Thanh Linh cảm thấy từ sau khi đi thăm bệnh ở Cự Sương viện trở về, Thành Ngọc có chút khác thường.
Nàng nói ít hơn, cười cũng ít hơn, cả ngày đều có vẻ lười biếng uể oải.
Tháng trước thời tiết không tốt lắm, mười ngày thì có đến bảy tám ngày đều có mưa to gió lớn, trời mưa gió cũng làm nàng có chút uể oải, nhưng lại không phải kiểu lười biếng này. Lúc đó nàng hoặc là muốn Thanh Linh ở bên bầu bạn, hoặc là ngồi nghe đang hát, xem sách đánh cờ nghe tiểu khúc, giống như những cách giết thời gian của các công tử tiểu thư bình thường vẫn hay làm.
Như hôm này nàng lại thích ngồi ngẩn người một mình, tìm một nơi nào đó để nhắm mắt dưỡng thần, ôm chân, chống má, đôi mắt khép hờ, nếu động thân đứng dậy cũng đứng bất động hết nửa ngày.
Thanh Linh đem tất cả những chuyện đó bẩm báo với Quý Minh Phong.
Quý thế tử dựa vào thành giường đọc một phong thư dài, nghe vậy chỉ nói: "Nếu nàng không gặp nguy hiểm gì thì không cần đến đây bẩm báo."
Cứ một mình như vậy hết mười ngày, có một ngày, Thành Ngọc có chút hứng thú liền đi ra ngoài, nói muốn đi tham quan Tào Khê.
Huyện Tào Khê nằm ở phía nam của Lệ Xuyên, lưng giáp với ngọn núi Túy Đàm, phía sau núi Túy Đàm chính là Nam Nhiễm.
Nghiên mực nổi tiếng trong thiên hạ, hơn một nửa là được sản xuất từ Tào Khê, Thành Ngọc bình thường thích viết vài nét thư pháp, muốn đi Tào Khê cũng là điều dễ hiểu.
Đi một chuyến đến Tào Khê, dù có đi xe ngựa thì cũng phải mất hai ngày đường, đây cũng có thể tình là đi xa, Tào Khê lại sát bên Nam Nhiễm, Thanh Linh suy nghĩ tuy lần này quân chúa cũng không có gì nguy hiểm, nhưng đi rồi nói không chừng sẽ gặp phải bất trắc, cái này có lẽ nên bẩm báo với thế tử. Quý thế tử trầm mặc một hồi: "Nàng vốn là đi dạo chơi, xuất môn để giải tỏa tâm tư cũng tốt, nói bốn người Quý Nhân bọn họ âm thầm đi theo bảo vệ là được." Chuyến đi Tào Khê lần này Thanh Linh cưỡi ngựa đi, Thành Ngọc ngồi trong xe ngựa.
Hai ngày đi đường, gió mát trời trong, vì thế rèm xe ngựa cứ liên tục bị thổi lên. Từ cửa sổ xe nhìn vào bên trong xa ngựa, thấy Thành Ngọc nằm cho chân trên chiếc ghế mềm, một tay chống má, khép hờ mắt, giống hệt như dáng vẻ lúc nàng ở trong vương phủ.
Đây là lần đầu tiên Thanh Linh nhìn thấy dáng vẻ đoan nghiêm của Thành Ngọc, trong lòng có chút cảm giác kỳ lạ, cảm thấy thần thái này của nàng không giống như đang dưỡng thần, mà lại giống như đang ngưng thần tập trung nghe thứ gì đó.
Thính lực của nàng đã xem như là rất tốt rồi, nhưng không nhịn được cũng bắt chước Thành Ngọc nhắm mắt lắng nghe. Nhưng trừ tiếng hát của của các thôn phụ đang làm việc ở xa xa bên ngọn núi xa kia, và tiếng chim hót réo rắt trong ngọn dã sơn gần đây ra thì không hề nghe thêm được bất cứ một âm thanh nào cả.
Sau khi đến huyện Tào Khê, Thành Ngọc cuối cũng khôi phục lại tinh thần giống như lúc mới và vương phủ, ngày ngày đều ra ngoài dạo chơi.
Hai ngày đầu nàng đi hỏi thăm hơn mấy vị chuyên gia làm nghiên mực; ngày thứ ba đặc biệt đi đến khe suối mà người Tào Khê hay đến đó để lấy đá về làm nghiên mực; ngày thứ tư nàng có ý định muốn đi vào núi Túy Đàm để xem một chút, bất quá sau khi nghe Thanh Linh nói trong núi không bằng phẳng, nàng cũng không cưỡng cầu, chỉ ở dưới chân núi nghỉ trưa một giấc, rồi lại trở về trấn với Thanh Linh.
Mấy ngày sau đó nàng chỉ đi loanh quanh trên đường phố, hôm nảy mua mấy viên minh châu, một cái ấm Kim Đàn, ngày mai lại mua một cái ná hai tấm vải lụa, ngày sau đó lại mua thêm một cây dao găm vài đôi giày mềm, mua sắm vô tội vạ, nhìn giống như là tùy tiện mua hết cái này đến cái kia, gặp được thứ gì mua thứ ấy.
Sau đó có một ngày nàng đột nhiên hỏi Thanh Linh rằng Mạnh Trân có phải rất giỏi về việc chế độc giải độc không, Thanh Linh nói đúng vậy, từ ngày đó nàng không biết tìm đâu ra một cuốn điển tích về độc, ngày đọc đêm xem, giống như đang thi đua với Mạnh Trân xem ai giỏi hơn vậy. Bởi vì quán trọ mà hai người ở rất gần với tiệm thuốc gần đó, cho nên tiệm thuốc liền trở thành nơi lui tới thường xuyên của Thành Ngọc, lúc nào cũng thấy Thành Ngọc lấy thuốc từ trong tiệm đem về nhà rồi giã giã nện nện.
Thanh Linh không hề hoài nghi điều gì cả.
Nàng thực ra cũng không nghĩ được gì khác, bởi vì trong lòng nàng, nàng cũng có chút tán đồng với Quý thế tử, cho rằng Thành Ngọc quả thực là một quận chúa ngây thơ không hiểu chuyện đời. Cho nên lần này Thành Ngọc đã đến dưới núi Túy Đàm, nàng cũng không thể lường trước được vị quận chúa ngây thơ không hiểu chuyện đời này thực ra là muốn thăm dò cổ mộ Nam Nhiễm mà đến.
Bởi thì theo lẽ thường, một cô nương chưa tròn mười sáu tuổi vốn dĩ không thể nào biết được Nam Nhiễm cổ mộ đang nằm ẩn ở trong núi Túy Đàm; Theo lẽ thường tình, nàng cũng có duyên biết được ngôi mộ đó nằm ở vị trí nào, cũng không thể lỗ màng một mình xông vào cái cổ mộ nơi đã lấy đi tính mạng của mười sáu cao thủ của Quý thế tử ; lại theo lẽ thường, nếu không có máu của thánh nữ, nàng căn bản không thể phá được của mộ để vào bên trong.
Đêm ngày mùng hai tháng tám, Thành Ngọc vác theo bình rượu Quế Hoa, trèo lên bức tường đông của khách trạm, nằm trên bờ tường uống rượu ngắm trăng.
Các hoa yêu vô cùng kính trọng vị hoa chủ này ở chỗ nàng anh dũng không sợ hãi, nhưng Thành Ngọc nàng không phải là một người quá dũng cảm. Đến Quý thế tử mà còn phải chịu thiệt ở trong cổ mộ như vậy thì cổ mộ đó nó phải là một nơi hung hiểm đến thế nào nữa cơ chứ, cho nên lần này nàng phải thật thận trọng, lại không chút luyến tiếc tháo Hi Thanh xuống.
Sau khi nàng bàn chuyện với cây Bạch Lan cổ trong phủ của Quý thế tử, nàng liền tháo Hi Thanh xuống, từ đó đến nay vừa tròn một tháng.
Chính vì thế nàng cả tháng nay đều không có được một giấc ngủ ngon.
Bói toán nói kiếp này nàng phải trải qua ba kiếp nạn, thứ nhất là bệnh kiếp. Lúc nàng tròn một tuổi đã trải qua rồi, Quốc sư tuy rằng không tính ra được nàng mắc chứng bệnh kỳ lạ gì, nhưng cũng tính ra được phải làm sao để chưa bệnh cho nàng, đó chính là nhờ lão phụ thân nàng đi trồng một trăm loại hoa, lập lầu thể cung phụng. Sau đó không biết là lão phụ thân nàng tìm được Chu Cẩn hay Chu Cẩn chủ động đến lão phụ thân nhà nàng, sau đó một trăm vị tộc trưởng cũng được mời đến Thập Hoa lâu, việc cũng thành tựu từ đó.
Kỳ thực nàng rốt cuộc mắc phải bệnh gì phụ mẫu nàng cũng cảm thấy hồ đồ, trong nhận thức hạn hẹp của họ, họ vẫn luôn cho rằng nàng bị trúng tà.
Nàng cùng là sau này trưởng thành rồi mới nghe Chu Cẩn kể lại.
Đó không phải là bệnh, mà là khả năng phi phàm của hoa chủ đã tỉnh thức mà thôi. Mà cái gọi là khả năng phi phàm đó, chính là có thể nghe được ngôn ngữ tiếng lòng của các loại hoa mộc trong thiên hạ. Hoa mộc các tộc vọn họ gọi là sức mạnh Toàn Tri.
Bởi vì Thành Ngọc không thích hóng bát quái, vì thế căn bản không biết được cái năng lực có thể nghe được tiếng lòng của tất cả hoa mộc trên thế gian này có tác dụng gì. Để cho nàng được tự mình chọn lựa, nàng càng thích những thứ thực tế hơn, ngự kiếm phi tiên gì đó nàng cũng không quá cưỡng cầu. Nàng chỉ muốn cái năng lực gì đó có thể biến đá thành vàng hay ngân phiếu chẳng hạn. Đáng tiếc nàng không thể lựa chọn, ông trời chỉ ban cho nàng thứ năng lực này chả biết dùng để làm gì, mà chỉ đem lại cho nàng càng thêm đau khổ.
Vẫn còn nhớ lúc đó nàng chỉ trong một năm tuổi, tuổi nhỏ yếu ốm, lúc năng lực đó thức tỉnh, giống như có hàng ngàn hàng vạn âm thanh vượt qua trăm ngàn vạn dặm rót vào lỗ tai tiến vào trong đầu óc quấy đảo tâm thần của nàng, nàng không thể trốn tránh cũng không thể nào chịu đựng được, may thay Chu Cẩn và Diêu Hoàng hai người họ nhanh tay, tạo ra Hi Thanh cho nàng, trong lúc nàng không thể nào chịu đựng được nữa suýt nữa mất mạng,run rẩy nhặt về cái mạng nhỏ này của nàng.
Hi Thanh là dùng để phong ấn, nàng đeo nó lên người để có thể phong ấn lại cái năng lực kỳ lạ trong người, để nàng có thể bình yên mà trưởng thành. Hi Thành cũng rất quý trọng sự tu hàn, phải ngày ngày hút lấy linh lực của trăm hoa trưởng thành, cũng may bên trong cái xác phàm nhân này của nàng có linh thân của hoa chủ, cho nên cuối cùng một ngày nàng cũng có thể năm giữ lấy năng lực toàn tri.
Chu Cẩn nói nếu như có thể nắm được linh lực này, thì có thể tháo Hi Thanh xướng, thì trăm ngàn thanh âm đó sẽ không tiến thẳng vào tim nàng, nàng cũng không còn phiền não đau khổ nữa, ngược lại còn có thể tự do tự tại dạo chơi khắp bốn biển. Ngàn vạn hoa mộc với thiên ngôn vạn ngữ nàng cũng có thể nghe hiểu được ngay lập tức, trong khoảnh khắc đó phân biệt được, cũng trong nháy mắt đó có thể lĩnh hội được, nếu nàng muốn biết nhiều hơn nữa còn có thể trò chuyện với hoa cỏ cách nàng cả vạn dặm, chỉ cần ngồi trong phòng thôi cũng có thể nghe được hết chuyện trong thiên hạ, cho nên mới được gọi là năng lực toàn tri*.
*Năng lực toàn tri: nghĩa là biết được tất cả mọi thứ trên đời (nói trắng ra là nhiều chuyện đó, haha)
Hi Thanh cần hút linh khí của bách hoa mười lăm năm để tạo ra linh thân của hoa chủ.
Và đây cũng chính là nguyên nhân và Thành Ngọc phải ở trong thành Bình An hết mười lăm năm.
Sự giam cầm mười lăm này, nói là Thành Ngọc không thể rời xa được Thập Hoa lâu cũng không phải là quá chính xác mà là nàng không thể nào rời xa được Hy Thanh thì đúng hơn.
Hy Thanh không thể rời xa Thập Hoa lâu, cho nên nàng cũng không có cách nào rời xa Thập Hoa lâu.
Hy Thanh lúc này đây bị Thành Ngọc treo trên miệng ấm rượu làm sứ, nàng uống một ngụm rượu Hoa Quế, Hi Thanh sẽ chạm vào miệng nàng một cái.
Gốc Bạch Lan cổ trong Cự Sương viện kiến thức quả thật rộng lớn, nói về độc chướng trong cổ mọ một cách rất rõ ràng, nhưng hoa mộc cũng biết nói dối, có những chuyện còn nhớ không rõ ràng, cho nên toàn bộ tình hình về Nam Nhiễm cổ mộ nàng cũng nghe được rất nhiều ý kiến khác nhau, cũng chuẩn bị rất nhiều phương án.
Lúc mới tháo Hy Thanh ra khỏi tay, đầu óc nàng bị ngàn vạn thanh âm ép đến mức suýt chết, vẫn may là linh tai ù đầu đau, hai mắt đầy máu, nhưng cũng không còn giống như lúc nhỏ, đụng một cái liền bị ngất nữa.
Sự thống khổ đó hành hạ nàng mấy ngày liền, sau đó nàng cũng dần dần phân biệt được những thanh mân đó đang nói cái gì.
Thẳng cho đến ngày hôm nay, tuy rằng đã tháo Hy Thanh nàng cũng vẫn đau đầu như cũ, mà khả năng phân biệt ra tin tức vuông tròn truyền tới trong vòng trăm dặm, so với lúc đầu đã tốt hơn rất nhiều rồi. Vả lại đối với việc thăm dò cổ mộ, làm đến mức này có lẽ cũng quá đủ rồi.
Nàng dày vò bản thân một tháng, cổ mộ Nam Nhiễm đại khái là cái dạng gì nàng nàng đã thăm dò rất kỹ càng rồi. Trên đường đến Tào Khê, nàng cảm thấy vấn đề lớn nhất chỉ còn lại việc nàng làm thế nào để có thể lấy được tinh huyết thánh nữ của Mạnh Trân để mở cửa đi vào bên trong nữa mà thôi.
Quý thế tử thực sự là bảo vệ Mạnh Trân quá kỹ càng, trong vương phủ hai mươi ngày nàng không biết nên ra tay lúc nào. Nàng mượn cớ đi xem nghiên mực Tào Khê, vốn là muốn hỏi hoa mộc trong vòng trăm dặm đó xem có còn cách nào khác để mở cửa mộ ra không, lại không thể ngờ rằng vấn đề này rất nhanh đã có thể giải quyết rồi.
Hôm nàng nghỉ trưa dưới núi Túy Đàm, một cây Bách và cây Kỳ Thông ở sâu trong núi nói với nàng, ngày mùng một là ngày đầu tiên của tháng, cũng là sự bắt đầu của sinh khí, chính tại ngày đầu tiên của mỗi tháng cho đến trước giờ ngọ, lấy cổ mộ làm trung tâm, chiếu theo tám hương của bát quái, theo thứ tự tập hợp lại nước của các sông hồ khe suối lại một chỗ, đem nước của tám phương đó bỏ chung vào một bình nước, cái này gọi là thủy thần linh tỏa, cũng có thể mở ra cửa của cổ mộ.
Mấy ngày trước nàng việc nhiều, không có thời gian rảnh để đi gặp gỡ với cây Bách và cây Kỳ Thông kia. Hôm nay mọi việc đã xong xuôi, mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ ngày mai đi vào trong núi, bởi vì rảnh rỗi, cho nên nàng liền hỏi thăm cái cách mà chúng nói với nàng rốt cuộc có lai lịch gì. Ngàn vạn thanh âm hỗn loạn ở trong đầu, nàng phân biệt ra được thanh âm của gốc cổ Bách kia: "Hoa chủ là hỏi vì sao nước của tám phương có thể mở cửa cổ mộ sao? Đó là bởi vì phu quân của thần Na Lan Đa, cũng là người chấp chưởng thủy vực trong thiên hạ thủy thần đại nhân."
Thành Ngọc tự hỏi vị Thần Na Lan Đa đó rốt cuộc là thứ gì.
Cổ Bạch ân cần trả lời: "Hoa chủ người chưa từng nghe đến thần Na Lan Đa sao? Điều này cũng không có gì kỳ lạ, phàm nhân đời này đã sớm thay đổi tín ngưỡng, đến cả trong yêu tộc cũng không còn nhớ đến những tin đồn cổ xưa nữa rồi.
Hắn giải thích: "Tương truyền, thần Na Lan Đa là mẫu thần của chúng phàm nhân, vị thần được những phàm nhân đầu tiên trên đời cung phụng. Vị quân vương đầu tiên nhất của phàm nhân gọi là A Thác Bố, hay còn gọi là chủ loài người An Thác Bố, là thần sứ của thần Na Lan Đa. Tòa cổ mộ trong núi Túy Sơn đó, gọi cổ mộ này là nơi thờ phụng của tổ tiên người Nam Nhiễm, chi bằng gọi đó mộ phần tổ tiên của cả loài người, bởi vì trong mộ chính di cốt của chủ loại người A Thác Bố. Tất nhiên, ngàn vạn năm nay..."
Thành Ngọc có chút không theo kịp, day day trá nói: "Ngươi nói chậm thôi."
Cổ Bạch điều chỉnh lại tốc độ nói: "Tất nhiên, ngàn vạn năm nay người phàm đã sớm quên vị tổ tiên này là ai, trong ngôi cổ mộ mai táng ai, chỉ nhớ được rằng, đây là thánh địa..."
Thành Ngọc đại khái là có thể chịu đựng được cơn đau đớn này để theo kịp tốc độ của hắn, khảy ngón tay một cái nói: "Cũng không cần chậm đến vậy..."
Cổ Bách:...
Cổ Bạch khôi phục lại tốc độ nói: "Bởi vì nhớ được đây là thánh địa, người phàm đã tu sửa ngôi mộ này cả ngàn lần, làm cho cấu trúc và công dụng nó trong đời sau này biến thành như thế này. Nhưng cho dù là như thế này thì cách mở cửa mộ cũng không thể thay đổi, hoặc là có được di huyết của chủ loài người A Bố Thác, hoặc là lấy nước trong tám phương ánh nguyệt. Nghe đồn cách mở cửa mộ này là do chủ loài người A Bố Thác lúc sanh tiền đích thân..."
Một khi đã theo kịp được tốc độ nói của Cổ Bách, đầu óc của Thành Ngọc phản ứng cũng rất nhanh, nàng lập tức bắt lấy trọng điểm: "A Bố Thác này thật thú vị nha. Nếu như ngôi mộ này là của Na Lan Đa thì có thể hiểu được vì sao chìa khóa của thủy thần có thể mở được cửa mộ, thủy thần là phu quân của nàng mà. Nhưng mà nơi đây lại mai táng A Thác Bố, mở cửa mộ phải cần chìa khóa của thủy thần, chẳng lẽ A Thác Bố này cũng thích thủy thần sao?"
Cây Cổ Bách kính nghiệp không nhịn được cắt ngang: "Hoa chủ, lúc nãy ta có nhắc đến với người chưa? Chủ nhân của loài người là nam nhân, thủy thần cũng là nam nhân?"
Thành Ngọc nói: "Ồ, hai người họ đều là nam à, ta quên rồi, nam nhân không nên thích một nam nhân khác."
Cổ Bách thấy nhiều biết rộng không nhịn được liền lập tức phản bác cái quan niệm lạc hậu này của nàng: "Cái quan điểm này của quận chúa cũng không hẳn... bất quá A Bố Thác không thể nào thích thủy thần được, bởi vì A Bố Thác thích thần Na Lan Đa, nghe nói còn là chân ái nữa cơ."
Thành Ngọc: "...Loại bát quái này ngươi đều biết sao?" Cổ Bách khiêm nhường: "Chỉ là vô tình nghe thấy thôi." Liền thấy chủ đề chính bị kéo đi khá xa xôi rồi, liền ho một tiếng quay lại chuyện chính, nói: "Ngôi mộ này tuy mai táng di cốt của chủ loài người A Bố Thác, cũng tính là mộ của chủ loài người, nhưng nghe đồn ngôi mộ này được xây lên tại nơi mà Na Lan Đa vũ hóa. Thần Na Lan Đa chính là vị thần thị được hóa sinh từ ánh sáng, lúc này sau khi vì nhân tộc mà vũ hóa, cũng hóa thành ánh sáng biến mất vào trong hư vô.
"Chủ nhân tộc A Bố Thác từng là thần sứ của thần Na Lan Nhược, đi theo thần Na Lan Nhược nhiều năm,sau khi Na Lan Đa vũ hóa, A Bố Thác vô cùng nhớ thương nàng, liền dùng sách để ghi lại cuộc đời của thần Na Lan Đa.
Cuốn sách đo ghi chép lại những cuộc trò chuyện giữa A Bố Thác và thần Na Lan Đa từng bàn về việc xây dựng ngôi mộ này. Thần Na Lan Đa từng nói với chủ nhân tộc 'Nếu như ngươi muốn xây mộ cho ta, thì phải để cho tất cả những người muốn vào trong mộ phải tôn thờ thủy thần, nếu như vậy thì cho dù ta đã vũ hóa rồi, tia sáng bất diệt cuối cùng của ta, cũng sẽ chiếu xuống ngôi mộ kia."
Bởi vì lượng tin tức quá mức phong phong phú, thành không có chút không phản ứng kịp, tiêu hóa hết nửa ngày, nàng tổng kết nói: "Cho nên nói, ngôi cổ mộ này thực ra cũng không phải là ngôi mộ của một mình A Bố Thác, hoặc là không phải mộ của A Bố Thác, nó chỉ lượm lặt hài cốt của A Bố Thác mà thôi, chủ nhân chân chính của ngôi mộ này là Na Lan Đan, và đây là ngôi mộ mà A Bố Thác xây cho Na Lan Đa.
Thành Ngọc khó hiểu: "Có phải hắn hi vọng cuối cùng có một ngày, vị thần Na Lan Đa đã vũ hóa kia có thể ngay tại ngôi mộ cất giữ hài cốt của hắn, giáng xuống ánh sáng bất diệt cuối cùng, phải không?"
Cây Cổ Bách thổn thức: "Nhân chủ tình thâm a." Thành Ngọc thì thào: "Nếu như có thể xây mộ cho ta, thì hãy đến cho tất cả mọi người đi vào trong mộ đều tôn thờ thủy thần,như vậy thì dù ta có vũ hóa rồi, thì ánh sáng bất diệt cuối cùng cả ta, cũng có thể giáng xuống trong ngôi mộ đó."
Nàng hiếu kỳ: "Cho dù A Bố Thác đối với Na Lan Đa tình cảm sâu nặng, nhưng Na Lan Đa chỉ thích thủy thần thôi, phải không?" Cây Cổ Bách tỏ vẻ cao thâm khó dò: "Ai biết được? Theo cuốn sách gì chép của nhân chủ, nói rằng khi Na Lan Đa vũ hóa, trượng phu thủy quân của nàng vẫn chưa giáng sinh nữa."
"..." Thành Ngọc cảm thấy đầu óc nàng như bị bổ ra ba mảnh, không hiểu ra làm sao, Vì thế thủy thần nhà họ và thần Na Lan Đa là có hôn ước từ bé sao?" Nàng ngạc nhiên: "Ý của ngươi là Na Lan Đa cũng là một vị thần thượng cổ cao vô cùng cao minh, làm sao lại có thể nhận định một đứa bé còn chưa sinh ra đời làm trượng phu chứ?"
Cây Cổ Bách uyển chuyển nói: "Ai cũng không thể ép buộc được thần Na Lan Đa, Na Lan Đa đã nhận định là thủy thần, là bởi vì nàng có khả năng đoán được tương lai. Trong sổ sách ghi chép lại của nhân chủ, thần Na Lan Đa từng mơ một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy nàng liền nói với nhân chủ, nói vị thủy thần vạn năm sau đản dinh ra tương lại sẽ là trượng phu của người."
Thành Ngọc than thở: "Phong tục mê tín tạo nghiệt." Lại hỏi: "Na Lan Đa nàng sao chuyện gì cũng nói với nhân chủ sao?"
Nàng đặt câu hỏi góc độ có chút mới lạ, cây Cổ Bách nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, nửa ngày sao mới nói: "...Có thể là vì không có bằng hưu nào khác ngoài nhân chủ chăng..."
Thành Ngọc ồ một tiếng, lại hỏi: "Na tổ thần người rốt cuộc đã mơ giấc mơ gì?"
Cây Cổ Bách hỏi gì đáp nấy: "Mơ gì thì ta không biết, nhân chủ không có ghi chép lại điều đó."
"Hoa chủ không biết vũ hóa nghĩa là gì, bởi vậy không biết then chốt của sự việc này cũng không phải là chuyện Na Lan Nhược nằm mơ đến chuyện gì."
"Phải biết thiên thần nếu như vĩ hóa, thì hồn phách sẽ biến mất hết, hóa thành tro bụi, sau này cũng không còn phục sinh nữa. Nhưng thân Na Lan Nhược người trước khi vũ hóa để cứu nhân tộc lại nằm mơ một giấc mơ, nói tương lại nàng sẽ gả cho thủy thần, điều này có nghĩa là sau khi nàng vũ hóa rồi sẽ được phục sinh lại, vì thế A Bố Thác mới xây nên ngôi mộ này, không phải là vì muốn cầu ánh sáng bất diệt cuối cùng của người, mà là hắn muốn Na Lan Nhược sẽ được phục sinh tại ngôi cổ mộ này."
Thành Ngọc trầm mặc trong chốc lát, lần nữa đưa ra tổng kết: "Nam Nhiễm cổ mộ đến bây giờ vẫn còn yên ổn ở đó để làm khó người muốn tiến vào cổ mộ, có thể biết được là do Na Lan Đa vẫn chưa được phục sinh."
Nàng đột nhiên nhớ lại: "Bất quá, vị thủy thần đại nhân mà Na Lan Đa đã nhận định kia, hắn bây giờ đã giáng sinh chưa?"
Cây Cổ Bách yên lặng hồi lâu: "Có thể thấy được hoa chủ người vẫn chưa biết hết lịch sử của hoa mộc nhất tộc chúng tôi." Hắn ý vị thâm trường: "Hoa chủ lẽ nào không biết, vị hoa chủ đời đầu của hoa tộc chúng tôi, đó chính là vị thủy thần đại nhân đó sao?"
Thành Ngọc uống một ngụm rượu, nghe cây Cổ Bách kể xong câu chuyện ru ngủ này xong,trèo xuống khỏi đông tường, lại đeo Hi Thanh lên tay lần nữa.
Nàng có chút buồn ngủ rồi.
Thường ngày chỉ cần lấy Hi Thanh xuống nửa canh giờ thôi, nàng cũng phải nằm trên giường ít nhất nửa canh giờ nữa mới có thể ngủ được, còn ngủ rất ngon nữa. Lần này, cây Cổ Bách kia lải nhải bên tai rất thú vị hấp dẫn nàng, vì thế nàng đã tháo Hi Thanh xuống tận một canh giờ liền.
Nàng đoán là đêm này mình khó mà ngủ say được, chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần mà thôi, lại không ngờ được rất nhanh đã ngủ mất rồi. Trước khi ngủ nàng lại nhớ đến câu nói kia của Na Lan Đa.
"Nếu như xây mộ cho ta, thì hãy đến cho tất cả mọi người đi vào trong mộ đều tôn thờ thủy thần,như vậy thì dù ta có vũ hóa rồi, thì ánh sáng bất diệt cuối cùng cả ta, cũng có thế giáng xuống trong ngôi mộ đó."
Nàng cảm thấy câu đó rất thú vị, giống như có chút tình thâm, nhưng rõ ràng Na Lan Đa còn chưa gặp được vị thủy thần kia. Lại có thể nói ra những lời vừa trịnh trọng lại thâm tình đó, khiến cho người khác nghe được có chú tiếc nuối, lại có chút thương tâm. Nàng nghĩ đến Na Lan Đa lúc đó đã nằm mơ giấc mơ như thế nào, nghĩ mãi nghĩ mãi liền ngủ lúc nào không hay.
Sau đó nàng cũng mơ một giấc mơ.
Thành Ngọc biết bản thân đang nằm mơ, nhưng trong mơ, nàng lại không hề muốn tỉnh dậy.
Tróng thoáng chốc nàng đi đến một dãy hành lang đen tối. Nàng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, lại biết được phải đi thế nào mới tới được cuối hành lang. Nàng tựa hồ đã đi rất lâu, cuối cùng nhìn thấy một ánh sáng màu trắng, lúc hồi thần lại nàng phát hiện bản thân mình chân trần đứng trước một vùng hoang mạc.
Đá vụn dưới chân làm nàng có chút đau nhức, cảm giác đó vô cùng chân thật.
Mặt trăng to lớn, treo trên bầu trời, bầu trời cách rất gần, ngân quang bao trùm toàn bộ sa mạc. Ở giữa sa mạc có những cây Hồ Dương, cho dù là ở trong đêm tối, sắc cây vàng kim tựa như mang theo ánh mặt trời rực rỡ. Gió từ trong rừng thổi ra, phả vào khuôn mặt nàng, phất quá góc áo, vừa ôn nhu lại dịu dàng.
Đây là sa mạc vào cuối thu, nàng tuy rằng chưa từng đi qua sa mạc, nhưng cũng biết được gió mùa thu ở sa mạc không thể nào ôn nhu như vậy được. Những vị thi nhân chốn biên ải thường dùng như câu nói hay để miêu tả những nơi biên thùy hoang vu vắng vẻ, những câu nói đó cho tới bây giờ vẫn sắc sảo như một thanh dao bén. Trong tưởng tượng của nàng, trên sa mạc có lẽ đều là những loài mãnh thú, cô thú bỏ đàn sinh sống, lại đìu hiu, nhưng lúc này đây, ánh trăng này, cây Hồ Dương màu vàng kim này, ngọn gió mềm mại khẽ thổi qua thơm mùi thảo mộc này, tựa hồ còn ôn như hơn cả mùa xuân ở thành Bình An, dễ khiến cho người ta say mê.
Sư ôn nhu này cứ vờn quanh mép váy nàng, khiến cho đôi chân trần có chút nhột nhột.
Ánh trăng ôn nhu, gió cũng ôn nhu, giống như cả sa mạc như thể đã bị ai đó thuần phục.
Nàng không nhịn được mà nhắm mắt lại, chính ngay tại lúc nàng nhắm mắt lại, nàng nghe được âm thanh của chính mình, giống như đang thì thào cùng ai đó: "Người muốn đền bù cho ta như thế nào?" Âm thanh đó vô cùng nhẹ nhàng, lại mềm mại, mang theo chút hờn trách nửa giả nửa thật.
Nàng không nhớ bản thân mình còn biết nói chuyện kiểu này, nàng cũng cũng chắc chắn rằng bản thân chưa hề mở miệng, nhưng lại nghe được thanh âm mình đâu đó.
Nàng bỗng nhiên mở mắt, trước mắt nàng xuất hiện một ngôi nhà làm bằng gỗ rất tinh xảo.
Giọng nói của một nam tử nhỏ nhẹ truyền ra, trả lời câu hờn trách đó: "Tặng ngươi một câu tơ, được chứ?" Nam tử nói. Âm thanh đó chó chút trầm thấp, hơi lạnh lẽo, nhưng lại có âm sắc rất hay, nhưng nàng lại không quen.
"Thơ gì?" Thanh âm của nàng cũng truyền ra từ trong ngôi nhà gỗ đó.
Nam tử cười cười: "Minh nguyệt sơ chiếu hồng ngọc ảnh, liên tâm ám tàng tụ để hương ."*
(*Ánh trăng soi chiếu lên thân ảnh Hồng Ngọc, hạt sen giấu trong ống tay áo tỏa hương thơm)
"Ngươi đừng có lừa ta." Vẫn là thanh âm của nàng, vẫn nhẹ nhàng như thế, mềm mại như thế, làm cho lòng người ngứa ngáy, vang lên trong ngôi nhà gỗ.
Nàng không nhịn được đi đến đẩy cửa.
Cánh cửa gỗ chầm chậm mở ra, cuối cùng nàng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng tình cảnh bên trong. Một chén đèn bấc, một chiếc giường lớn, tấm sa trắng lớp lớp được treo lên một cách tùy tiện. Vì nàng đẩy cửa phòng ra rồi, nên gió cũng thuận theo đó len lỏi vào, ngọn bấc khẽ đung đưa chập chờn, tấm sa trắng cũng lay động theo ánh nến.
Căn phòng tối chợt trở nên thật kiều diễm.
Nhưng hai người năm trên chiếc giường kia dường như không chú ý gì đến chiếc cửa đột nhiên bị mở ra, và người nàng đang đứng ở cửa ra vào. Đường nhiên bọn họ cũng không chú ý đến gió đột nhiên thổi vào căn phòng, lại là cuối thu vậy mà ngọn gió đêm lại ấm áp đến kỳ lạ.
Thành Ngọc tựa vào khung cửa, mơ màng nhìn về phía nữ tử đang nằm trên giường kia, ánh mắt, ánh mắt men theo chiếc váy đó đẹp đẽ kia từ từ hướng lên trên, ngừng một chút chiếc cổ trắng nõn của nàng ta.
Nhìn lên thêm chút nữa là một khuôn mặt trắng như tuyết. Là khuôn mặt mà nàng mỗi sớm thức dậy đều phải nhìn vào gương để trang điểm. Chính là khuôn mặt của nàng. Vốn dĩ vô cùng quen thuộc là thế , nhưng nàng lại cảm thấy có chút xa lạ. Bởi vì nàng chưa từng nhìn thấy một bản thân như vậy bao giờ.
Ngọn đèn tắt ngấm, ánh trăng lại sáng rỡ.
Trong ánh trăng sáng tỏ đó, trong đôi mắt hạnh long lanh nước mắt, đuôi mắt phiếm hồng. Chút phiếm hồng đó khẽ nhướng lên, đến đuôi mày, giống như thoa phấn. Lớp phấn đỏ nhạt màu kia dường như làm cho đôi mắt thêm ướt át, lúc này nhìn thật câu hồn.
Trái tim nàng nảy mạnh một cái.
Thì thấy vị nữ tử hồng y đang nằm trên giường kia nhẹ nhàng cắn môi. Rõ ràng chỉ cắn nhẹ môi dưới, nhưng sau khi răm rời khỏi môi thì cả đôi môi đều trở thành màu đỏ thắm giống như màu hoa lựu. Nàng từng nhìn thấy hoa lựu, khi chúng nó rơi xuống đất, bị nước mưa làm ướt nhẹp, vẻ đẹp đó vừa thuần khiết lại có chút gì đó phóng túng.
Trái tim nàng lại nảy lên một nhịp nữa.
Nàng nhìn thấy cô nương đó nói, còn đưa tay lên giả vờ như đẩy người thanh niên đang phục trên người nàng một cái, khuôn miệng khẽ cong lên, có chút ngây thơ: "Đừng có lừa ta." Lại giống như đang tức giận, nhưng cho dù là tức giận thì cũng chỉ là đang giả vờ mà thôi.
"Ngươi đừng có lừa ta."
"Không được lừa ta."
Mỗi một chữ, mỗi một hơi thở đều như đang câu dẫn người ta.
Thành Ngọc đỏ mặt, nếu như không phải đang tựa vào khung cửa, có lẽ nàng đã không thể đứng vững được. Nhưng cô nương nằm trên giường đó lại rất tự nhiên, bày ra dáng vẻ đó.
Nàng nghe thấy giọng của thanh niên đang phục trên người nàng nhẹ giọng trả lời: " Sao có thể." Sau đó nàng thấy ngón tay thon dài của thanh niên kia khẽ sờ lên tai của nữ tử kia, một đôi bông tai làm bằng minh châu vô cùng tinh xảo liền xuất hiện trên vành tai nàng ta, thanh niên kia thấp giọng nói: "Minh nguyệt." Ngón tay khẽ di chuyển đến vành tai thì khẽ dừng lại, sau đó chầm chậm di chuyển xuống dưới, chính tại lúc này, Thành Ngọc cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc định thần lại thì phát hiện bản thân nàng đang nằm dưới thân thể của thanh niên kia, tựa hồ như hợp thể với nữ tử đang nằm trên giường lúc nãy, nhưng ánh mắt của nàng lúc này lại có chút mơ hồ.
Nàng cuối cùng có thể cảm nhận được độ ấm của ngón tay kia, thật sự rất nóng, nóng đến nổi nàng có chút run rẩy, nhưng nhất thời cũng không biết đó là nhiệt độ của ngón tay thanh niên kia hay là nhiệt độ thân thể nàng. Ngón tay đó di chuyển đến cổ nàng, thấp giọng nói tiếp: "Hồng ngọc ảnh." Nơi bàn thay của thanh niên đó chạm tới đột nhiên có chút thanh lạnh, đó là cảm giác khi chạm vào chiếc dây chuyền.
Sau đó ngón tay đó lướt qua ngón tay nàng, nhẹ nhấc nhón tay áp út của nàng lên, thanh âm trầm thấp của thanh niên kia lại lần nữa vang lên: "Liên tâm." Nàng quay đầu lại xem, đó là một chiếc nhẫn.
Ngón tay nàng và thanh niên kia quấn quýt lấy nhau một chỗ, đều là ngón tay trắng nõn , định thần nhìn lại, nàng lại cảm thấy ngón tay của thanh niên kia hình như có phần trắng hơn cả nàng, giống như sứ trắng, lại giống như ngọc. Ngón tay nàng vốn trắng nõn, nhưng bị hắn xoa xoa một hồi liền trở nên ửng đỏ.
Thanh niên đó khẽ nhấc bàn tay của nàng lên, đưa tay phải vào trong ống tay áo nàng, nắm lấy cổ tay nàng, cảm giác lành lạnh như chạm vào một chiếc vòng tay, linh quang lóe trên trong đầu nàng: "Tụ để hương."
Liên tâm, tụ để hương. Liên tâm ám tàng tụ để hương.
Minh nguyệt sơ chiếu hồng ngọc ảnh. Liên tâm ám tàng tụ để hương.
Hắn nói tặng cho nàng một bài thơ. Hóa ra bài thơ này không phải là thơ, mà là một bộ trang sức.
Thanh niên buồn cười: "A Ngọc của chúng ta rất thông minh nha." Ngón tay vẫn chưa dừng lại, theo chiếc váy đỏ của nàng men xuống eo, chân nàng, trượt đến mắt cá chân nàng, cuối cùng cũng sờ đến được mắt cá chân của nàng. Hắn nắm lấy mắt cá chân nàng, lòng bàn tay nóng lên, có chút dùng sức.
Cả người nàng trở nên nóng vô cùng, cơ hồ muốn khóc lớn lên, nhưng nàng dùng sức cắn chặt môi cố gắng không phát ra bất cứ thanh âm nào.
Nàng khẽ giật giật đùi phải, liền nghe thấy một tiếng chuông rất nhỏ, mắt cá chân nàng tự nhiên có chút cảm giác. Nàng phát hoảng, đè thấp giọng hỏi thanh niên kia: "Trong thơ chỉ có bốn món trang sức, đây là lắc chân, vậy nó tên là gì?"
Ngón tay của thanh niên kia cuối cùng cũng rời khỏi người nàng, hắn tựa hồ như đang cúi đầu nhìn nàng, tay trái nắm lấy vai phải của nàng, nàng nghiêng đầu nhìn thấy ống tay áo màu trắng của hắn. Thậm chí nàng có có thể nhìn thấy được hoa văn được thêu bằng chị bạc trên ống tay áo đó, nhưng khi ánh mắt di chuyển lên phía trên khuôn mặt hắn, nàng lại không thể nhìn rõ được dáng vẻ của hắn."
Nàng cố mở to mắt, cũng chỉ có thể phân biệt được đâu là môi đâu là trán của hắn: Màu da trắng nõn, giống như ngọc lạnh, đôi môi mỏng lạnh lùng. Hắn giống như đang cười, đôi môi lạnh lùng đó khẽ cong lên, cho nên cũng cảm thấy không lạnh lẽo mấy.
Nàng chỉ có thể nhìn thấy một chút như thế, nhưng nàng tưởng tượng nếu như có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt đó, thì nhất định là vô cùng anh tuấn.
Sau đó nàng nhìn thấy hắn cúi người xuống, cảm thấy miệng hắn đang dán sát vào vành tai nàng, hơi thở nóng rực phả vào trong lỗ tai nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]