Chương trước
Chương sau
 TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Lúc Thành Ngọc hay tin Quý Minh Phong bị trúng độc là là ngày thứ bảy kể từ ngày thế tử hồi phủ rồi, nhưng mà không phải nghe từ Thanh Linh, mà là do mấy cây gốc cây Anh Đào trồng trước Cự Sương viện nhắc đến vài câu, sau đó nàng mới chạy đi hỏi Thanh Linh.

Thành Ngọc ngồi trong thư phòng một lúc, lật tím cuốn sách mấy ngày trước nàng đọc đến say mê kia, chính là cái cuốn "U Sơn Sách". Phía bên trên nàng có viết rất nhiều những ghi chú bằng chữ khải bé như mấy con ruồi, cộng thêm những rất nhiều những kỳ sơn diệu lĩnh mà nàng đã từng đi thám hiểm qua ở thành Bình An, thêm những sông ngòi xa xôi ở bên ngoài Hạm thành, Thanh Linh xem qua, cũng cảm thấy vô cùng thú vị.

Nàng ôm cuốn sách này vào lòng, cùng Thanh Linh đến Cự Sương viện để thăm bệnh.

Bọn họ đang đứng ở ngoài chờ người vào trong thông báo một tiếng, thì gặp phải Mạnh Trân cô nương từ trong phòng đi ra, nhìn thấy hai người họ, cô khẽ nhíu mày, nhưng lại không nói gì, bưng bát thuốc đi ra khỏi viện. Không lâu sau đó thì cậu người làm trong phủ đi ra mời hai người vào trong phòng. Thanh Linh đi theo cậu người làm kia mới có hai bước liền phát hiện Thành Ngọc đứng ở phía sau không có chút động tĩnh nào, quay đầu nhìn thấy nàng ngồi, tay trái đang bưng chén trà tay phải  nắm lấy thành ghế, khẽ rũ mắt nhìn xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thanh Linh gọi nàng: "Quận chúa." Nàng mới hồi thần trở lại, thế nhưng lại không động đậy thêm chút nào, chỉ đưa tay bàn tay phải đang chống trán chuyển xuống một bên má, rũ mắt điềm nhiên nhìn qua Thanh Linh. Sự trầm mặc và chậm chạp tạo cảm giác như đang lười biếng, cùng với vẻ xinh đẹp không giống như ngày thường, đôi lông mày khẽ chau lại, lãnh đạm lạnh lùng.

Trong lòng Thanh Linh thầm thở dài, nếu như nàng là thế tử thì chỉ cần cái khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành này, nàng cũng không bao giờ nỡ lòng nào đẩy nàng ra xa được.

"Kỳ thực ta suy nghĩ có chút không thấu đáo." Thành Ngọc chậm rãi mờ miệng, trạng thái cũng không quá  buồn bã: "Lại quên mất thể tử trước nay đều thấy ta không thuận mắt, nhìn thấy ta nhất định sẽ cảm thấy tức giận, lần này bệnh nằm trên giường,cần phải được tĩnh dường cho tốt, ít tức giận chút sẽ tốt hơn."

Nàng ngừng một chút: "Lúc nãy ta nhìn thấy sắc mặt Trân cô nương có vẻ không có gì là lo lắng, có vẻ như Quý thế tử đã không có gì đáng ngại nữa rồi, nếu như đã đến rồi, vậy thì Thanh Linh tỷ tỷ cứ vào bên trong xem thế tử là được rồi, ta ở bên ngoài đi dạo một chút, gặp lại tỷ ở trong viện nhé." Nói xong đặt chén trà trên tay xuống muốn đứng dậy, ánh mắt rơi vào cuốn "u thượng sách" bên cạnh, ngẩn người.

Thanh Linh nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng, đắn đo nói: "Thế tử nằm trên giường hoài cũng chán, vậy để ta giúp quận chúa đưa cuốn sách này đến cho chế tử nha?"

Nàng trầm mặc một lúc rồi cầm lấy cuốn sách lên: "Thứ ta từng nắm qua, Quý thế tử hắn có lẽ cũng không để vào mắt, bỏ đi." Đoạn ôm lấy cuốn sách đi ra khỏi sảnh viện.

Thanh Linh yên lặng nhìn theo bóng lưng nàng một lúc lấy, nhẹ thở hắt ra một hơi.

Cự Sương Viên của Quý thế tử, sở dĩ có cái tên như thế là vì ở đây trồng rất nhiều hoa Cự Sương. Nhưng vì Hoa Cự Sương ở đây lại nở chậm hơn Hoa Cự Sương bình thường chậm hơn, cho nên chỉ có thể nhìn thấy cây xanh chứ không nhìn thấy được nụ hoa, vì thế cho nên khi đi vào đây Thành Ngọc cũng không cảm thấy quá đau đầu, chỉ cảm thấy bản thân nàng đi bậy đi bạ lại có thể tìm ra được một chỗ thật yên tĩnh.

Nàng đi đi dừng dừng, tùy ý dạo quanh, không để ý lúc này bản thân đang đứng dưới bóng cây Liễu rũ xuống che đi hành lang đằng sau.

Phía sau hành lang truyền đến tiếng nói truyền đến: "Chính sự thì là như thế, vậy bây giờ chúng ta nói về chuyện khác đi." Lại là giọng của Thanh Linh. Thành Ngọc dừng bước, nghe Thanh Linh nói tiếng: "Nàng làm phiền người sao."

Đôi mày khó khăn lắm mới giãn ra của Thành Ngọc lại lần nữa nhăn lại, nàng nhớ ra đằng sau hành lang đó là phòng ngủ của Quý Minh Phong, người nói chuyện với Thanh Linh kia, có lẽ là Quý Minh Phong rồi.

Thanh Linh vẫn tiếp tục nói: "Nàng lúc này đang ở trong viện, vì sao không đi vào, đại khái... người cũng cũng biết đấy. Tình cảnh bây giờ giữa người với nàng là điều mà người mong muốn sao? Điện hạ thực ra có phải cũng không muốn như vậy?"

Thành Ngọc ngẩn người. Nàng đương nhiên biết người mà Thanh Linh nhắc đến kia chính là nàng.

Quý Minh Phong vừa giải kịch độc, đang lúc bệnh đau ốm yếu nhất, không thể phát giác ra nàng ở đó thì cũng có thể, nhưng Thanh Linh là một ảnh vệ trước nay luôn rất linh mẫn, nhất định biết nàng đang đứng sau hàng liễu. Thanh Linh nói cứ muốn nhắc đến nàng với Quý Minh Phong, nghĩ đến chuyện nàng không biết võ công, khoảng cách đứng lại xa, tuyệt đối không thể nghe rõ được hai người kia đáng nói gì. Nhưng trời sinh khả năng nghe của nàng lại hơn người bình thường rất nhiều.

Nàng cảm thấy mình nên nhanh chóng rời khỏi đó, chung quy việc cũng đã đến đây rồi, nàng không nên biết họ vì sao lại tự nhiên nhắc đến nàng, cũng không nên biết trong mắt Quý Minh Phong nàng là người thế nào.

Lúc nàng cất bước chuẩn bị rời khỏi đó, thì nghe được tiếng nói trầm trầm của Quý Minh Phong phía sau bức mành liễu: "Nàng ấy chỉ là một quận chúa ngây thơ không hiểu chuyện đời, ta lại không muốn một quận chúa ngây thơ không hiểu chuyện đời." Đè thấp giọng ho một tiếng: "Nàng không có năng lực tham dự vào tương lai của vương phủ, nên sớm rời khỏi đây thì sẽ tốt hơn."

Thành Ngọc dừng bước.

Trong phòng một mảnh yên lặng.

Hơn nữa ngày sau, Thanh Linh lại mở miệng nói: "Vậy Trân cô nương, là người có năng lực tham dự vào tương lai của Vương phủ sao?"

Quý Minh Phong không đáp lời.

Thanh Linh thở dài: "Chuyện này thực ra ta không nên nhiều chuyện, nhưng ta trước nay đều được thế tử xem như bằng hữu, hôm nay ta vượt qua bổn phận mà nói một câu. Thế đời là như vậy, thứ thích hợp với người thì không phải là thứ ngài muốn, thứ người muốn lại không phải là thứ thích hợp với người. Điện hạ người...nếu như đã cố chấp với lựa chọn của mình thì ta chỉ hi vọng người vĩnh viễn đừng hối hận mới là tốt nhất.

Câu nói này vậy mà lại nhận được sự đáp trả khó có của Quý Minh Phong.

Quý Minh Phong ho khan một trận: "Hồng Ngọc và ta...Giữa chúng ta, không có gì để nói cả, sau này ngươi cũng không cần phải phí tâm sức vào chuyện này nữa, nàng cũng không ở Vương phủ quá lâu đâu." Dừng một chút, nhỏ giọng như nói với chính mình, nhưng Thành Ngọc vẫn nghe được: "Sau khi nàng rời khỏi đây, có lẽ cũng không thể gặp lại được."

Trong phòng lại yên tĩnh thêm hồi lâu, Thanh Linh nhẹ giọng nói: "Điện hạ không cảm thấy tiếc nuối sao?"

Quý Minh Phong bình thản nói, giống như hỏi lại vừa giống như đang nghi hoặc, hắn hỏi Thanh Linh: "Tiếc nuối gì cơ?"

Vậy thì không có gì tiếc nuối rồi.

Thành Ngọc khẽ cụp mắt, nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.

Cuộc đối thoại giữa Quý Minh Phong và Thanh Linh, có vài điều nàng nghe thực sự không quá hiểu, vì dụ nhu hai câu thích hợp thì không muốn, muốn có lại không thích hợp của Thanh Linh. Nếu như chỉ nói đến việc kết giao bằng hữu thì tựa hồ giữa bạn bè với nhau không cần phải suy nghĩ nhiều như thế làm. Nhưng câu Quý Minh Phong nói, nàng cơ bản đều nghe hiểu hết rồi.

Hóa ra Quý thế tử đột nhiên ghét bỏ nàng, là bởi vì nàng "ngây thơ không hiểu chuyện đời". Một "quận chúa ngây thơ không hiểu chuyện đời", đối với hắn, đối với một nơi thế lực phức tạp như Lệ Xuyên vương phủ không hề có lợi ích gì, mà hắn sẽ không kết giao với một người bằng hữu không có ích lợi gì.

Quý Minh Phong đại để có chút xem thường nàng, cảm thấy nàng yếu đuối vô năng, hắn cũng không hi vọng nàng ở Lệ Xuyên vương phủ quá lâu, thậm chí về sau họ vì thân phận đặc biệt nên cũng không thể gặp lại được nhau thì hắn cũng không cảm thấy có gì tiếc nuối.

Nàng vốn dĩ rất phiền phức, sau này hai người không gặp lại nhau nữa, hắn đương nhiên sẽ không có tiếc nuối gì rồi.

Nàng trước đây không biết rằng hắn suy nghĩ về nàng như vậy. Nhưng thực ra cũng không có gì khác biệt cả.

Lúc nãy vì cớ sao nàng lại phải dừng bước?

Thanh Linh hỏi Quý Minh Phong, điện hạ thực ra không muốn như thế này phải không? Hắn sẽ trả lời ra sao, đại khái nàng có thể đoán được, thực sự cũng không cần phải ở lại nghe lén. Quả thực lời đáp trả của hắn cũng không có gì mới mẻ cả.

Nhưng nghe lại lần nữa trong lòng vẫn cảm thấy thật buồn lòng.

Vậy mà lúc đó nàng lại cứ dừng bước.

Rõ ràng biết rằng sẽ buồn nhưng vì sao nàng lại dừng bước? Lẽ nào nàng vẫn còn hi vọng hắn chẳng qua chỉ là biểu hiện ra ghét nàng như vậy, chứ thực ra bên trong có nổi khổ của riêng mình sao?

Sau khi rời khỏi vườn hoa Cự Sương, nàng cầm cuốn "u sơn sách" mà nãy giờ nàng vẫn nắm chặt kia gõ lên trán một cái, gõ có hơi mạnh tay, đầu nàng ông lên một tiếng, sau đó nàng tự trách bản thân: 'Người lại mơ mộng gì thế hả?"

Hoàng hôn buông xuống. Hoa Cự Sương tuy rằng chưa đến mùa hoa nở, nhưng trong viện cũng có những khóm hoa đã đến thời khắc lụi tàn, bì ánh mặt trời chói chang hành hạ nguyên một ngày, lúc này lại bị cái lạnh của buổi hoàng hôn trùm xuống, lúc nóng lúc lạnh phát ra mùi hương vô cùng nồng đậm. Là hương Bạch Lan.

Thành Ngọc nhớ đến rừng cây nhỏ đằng trước quả thực có một cây Bạch Lan cao ngất, đó là cây cổ thụ mà qua vài năm chục năm nữa mới có thể hóa yêu. Lúc nàng ngày ngày đều đến nam thư phòng, rất tò mò khi cây hoa này nở ra sẽ là rơi muốn một mỹ nhân tuyệt sắc đến nhường nào.Suy nghĩ một hồi, bây giờ nàng cũng không gấp gáp đi gặp Thanh Linh ở bên ngoài sảnh đường, liền cất bước đi về phía mùi hương tỏa ra từ cây cổ thụ đó mà đi.

Chỉ không ngờ hôm nay nàng lại có số nghe lén.

Trong lúc nàng mơ hồ nhìn thấy ống tay áo của cây Bạch Lan cổ kia đang phiêu dật trong gió, thì có hai người quen đang đứng trước mặt cách đó không xa che đi tầm nhìn của nàng. Là Mạnh Trân đang đứng chắp tay trước sau, người còn lại đang cầm xẻng đào thứ gì đó, người này chính là cô thị nữ mặt tròn mà Thành Ngọc có duyên gặp được lúc đi bắt bướm lần trước.

Hai người này lại dùng tiếng Nam Nhiễm để nói chuyện, lần này vẫn nhắc đến nàng, vẫn là cô thì nữ mặt tròn kia nghiến răng nghiến lợi oán trách nàng.

Đại ý vẫn là đại ý đó, nói rằng thế tử lo việc lớn không nhìn thấy quận chúa nàng, thế tử hắn trúng độc tính mạng chỉ còn nằm trên mành chỉ, cũng không nhìn thấy quận chúa nàng, như hôm nay thế tử đã bình an nàng mới giả vờ hoảng hốt đến thăm bệnh, dùng cái khuôn mặt ngây thơ lại cố ý trưng ra cái khuôn mặt vô tri đó đến bám riết lấy thế tử, thật sự là vô cùng đáng ghét.

Bởi vì Thành Ngọc đã từng nghe thấy hai người chủ tớ Mạnh Trân bàn luận về nàng, lại biết được thân phận của nàng cho nên kỳ thực cũng không muốn giao lưu gì với nàng. Nhưng điều khiến Thành Ngọc cảm thấy kinh ngạc là, lần này Mạnh Trân phá lệ, không ngại phiền phức mà nói một câu thật dài: "Nữ tử trung nguyên chính là như thế, trước nay đều yếu đuối vô dụng. Trung nguyên thực sự anh hùng hàng hàng lớp lớp, đàn ông trung nguyên khiến người ta phải kính phục, nhưng nữ tử trung nguyên bất quá chỉ phụ thuộc vào đàn ông mà thôi, được đàn ông chiều quen rồi, người nào cũng giống như phế vật." Giọng nói lộ vẻ khinh miệt trắng trợn : "Đến cả quý nữ tông thất Thành gia chẳng qua cũng chỉ đến vậy, từ nhỏ lớn trên trong nhung lụa hưởng thụ vinh hoa phú quý." Lãnh lẽo cợt nhả: "Khuôn mặt đó xem như cũng  xinh đẹp đó, không thể tính là phế vật, mà là một sủng vậy, không đáng nhắc đến, sau này cũng không cần nhắc đến nàng ta nữa."

Thị nữ mặt tròn vâng vâng dạ dạ, lại nói nữ tử trung nguyên xác thực không có chút chí khí nào, hiếm thấy một nữ tử nào có thể sánh vai được với cánh nam tử, cho dù là quý nữ, cho dù là vị quận chúa ở trong phủ đó làm sao có thể so sánh được với công chúa nhà mình. Ví dụ như Quý thế tử muốn làm một chú chim ưng sải cánh bay thật xa, thì công chúa của nàng có thể làm chim ưng, Qúy thế tử muốn làm mãnh hổ hùng bá núi rừng, vì công chúa nhà nàng cũng có thể làm mãnh hổ, còn vì quận chúa ngoại trừ có khuôn mặt xinh đẹp thì lười biếng kia cũng không đáng để nhắc đến. Trong lời nói tràn đầy sự hài lòng.

Mạnh Trân cười cưới, không nói gì thêm nữa, chỉ dặn dò cô thị nữ đang đào đất kia một câu, nói nàng đừng làm hỏng gốc thuốc.

Thành Ngọc đứng dựa vào cây Phượng mà phải ba người ôm mới hết, nhìn hai người một chủ một tớ vẫn chưa có ý định đi ra khỏi rừng, sờ sờ mũi, phải tìm một con đường khác để đi thôi, liền hướng về cây Bạch Lan cổ có ông tay áo phiêu dật dưới ánh trang mà đi tới.

Công thêm lần này nữa, đã hai lần Thành Ngọc bắt gặp vị Nam Nhiễm công chúa này nói xấu nàng sau lưng. Chuyện này thật sự có chút ngượng ngùng.Trước đây nàng thực ra không hề quan tâm đến Mạnh Trân, nhưng hôm nay lại có chút khác biệt.

Bởi vì hôm nay nàng cuối cùng cũng biết Quý Minh Phong rốt cuộc xem nàng là con người như thế nào. Mà kiến giải của Quý thế tử và kiến giải của Mạnh Trân về bản chất là có thể nhất trí đến như vậy. Vì thế những lời nói vừa rồi của Mạnh trân giống như là đang thay thế tử giải thích, khiến cho nàng mỗi câu mỗi chữ đều nghe vào tai.

Lúc ở Bình An thành vô ưu vô lo làm Hồng Ngọc quận chúa , Ngọc tiểu công tử, Thành Ngọc đều không quan tâm đến việc người ngoài bàn tán gì về nàng, bởi vì người đời nói nàng ăn chơi lêu lổng, thế nhân trong mắt nàng người đời đều ngu độn, kiến giải của người ngu độn thì có gì quan trong cơ chứ.

Nhưng Quý thế tử là người mà nàng đã thừa nhận, là người nàng quan tâm. Người như thế, trong cuộc đời nàng không có nhiều, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Chính vì nó hi hữu, cho nên những lời bọn họ nói ra, mỗi một câu nói nàng đều nghe, mỗi một từ nàng đều để ý, mỗi một chữ nàng đều sẽ khắc ghi trong lòng. Cũng bởi vì sự trân trọng của nàng giành cho những lời nói này, cho nên một khi nghe được sẽ trở thành sự tổn thương, đó chính là sự tổn thương vô cùng to lớn.

Những người có thể làm nàng tổn thương không nhiều.

Điều này không thể không khiến cho Thành Ngọc cảm thấy khó chịu, còn cảm thấy phẫn nộ.

Nàng từ nhỏ đã nghịch ngợm, ăn chơi phá phách không trò nào nàng không tinh thông, nhìn thì có vẻ nàng không phải là người ổn trọng, công với tuổi tác còn nhỏ, cho nên không ít người xem nàng là một người bất tài, có thể bình an phú quý là vì có được một người cha vì nước xả thân. Người đời lại không biết được nàng là hoa chủ của Thập Hoa lâu, trong Thập Hoa lâu nuôi dưỡng hơn trăm tộc Hoa yêu, ma lại chỉ nhớ vào người cha xả thân vì nước, Thành Ngọc có thể làm được quận chúa của vương triều Đại Hy, những lại không thể làm được hoa chủ của trăm tộc hoa yêu.

Trăm tộc hoa yêu vì sao lại nhận một người phàm là hoa chủ, nếu chỉ dựa vào mệnh tốt thì không được. Hoa yêu tuy rằng loại thuần tính nhất trong đám yêu vật, nhưng phàm đã là yêu vật thì đều có tính cách tùy hứng không kiêng dè thế tục. Các hoa yêu kính trọng yêu thương vị quân chúa này, tuyệt đối không phải vì bên cạnh nàng có hai tâm bùa hộ thân là Chu Cẩn và Lê Hưởng. Bọn họ kính trọng yêu thương nàng là vì nàng giống như một con chim ưng nón hùng dũng thiên chân, như chú hổ con kiên cường không sợ hãi, bọn họ kính trọng nàng vì nàng có khí phách kinh người và sự dũng cảm vô cùng, bọn họ còn kính trọng nàng vì sự quyết đoán bậc nhất của nàng.

Có chuyện gì cần phải đứng ra, Thành Ngọc rất ít khi dùng dằng, nàng trước nay đều rất quyết đoán.

Dưới ánh trăng tĩnh mịch, Thành Ngọc dựa vào một cây liễu rũ, nhìn cây Bạch Lan cổ đã hóa thành một mỹ nhân khoác bộ y phục màu vàng, tay phải xoay xoay chiếc nhẫn đeo trên ngón cái, cười cười nói: "Chiếc nhẫn này tỷ tỷ người có thể chưa từng nhìn thấy, nhưng có lẽ người đã từng nghe qua."

Bạch Lan cổ vốn dĩ mang theo ánh mắt hiếu kỳ không kiêng kỵ gì đánh giá Thành Ngọc từ trên xuống dưới một lượt, nghe thấy nàng nói liền tỏ ra kinh ngạc: "Người...là đang nói chuyện với ta?"

Thành Ngọc thay đổi tư thế ngồi dựa vào thân cây liễu, ngẩng đầu nhìn nàng ta: "Tỷ tỷ thực sự rất đẹp." Tay trái giữ lấy chiếc nhẫn ngọc lấp lánh trên ngón tay trái, thong thả xoay hai vòng, "nó có một cái tên, là Mẫu Đơn đế vương Diêu Hoàng đặt cho, gọi là Hi Thanh, nói là Đại Âm Hi Thanh."

Cổ Bạch Lan đang lơ lửng cách mặt đất ba tấc trợn tròn mắt, nhìn chiếc nhẫn bạch ngọc ngẩn người, lắp bắp: "Mẫu Đơn...Diêu Hoàng, Hi Thanh." Rất lâu sau ánh mắt kinh hoàng mới chầm chậm chuyển lên trên người Thành Ngọc.

Hàm thành được xây dựng lên bất quá cũng chỉ bảy trăm năm nay, mà cây Bạch Lan cổ này đã tu luyện cũng gần hai ngàn năm có sư, tuy rằng tu hành đến nay vẫn chưa hóa được thành hình, nhưng bởi vì từ sớm đã được khai mở trí tuệ, vì thế chuyện khắp thiên hạ, nàng ta cũng biết được rất nhiều.

Thế tục dưới cái nhìn của phàm nhân, họ cho rằng thiên tử đã thay thế trời cao năm mọi quyền hành, dưới bầu trời này, thì thiên tử chính là bậc tôn quý nhất trong nhân tộc, cho nên khắp thiên hạ này đâu đâu chẳng phải là bất của vua, dõi khắp cõi nước, đâu chẳng là thân tử của vua. Nhưng đây âu cũng chỉ là kiến thức của loài người mà tôi, đối với những yêu vật sinh tại phàm thế mà nói, nhân tộc có vua của nhân tộc, không liên quan gì đến họ, nhân tộc có đại sự của nhân tộc, càng không liên can hệ gì đến họ. Yêu vật bọn họ cũng có vua của mình, cũng có đại sự của họ.

Trong các loài yêu vật, chỉ có tình hình của tộc hoa yêu là có chút đặc thù. Các yêu tộc trên thế gian đều có vua, chỉ có hoa yêu nhất tộc bọn họ, rất lâu rồi vẫn chưa có vua, rất nhiều năm trở lại đây ở một vài nơi trên phàm thế lựa chọn ra trong ngàn vạn hoa mộc những vị tộc trưởng có linh tính để chấp chưởng hoa quyền, trở thành hoa chủ.

Trong những lời đồn đại mà Bạch Lan cổ nghe thấy, kỳ thực hoa yêu nhất tộc bọn họ nguyên cũng có vua. Lúc đó bọn họ còn chưa đọa làm yêu vật. Bọn họ từng trải qua hai lần bổ nhiệm hoa chủ.

Vị hoa chủ đầu tiền tuy không phải được chọn ra từ trong tộc của bọn họ, những thân phận cực kỳ tôn quý, đó là con trai của thiên quân trên cửu thiên, là thủy thần thống lĩnh thủy vực trong thiên hạ, vị điện hạ này năm đó chấp chưởng chức vị tổng quản dao trì trên Cửu Trùng Thiên, thuận tiện làm luôn hoa chủ của bọn họ.

Vị hoa chủ đời tiếp theo xuất thân tuy rằng không tôn quý như vậy, nhưng lại là một chuyện vô cùng truyền kỳ, từ nhỏ sinh ra ở ma tộc, là một cây Liên Hoa có ma tính cực nặng. Ma tính nặng như vậy, lại là một đóa Hồng Liên, vốn đã không được thần tộc ưa thích, muốn tu tiên, còn khó hơn lên trời. Nhưng nàng cứ khăng khăng muốn tu thành tiên, còn muốn làm tổng quan dao trì, trở thành chủ của tất cả chúng hoa thần, hoa tiên và hoa yêu. Trên Cửu Trùng Thiên có tất cả hai mươi lễ hội ngàn hoa chính tay nàng tổ chức, mỗi một lễ hội đều vô cùng đặc sắc, từng được ghi chép vào tiên lục bảo tịch; Ở cung trời thứ ba mươi sau có bảy mươi cơn mưa hoa Mạn Đà La do nàng chủ trì, thậm chứ còn được vị hay soi mói như Đông Hoa đế quân tán thưởng; mà nàng tự mình bồi dưỡng ra hơn năm trăm loại hoa mộc từng giúp cho dược quân nghiên cứu ra hơn một vạn ba ngàn đơn thuốc mới, công đức vô lượng ân huệ ban khắp cả lục giới chúng sanh... lúc nàng còn tại vị, hoa mộc thế gian vô cùng tôn sùng.

Mười hai lần đại lễ ngàn hoa, bảy trăm hai mươi đợt mưa thiên hoa Mạn Đà La, là năm bảy trăm hai mươi trên Cửu Trùng Thiên.

Vì hoa chủ này đó tại vị bảy trăm hai mươi năm, sau vì xông vào tỏa yêu tháp để cứu bằng hữu mà chết. Thiên quân tức giận, tuy rằng thân nàng đã chết rồi, lại tước luôn chức vị hoa chủ của nàng muốn lập hoa chủ mới, chưa từng nghĩ đến chuyện vạn hoa không chịu phục tùng, bọn họ cam nguyện đọa thành yêu vật để tìm kiếm thờ cúng vị hoa chủ đã mất kia, khiến cho thiên quân càng thêm tức giận, muốn đem vạn hoa diệt tộc, may thay được Đông Hoa đế quân đứng ra khuyên ngăn, cho nên chỉ tước tiên tịch và lưu đày bọn họ đi mà thôi.

Cũng từ đó trên đời không còn tiên hoa hay thần hoa nữa, ngàn vạn hoa mộc cho dù có tu luyện ra sao đi chăng nữa, cũng chỉ có thể tu thành yêu vật. Cửu Trùng Thiên cũng lười quản bọn họ sống chết thế nào, mà bản thân họ trong những năm tháng dài đằng đẳng ở nhân gian, cũng chưa từng lập bất cứ làm hoa chủ.

Mà vị hoa chủ mới này lại là một người phàm không có bất cứ liên hệ với yêu vật bọn họ.

Điều này chỉ có hoa mộc nhất tộc của họ mới có thể hiểu được những bí mật trong đó, những điều mà không thể tiết lộ ra với người ngoại tộc.

Nghe nói vì hoa chủ mới này tuy thân ở phàm giới, những sinh ra lại bất phàm, bởi vì lúc sinh ra không thể chịu được lực lượng phi phàm ở trong cơ thế, cho nên tộc trưởng trăm tộc mới lấy ngàn năm tu hành của mình để tạo thành một chiếc nhẫn phong ấn lại lực lượng đó để tiểu hoa chủ đeo.

Chiếc nhẫn đó được người có tiếng nói nhất trong trăm tộc Mẫu Đơn đế vương Diêu Hoàng tự tay kết ấn, đích thân đặt tên, gọi là Hy Thanh.

Bạch Lan nhìn vị bạch y nữ tử trước mặt, nhìn thấy nàng đang khẽ cụp mắt xuống, ánh trăng lẽ chiêu lên nữa khuôn mặt có chút lãnh đạm, những lại vô cùng xinh đẹp. Nếu như thế gian này có một phàm nhân có tư cách để làm hoa chủ của bọn họ, vậy thì vị phàm nhân ấy nhất định phải xinh đẹp như vậy.

Thiếu nữ kia khẽ ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, nàng tuổi còn nhỏ, nhìn có vẻ rất ngây thơ, những khóe mắt tựa tiếu phi tiếu đó, lại rất trầm ổn, khiến cho trong lòng Bạch Lan khẽ run một cái, chỉ cảm thấy mỹ cảnh này làm nàng ta cảm thấy thật áp lực, không tự giác mà quỳ phục xuống trên không trung, môi run run nói: "Hoa chủ tại thượng..."

Thiếu nữa nhẹ nhàng đưa tay lên phất một cái: "Hành mấy cái lễ trống rỗng đó làm gì?" Bình thản nói: "Lệ Xuyên chí" "Thập thất đạo chú", "U sơn sách", "tịch mộng lục"... bàn đến địa lý phong cảnh của Lệ Xuyên được ghi chép trong sách, ta đại khái đều đã xem qua, cũng biết được tỷ tỷ là cây hoa cổ tu hành lâu nhất ở phía nam này." Nàng ngừng một chút lại nói tiếp: "Tỷ tỷ tuy chưa hóa thành hình, không thể rời xa khỏi gốc cây, nhưng cả ngàn năm này có biết bao cánh hoa bay theo gió đến đây, rồi chim muôn bay từ nam chí bắc, nhất đinh sẽ mang lại cho tỷ rất nhiều tin tức nhỉ."

Bạch Lan đinh thần lại, trong giọng nói có chút do dự: "Hoa chủ có điều gì muốn hỏi ạ?"

Thiếu nữ khẽ cười cười: "Ta muốn biết, Nam nhiễm cổ mộ, tỷ tỷ có quen thuộc không?"

Bạch Lan dừng lại một lúc rất lâu: "Hai trăm năm trước Nam Nhiễm từng có một hồi đại loạn, sau đại loạn đó, không còn có bất cứ một người nào có thể sống sót khi đi sâu vào trong Nam Nhiễm cổ mộ cả." Thanh âm có chút dao động: "Ta biết vị chủ nhân của tòa phủ này muốn có được số cổ thư ở trong mộ, nhưng chung quy vẫn chỉ  bỏ mạng vô ích mà thôi, bọn họ không lấy được số sách đó."

Thiếu nữ nhướng mày: "Vậy ngươi cảm thấy, ta có thể lấy được không?" Bạch Lan kinh ngạc: "Cho dù là hoa chủ người, cũng phải hao phí tâm lực vô cùng, bất quá chỉ là sự tranh đấu vô vị của phàm nhân, hoa chủ người hà tất nhúng tay vào."

Thiếu nữ thong thả nói: "Lệ Xuyên vương phủ có ân với ta." Ánh mắt nàng trở nên xa xăm: "Ân này, ta phải trả lại."

24/02/2020
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.