa trong một khúc nhạc, một người vũ cơ vô cùng xinh đẹp đứng từ xa lấy trên tay thị nữ một khay hoa quả và rượu đặt bưng đến bên chỗ hai người ngồi. Thành Ngọc vừa chọn trái cây trên khay vừa nói: "Đến đưa huynh về."

"Về làm gì?"

Câu này không giống với lời nói của Liên Tam nhìn một đoán mười mà nàng quen, Thành Ngọc lấy một chùm nho ngẩng đầu lên nhìn chàng, có chút hồ nghi hỏi: "Chính là nghỉ ngơi một chút, sau đó trở về phàm giới."

Liên Tam uống xong chén rượu cũng không nói gì. Nàng cảm thấy chàng có chút ký quặc, vì thế vẫn nhìn chăm chú khuôn mặt chàng, nhưng khuôn mặt đó ngoại trừ vô cùng đẹp ra thì nàng không thể nhìn ra thứ gì khác, nàng nghĩ một hồi, lại hỏi: "Huynh là không muốn trở về nghỉ ngơi sao."

Chàng không lập tức đáp lời nàng, vị hồng y vũ cơ bưng khay hoa quả đó khẽ cười: "Tiểu thư lo lắng Tam công tử sẽ bị làm phiền sao, nhưng tiểu thư làm sao biết được tam công tử ở đây thì không nghỉ ngơi được?" Là một giọng nói rất mềm mại, tựa như một chén rượu thơm, có một loại cảm giác vừa mê hoặc vừa dễ nghe

Thành Ngọc nhận ra đó chính là vị vũ cơ lanh trí lúc nãy giúp vị vũ cơ phất tay áo kia giải vây.

Vũ cơ đó khẽ cong cong khóe mắt mỉm cười: "Thực là không giấu tiểu thư đây, tam công tử khó khăn lắm mới đến Minh Ti một chuyến, tỷ muội chúng tôi kỳ thực mỗi người đều chuẩn bị một bài múa sở trường nhất để múa cho tam công tử xem. Nhưng nếu như tiểu thư lúc này mang tam công tử đi, thì tâm nguyện của chúng ta không phải là bỏ phí rồi sao." Lời nói này nghe vào kỳ thực có chút quá phận, nhưng từ miệng của vị vũ cơ trước mắt nói ra, lại không hề cảm thấy đáng ghét.

Thành Ngọc chống má đợi nàng nói tiếp, thì thấy nàng quả nhiên mím môi, bên khóe môi còn có hai đồng điếu vừa nhìn đã thấy rất đáng yêu: "Hôm nay ta thiết vũ yến này chủ yếu là vì tam công tử, tuy rằng chỉ là tiểu yến nhưng chiếu theo quy tắc của Minh Ti, nếu như tiểu thư muốn đưa công tử rời đi, thì phải thi đấu với tôi. Lần này không bằng chúng ta thi múa đi, được chứ? Tiểu thư thi với chúng tôi, hôm nay chúng tôi chuẩn bị hiến vũ là vì muốn được lòng của tam công tử, nhưng nếu như tiểu thư múa đẹp hơn chúng tôi, thì nhất định có thể làm làm vui lòng tam công tử, tam công tử có lẽ càng nguyện ý trở về với tiểu thư, tiểu thư cảm thấy thế nào?"

Rõ ràng người có thể làm chủ cục diện nhất ở đây là Liên Tam, nhưng vị hồng y vũ cơ này khăng khăng đến hỏi ý kiến nàng, chính là vì biết được Liên Tam sẽ không có ý kiến gì. Liên Lam lúc nãy nói với nàng mấy câu đó, cũng không thể nhìn ra được hắn đang có ý bỏ đi nửa chừng khỏi bữa tiệc.

Thành Ngọc vừa lột nho vừa cảm thấy vũ cơ này thật lanh trí, nhưng vấn đề nằm ở chỗ nàng căn bản không biết múa, thi đấu cái này chắc chắc là thua không nghi ngờ gì rồi. Bất quá nàng dù gì cũng là một quận chúa thường xuyên dạo thanh lâu, căn bản không cảm thấy trong chuyện này nếu thua nữ tử khác là điều gì quá đặc biệt. Có nhiều cô nương muốn nhảy múa cho Liên Tống xem như vậy, điều này, điều này rất tốt mà, nàng cũng muốn xem.

"Đề nghị này tốt quá rồi, vậy cứ làm như thế đi." Nàng đặt trái nho trên tay xuống hưng phấn nói với hồng y vũ cơ kia.

Chén trà trên tay tam điện hạ cầm không chắc trực tiếp rơi xuống đất.

Âm nhạc nổi lên, đám vũ cơ từng người một đứng ra giữa hồ để hiến vũ, quả nhiên là mỗi một động tác đều rất tuyệt diệu. Bản thân Thành Ngọc nàng tuy rằng không biết múa, nhưng đã từng xem người khác múa rất nhiều lần. Vũ điệu cúng tế của Tông thất, nàng xem rồi; đại khúc vũ ở yến hội trong cung, nàng cũng từng xem qua; hồ vũ của Mãn tộc tiến cống, nàng cũng từng thưởng thức qua; cộng thêm việc cứ rảnh rỗi nàng lại đi dạo thanh lâu, những điệu múa dân dã trong dân gian nàng đều rất rành.

Tuy rằng trong lĩnh vực này nàng kiến thức rộng rãi, nhưng đêm này nàng lại bị những động tác của những vũ cơ này làm cho chấn kinh. Nói đúng hơn là nàng xem đến không chớp mắt, thần hồn đã sớm thoát ra ngoài, vả lại những Minh Cơ này, thân hình của bọn họ thực sự rất mềm nha.

Thành Ngọc xem đến mức nhập thần, những chỗ đặc sắc còn quay qua bình luận với Liên Tam: "Huynh xem vân bộ đó đi, quả thực là giống như đằng vân mà đi vậy, thật sự là quá mức ưu mỹ." "Cái hoành phi yến nhảy đó, bước chân rất tốt a." "Cái eo lúc nãy Liên Tam ca ca có nhìn thấy không, như vậy như vậy, sao eo có thể dẻo nên thế nhỉ..."

Nàng ngồi ăn nho xem múa, nhìn an nhàn tự tại như đã tính trước hết mọi việc, Liên Tam cau mày, hỏi nàng: "Muội đây là cuối cùng cũng học múa được rồi, cho nên mới có lòng tin đấu với bọn họ sao?"

"Không có."

Liên Tam đặt chén rượu xuống: "Vì thế bản thân muội muốn xem họ múa, mới đồng ý với họ, phải không?"

Nàng không chút phòng bị thừa nhận: "Đúng vậy." Lời vừa nói ra mới phản ứng lại, trong lòng giật thót.

Tam điện hạ nhìn nàng, cười một tiếng, lại nhìn nàng một hồi, nói: "Đồng ý với họ sảng khoái như thế, là vì vốn dĩ đã không muốn đấu với họ, cũng không muốn thắng được ta mang về, phải không?"

Thành Ngọc tự nói trong lòng, hỏng rồi. Nàng ngồi một bên trưởng kỷ chỉ cảm thấy đau đầu, suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Đó là bởi vì nhìn huynh cũng không muốn trở về..."

Tam điện hạ không phải là người dễ dàng bị nàng lừa gạt, nhàn nhạt nói: "Nói thật lòng."

Nàng thở dài một hơi: "Muội..." Nàng đưa tay ra tạo thành hình ngọn tháp đặt dưới cằm, "Muội..." Nàng lại nhắc lại một lần chữ muội, dưới ánh mắt lạnh lẽo của Liên Tam nàng cuối cùng lựa chọn bỏ cuộc. "Thì tình yêu đối với cái đẹp người nào cũng có mà."

Lỡ sai rồi nên có sai thêm cũng không hề gì, nàng nói: "Các tỷ tỷ xinh đẹp hiến vũ cho huynh, đương nhiên nên để cho họ hiến, bởi vì làm như vậy thì họ múa càng vui vẻ hơn, mọi người đều được vui vẻ. Đợi muội xem họ múa xong, muội liền nhận thua trở về, như thế cũng không có vấn đề gì mà, bởi vì muội lại không biết múa. Huống hồ bọn họ nói cũng rất có đạo lý, Liên Tam ca ca huynh ở đây cũng có thể nghỉ ngơi, cũng không cần phải đưa huynh về cho bằng được, vì thế huynh rốt cuộc đang giận chuyện gì vậy?" Nói xong nàng ngẫm nghĩ lại một hồi, cảm thấy những lời này vô cùng có logic.

Gân xanh trên trán tam điện hạ giật giật: "Ta không giận."

"Được rồi." Nàng lầm bầm: "Vậy là huynh không giận." Nàng ăn thêm một trái nho, lại ngắt một trái đưa cho Liên Tam, thử làm cho không khí hòa hoãn một chút, :"Vậy huynh ăn nho không?"

"Không ăn." Hắn nâng chiếc phiến lên, đẩy tay nàng ra xa.

Nàng cũng không cảm thấy ngượng ngùng gì, liền bỏ vào miệng mình. Lúc Liên Tam giận phải dỗ như thế nào, Thành Ngọc kỳ thực chưa có kinh nghiệm, nhưng đêm nay lúc vui lúc buồn, tâm tình không quá ổn định, sợ phát huy không tốt, thế thì không chỉ không thể dỗ dành được chàng trở về có khi còn chữa lợn lành thành lợn què, liền cần nhắc đến việc cứ để Liên Tam thoải mái, Thoải mái một hồi không chừng tâm trạng huynh ấy sẽ tự tốt lên. Nàng định cho Liên Tam thoải mái, nhưng tam điện hạ lại không muốn buông tha nàng, hắn nhướng mày chất vấn: "Để ta ở đây nghỉ ngơi một mình, muội không lo lát nữa sẽ xảy ra chuyện sao?"

Nàng thực sự không lo lắng cái này, không nhịn được hỏi lại: "Những vũ cơ tỷ tỷ ở đây, bọn họ đều là những cô nương trói gà không chặt, đến đám Minh Thú Liên Tam ca ca còn không sợ, các cô nương này có thể làm gì huynh, huynh nói xem có phải không nào?"

Âm nhạc đột nhiên vang lên cao, các vũ cơ giữa hồ đột nhiên nhảy lên, những chiếc váy đỏ xòe ra giữa không trung, sự chú ý của Thành Ngọc lập tức bị hấp dẫn qua đó, nhưng xem thấy Liên Tam lúc này đây đang nhìn nàng vô cảm, ánh mắt nàng chỉ liếc qua một lại rồi lập tức quay trở lại.

Dưới ánh mắt lạnh lẽo của tam điện hạ, Thành Ngọc cảm thấy chàng giống như đang nhịn không được muốn đánh nàng, liền theo bản năng né đến cái góc ngoài của trường kỷ.

Nhìn thấy động tác của nàng, Liên Tam day trán, nhìn về phía hồ nước ra lệnh: "Dừng lại." Tiếng nhạc du dương ngừng lại, đám vũ cơ trong hồ cũng nhanh chóng ngừng động tác lại, chút nữa bị ngã vào trong hồ.

Thành Ngọc nghi hoặc nhìn Liên Tam.

Chàng lại giống như lười quan tâm đến ánh mắt nàng, chỉ nhìn vào đám vũ cơ trong hồ nhẹ giọng phân phó: "Thi đấu cái khác đi." Vừa nâng chiếc phiến lên, hóa ra một cuốn sách trôi nổi giữa không trung: "Nhảy múa hoài nhìn hoa mắt, các ngươi thi học thuộc lòng cái này với nàng đi, ai có thể học thuộc trong thời gian ngắn nhất thì người đó thắng."

Thành Ngọc há hốc mồm. Cuốn sách trôi nổi giữa không trung kia là một cuốn kinh thư, trên bìa viết năm chữ mà nàng vô cùng quen thuộc, "Diệu Pháp Liên Hoa Kinh". Cuốn kinh thư này nàng từng giúp thái hoàng thái hậu chép, toàn bộ cuốn kinh thư có tất cả hơn bảy vạn tám ngàn chữ, chữ phải nói là vô cùng nhiều.

Nàng trí nhớ tốt, chỉ cần nhìn qua là không quên được, thi học thuộc cái này khả năng thắng của nàng rất lớn, cho dù không cần lật sách thì lúc này đây hơn bảy vạn tám ngàn chữ đó đã ở trong đầu nàng muốn nhảy ra rồi.

Nhưng...Liên Tam vì sao lại muốn bọn họ thi cái này?

Nàng ngẩn người, Liên Tam đưa ngón tay ra ngoắc nàng đến bên cạnh, nàng phối hợp đưa người qua, thì nghe được những lời uy hiếp thầm thì bên tai: "Lần này nếu như muội không thắng được, dám vứt ta lại đây, thì sau vũ yến này, sẽ đổi thành ta vứt muội lại trong Minh Ti này, nghe hiểu rồi chứ?"

Hắn rất ôn hòa hỏi nàng.

Thi cái này tuy rằng khả năng thắng của nàng rất lớn, nhưng lỡ như có vị nào đó thâm nhập Phật Pháp, đối với bộ trường kinh này có thể đọc ngược một cách lưu loát. Nàng run lẩy bẩy: "Huynh." Nàng liếm liếm môi: "Huynh nghiêm túc sao?"

Chiếc phiến của Tam điện hạ khẽ đặt trên vai nàng, nhẹ vỗ vỗ, ghé sát vào tai nàng cười một tiếng: "Muội đoán xem."

Quốc sư đứng đợi trong tiểu viện rất lâu cũng không đợi được Thành Ngọc đón Liên Tam đang đi hóng gió kia về, không yên tâm liền ra ngoài tìm. Quốc sư không may mắn được như Thành Ngọc, tìm rất lâu mới tìm được hòn đảo lơ lửng đó.

Xuyên qua rừng Bạch Diệp, quả nhiên nhìn thấy tiểu quận chúa và tam điện hạ, hai người đang ngồi trên một cái trường kỷ nói gì đó với nhau. Nhưng điều thu hút cái nhìn của quốc sư lại không phải là hai người đó mà là những vị hồng y thiếu nữ đang đứng trên mặt hồ trước mặt họ.

Đám thiếu nữ đó đều ăn mặc giống như vũ cơ, ngồi trên mặt hồ cầm trên tay một cuốn sách "Diệu Pháp Liên Hoa Kinh" trịnh trọng ghi nhớ.

Trong tiếng tụng kinh "Bấy giờ, đức Phật từ nơi tướng lông trắng giữa chặng mày phóng ra luồng hào quang chiếu khắp cả một muôn tám nghìn cõi ở Phương Đông", quốc sư có chút mông lung, động tác của mấy tên đầu trọc đó sao lại nhanh đến thế, đã truyền kinh đến Minh Ti luôn rồi sao?

Quốc sư hồ đồ một lúc lâu, lúc hồi thần lại liền rút trước ngực ra một cuốn sách, âm thầm đi đến gần đám vũ cơ đó, vỗ vai một vũ cơ đừng ở bên ngoài gần hắn nhất: "Cô nương, "Thái Bình Kinh" của đạo giáo chúng tôi, cô nương có hứng thú thì cũng tìm hiểu một chút đi?"

Cô nương kia: "..."

(Quốc sư anh còn đến truyền đạo, thực sự là phục anh sát đất mà)

Thành Ngọc cuối cùng vẫn là chứng minh bản thân, không cho Liên Tam cái cơ hội vứt nàng lại trong Minh Ti.

Trên thực thế nàng chỉ đọc ba ngàn chữ đầu, đến đằng sau các vũ cơ đều lần lượt nhận thua, không còn ai đủ bản lĩnh muốn phân cao thấp với nàng. Thành Ngọc sớm đã nhìn thấu rồi, bởi vì chả ai muốn học thuộc lòng sách cả, đều hi vọng sớm thua nàng để nhanh chóng thoát khỏi sự giày vò này. Đồng thời nàng cảm thấy sau này Liên Tam nếu như lại muốn đến Minh Ti, thì cũng nhất định không có vị vũ cơ nào muốn tổ chức tiểu yến để hiến vũ cho chàng nữa đâu, mọi người không hiến đao cho hắn đã là không tồi rồi.

Lúc thắng được Liên Tam rồi đưa chàng đi khỏi đó, Thành Ngọc còn trăn trở không hiểu vì sao Liên Tam lại cứ muốn nàng thắng để đem chàng trở về, chàng đây là đang có suy nghĩ gì, lại có chuyện gì xảy ra nữa sao, vì thế cũng không phát hiện ra Liên Tam đã uống say rồi.

Sau đó nàng mới nghe nói, Minh Chủ Tạ Cô Châu thích uống rượu, trong kho rượu có rất nhiều rượu ngon, có một vài loại rượu có mùi vị ôn hòa, tửu tính lại không quá mạnh, mà đêm đó thứ rượu mà Liên Tam uống lại chính là loại rượu tuyệt phẩm trong số đó.

Nhắc đến chuyện lúc nãy, nàng và quốc sư không ai phát hiện ra chuyện Liên Tam uống say, dù sao thì tam điện hạ từ đầu đến chân nhìn thế nào cũng đều là một bộ dạng rất ư là bình thường.

Cho đến khi chàng bước xuống cây cầu.

Sau khi bước xuống cây cầu bọn họ vốn dĩ nên đi về hướng đông, Liên Tam lại dứt khoát chọn hướng ngược lại để đi. Quốc sư đứng phía sau có chút hồ đồ: "Tướng Quân người đây là muốn đi đâu?" Liên Tam cứng người: "...hồi cung." Quốc sư đưa ngón tay ra chỉ vào rừng hoa nhỏ ở phía đông: "Đường hồi cung ở bên này mà tướng quân."

Thành Ngọc quả thực rất ngạc nhiên vì Liên Tam lại nhớ sai đường, bởi vì trước cung của bọn họ là một rừng hoa nhỏ, chỉ cần không mù thì không thể nào đi nhầm đường, nhưng nàng cũng chỉ nghĩ có lẽ do Liên Tam trong lòng có tâm sự có hơi thất thần nên mới bước nhầm mà thôi.

Nhưng chuyển quá hướng rừng hoa nhỏ lại đi nhầm hướng tiếp. Quốc sư đứng đằng sau bình tĩnh nhắc nhở: "Tướng quân, chúng ta phải quẹo trái." Thành Ngọc lúc này đã có chút nghi ngờ rồi.

Khó khăn lắm mới vào được cửa cung, lần này Liên Tam đứng trước cánh cổng tròn của tiểu viện đứng yên hồi lâu, quốc sư cũng cúi mày đứng đó một hồi, chỉ có nàng là không nhịn được, lớn gan hỏi: "Liên Tam ca ca, huynh có phải là không nhớ ra phòng của mình ở hướng nào rồi phải không?"

Thần sắc Liên Tam lại gượng gạo một lúc, quốc sư lanh trí hơn nàng nhiều, nhìn thấy tình hình đó lập tức đi đến phía trước, vừa dẫn đường vừa giả vờ trách nàng: "Tướng quân sao có thể không nhớ được về phòng mình, quận chúa sao lại có suy nghĩ kỳ lạ đó!" Liên Tam trước tiên nhìn quốc sư một cái, lại lạnh lùng nhìn nàng một cái, không nói gì, dường như tiếp nhận cái bậc thang đi xuống đó của quốc sư, đi theo quốc sư đi về phía chủ điện. Thành Ngọc chắc chắn rằng, Liên Tam quả thực là đã uống say rồi.

Say rượu, nàng cũng từng say, say đến mức đi nhầm cả đường thì nhất định sẽ rất khó chịu. Tuy rằng Liên Tam ngoài mặt nhìn giống như không có phản ứng gì khác biệt, chẳng lẽ chàng đang cố chịu đựng sao?

Trong tình hình này mà không có hạ nhân nào ở bên để chăm sóc, thật sự là không hay lắm.

Nàng nhanh chóng đuổi theo sau.

Nàng đắn đo một hồi, Liên Tam là đang cố giữ thể diện trước mặt quốc sư, trước mặt nàng thì không sao cả, nàng cố chấp ở vào trong điện để chăm sóc cho chàng, Liên Tam cũng không đuổi nàng ra.

Nàng suy xét mọi chuyện trước nay đều khá tốt, cũng hiểu rõ được Liên Tam, nhưng mắt thấy chỉ còn một chút nữa đã có thể tiến vào phòng, thì nửa đường lại có một tên Quý Minh Phong đứng ra ngăn lại.

Quý thế tử đối với việc nàng vào trong phòng của Liên Tam để chăm sóc cực lực phản đối. Lý luận của Quý thế tử là nàng một cô nương chưa xuất giá, cho dù là mục đích chỉ muốn chăm sóc một người say rượu, nửa đêm nửa hôm muốn ở trong phòng của một nam nhân là vô cùng không thỏa đáng.

Nhưng Quý thế tử cũng là một thế tử lo liệu mọi việc chu toàn, không phải chỉ phản đối không, hắn đồng thời còn đề xuất một kiến nghị, kiến nghị rằng trừ cô nương là nàng ra, ở đây còn có hắn và quốc sư hai người, bọn họ cũng có thể thay nàng chăm sóc cho Liên Tam, chuyện này giải quyết như thế càng thỏa đáng hơn nhiều. Mặc cho Thành Ngọc cố giải thích với hắn nàng và Liên tam là huynh muội kết nghĩa, nên không cần phải có sự phân biệt và tính toán đến chuyện nam nữ kia, Quý thế tử cũng ngăn nàng lại bên ngoài cửa điện, không hề nới lỏng một phân.

(Thành Ngọc cô nương, cô cũng chủ động quá rồi đấy, cô có biết Liên Tam hắn là người thế nào không hả, Hắn, Uhm, hắn là người thế nào nhỉ????)

Quốc sư đứng bên cạnh, nhìn thấy sắc mặc của Tam điện hạ càng lúc càng trở nên xấu từ khi Quý thế tử đột nhiên xuất hiện, còn nghe quận chúa cứ mỗi lần nói câu nào để giải thích cũng đều nói thêm câu nàng và tam điện hạ chỉ là huynh muội kết nghĩa, sắc mặt tam điện hạ càng trở nên lạnh lẽo hơn. Quốc sư trong lòng mệt mỏi đến mức cảm thấy bản thân hắn hoàn toàn không có cách nào để giải quyết được trận chiến tu la này, không nhịn được mà cố tìm kiếm một tia sống còn, đề xuất một kiến nghị khác: "Nếu như quận chúa và thế tử đều có lòng muốn chăm sóc tướng quân, vậy thì cả quận chúa và thế tử cùng nhau vào chăm sóc thế tử đi, thế tử cũng không cần lo lắng khuê danh của quận chúa bị tổn hại, quận chúa cũng không cần lo lắng hai nam nhân sẽ không thể chăm sóc chu toàn cho tướng quân, thực có phải là lưỡng toàn thập..."

"Câm miệng." Tam điện hạ cuối cùng cũng nhẫn nhịn đủ rồi, day day trán, thần sắc cực kỳ không kiên nhẫn, "Ra ngoài hết." Lời vừa nói ra cửa đã đóng sập lại.

Quốc sư nhìn Thành Ngọc, Thành Ngọc cũng nhìn quốc sư, hai người nhìn nhau không biết làm gì, sau đó Thành Ngọc quay đầu nhìn cái người đang đứng trước cửa kia oán trách: "Đều là do người hết." Nàng tức giận một bụng: "Sau khi uống say không có người chăm sóc sẽ rất khó chịu."

Quý thế tử lúc này mới thả lỏng, bước lùi về sau: "Ừ, đều trách ta." Nhìn nàng nhỏ giọng nói: "Nhưng tướng quân hắn nhìn có vẻ rất tỉnh táo, ta nghĩ hắn cũng có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân hắn thôi."

Quận chúa vô cùng lo lắng: "Ngươi căn bản không biết, Liên Tam ca ca nhất định chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ thôi."

Quý thế tử không nói thêm gì nữa, đôi mày lại cau chặt hơn.

Quốc sư nhìn tình hình của bọn họ lúc này, sâu sắc thở ra một hơi dài.

14/3/2020
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.