Tông thất Thành gia, bất luận là nam hay nữ tính cách đều rất mạnh mẽ, có lúc thê tử được cưới về tính cách cũng rất chi là mạnh mẽ. Người có tính cách mạnh mẽ nhất trong vương thất Thành gia chính là Duệ Tông hoàng đế hai mươi mấy năm trước. Đại Hy lập triều hơn hai trăm năm, từ lúc khai triều đã đối địch với Bắc Vệ, các hoàng đế tại vị lúc này vẫn luôn giữ sự cân bằng giữa hai nước, lúc chiến lúc hòa, còn đưa công chúa qua bên đó để hòa thân, duy chỉ có Duệ Tông hoàng đế nói làm là làm cho đến cùng, dành cả cuộc đời để đối địch với Bắc Vệ; Lúc Duệ Tông hoàng đế còn tại vị, chỉ có Vương tử chết tại biên giới hai người Hi Vệ chứ tuyệt đối không để cho công chúa đi hòa thân, người chính là có tính cách cương liệt đến như vậy. Mà vị Duệ Tông hoàng đế này chính là gia gia của Thành Ngọc.
Phải biết Hồng Ngọc quận chúa Thành Ngọc nàng bình sinh sùng bái nhất là gia gia của nàng, tiếp đến chính là lão phụ thân của nàng. Kế thừa khí khái của gia gia, Thành Ngọc tuy rằng tuổi đời chưa đầy mười sáu tuổi, một khi nàng đã nghiêm túc làm gì, cũng vô cùng cương liệt. Nàng nói những chuyện ngày hôm qua để nó chết đi ở ngày hôm qua, thì thực sự chính là chết đi một cách triệt để, tuyệt đối không bao giờ cố gắng cứu vãn thêm chút nào nữa.
Cái vị tên Thành Ngọc nói rằng chuyện ngày hôm qua để chết triệt để ở ngày hôm qua giờ này đang ngồi đọc sách trong phòng mấy ngày liền, không biết từ xó xỉnh nào đó kiếm được một cuốn sách nhăn nhúm tên là "U sơn sách", trong đó có viết về những hang động sâu thẳm ở ngoài hàm thành có chứa bao nhiêu bí mật huyền diệu. Thành Ngọc yêu quý quyển sách này đến mức vừa cầm lên đã không thể buông xuống được, đọc đến say mê, sau khi đọc hết còn chạy đi tìm Thanh Linh lôi nàng đi thám hiểm.
Cả một tháng tư, nàng và Thanh Linh ở trong tâm sơn cùng cốc, chiến thiên đấu địa chém sói đánh mãnh hổ, Thanh Linh vốn xuất thân từ anh vệ đương nhiên không xem chuyện này là cái đinh gì. Cho đến cuối tháng tư, Quý thế tử tìm Thanh Linh để nói chuyện, đại ý là nói về chuyện nếu nàng còn dám đưa Hồng Ngọc quận chúa Thành Ngọc ra bên ngoài mạo hiểm nữa thì cả hai người sẽ bị cấm túc, cũng có thể xem như là cho loài sài lang mãnh hổ ngoại thành một con đường sống.
Hai mươi ngày sau đó, Thành Ngọc và Quý thế tử giống như một núi không thể chưa hai hổ. Thanh Linh nói cho nàng biết chuyện Quý thế tử can thiệp vào chuyện này, nàng gật gật đầu, đạo làm khách chính là như thế, nếu như chủ nhân có lệnh, tự nhiên sẽ tuân theo, đó chính là lễ nghi căn bản của khách cư trú. Sau đó quy quy củ củ ở hậu hoa viện đọc sách cho cá ăn.
Thanh Linh trước nay đều chưa từng nhìn thấy nàng như thế này, nhất thời cảm thấy bội phần mới mẻ. Thanh Linh làm sao biết được vị quận chúa trước mặt này từ nhỏ đã được các hoa yêu tự do nuôi dưỡng trưởng thành, đồng thời còn bị kiểm thúc bởi các quy củ của giới hoàng tộc uy nghiêm. Lúc nàng ngây thơ thì vô cùng ngây thơ, lúc nàng tùy tiện cũng vô cùng tùy tiện, đến khi đi vào quy củ, cũng có thể sống hết sức quy củ.
Tháng năm, Thành Ngọc thường hay đi tản bộ trên con đường mòn ở hậu hoa viên, vì thế có đụng mặt Quý Minh Phong và cô nương di tộc mà hắn dẫn về kia vài lần. Quý thế tử vẫn đối xử với nàng như thế, nhưng cô nương di tộc bên cạnh hắn thì lại đối xử với nàng có chút khác hắn. Có lúc vị cô nương này sẽ nói chuyện với Quý thế tử, lúc nói chuyện với Quý thế tử sẽ học hắn xem như Thành Ngọc không tồn tại. Có lúc khi cô nương này đi một mình, sẽ giả vờ như vô tình đi ngang qua Thành Ngọc đang ngồi cho cá ăn bên hồ, đưa ánh mắt nhẹ nhàng lướt quá trên người nàng.
Thành Ngọc là vị quận chúa xui xẻo phải kiếm sống trong hoàng cung mỗi đồ lễ tết qua năm, trong cung điều không thiếu nhất chính là tâm cơ của nữ tử, nàng có thể dễ dàng nhìn ra được sự thăm dò và khinh thị trong đôi mắt của cô nương kia. Nhưng Thành Ngọc cảm thấy điều này cũng không thể trách người ta được, ai bảo nàng đêm đó mặt dày náo loạn một trận ở Việt Bác trai đã vậy còn khóc lóc trước mặt người ta nữa chứ.
Bạch y cô nương đó có lai lịch như nào, trong phủ cũng có vài lời đồn.
Hạ nhân truyền tai nhau nghe rất nhiều phiên bản, nói vị cô nương này họ Nặc Hộ, tên chỉ có một chữ Trân, là người duy nhất được Quý thế tử cứu ra trong đám mã tặc của Nguyệt Linh bộ, một trong mười ba bộ tộc người di; Mã tặc diệt toàn bộ nhà của cô nương này, thế tử thương xót nàng ta, cho nên mới đưa nàng ta về phủ, nếu như nàng ta có thể hầu hạ tốt thế tử, thì sẽ nạp nàng ta làm thiếp.
Thành Ngọc cảm thấy Quý thể tử lúc chọn bằng hữu thì vô cùng nghiêm khắc, nhưng nạp thiếp thì lại khá là tùy ý.
Bất quá Thanh Linh lại không nhất trí với ý kiến của nàng trong chuyện này, Thanh Linh cảm thấy, phiên bản từ miệng của hạ nhân, có lẽ là chướng nhãn pháp mà thế tử cố ý tung ra, để có thể mê hoặc lòng người. Quý thế tử chọn bằng hữu nghiêm khắc, nạp thiếp cũng không hề tùy ý.
Thành Ngọc đánh cược với Thanh Linh năm mươi lượng vàng.
Vì năm mươi lượng vàng này, Thanh Linh rất nhanh đã dò la ra một phiên bản mới khác. Nói rằng vị cô nương Nặc Hộ Trân này đích xác là người mà thế tìm được từ Nguyệt Linh bộ, nhưng không phải từ trong tay của Mã tặc. Đây là kết quả nỗ lực bảy năm của bốn ảnh vệ.
Nói Trân cô nương chính là người duy nhất còn sống sót trong cuộc cung biến của nước Nam Nhiễm. Bởi vì là sau Mạnh Thị của Nam Nhiễm, thực sự có một người tên là Mạnh Trân. Quý thế tử đem nàng trở về, vì tạng cổ thư của Nam Nhiễm chứa đầy trí huệ ngàn năm của cả bộ tộc cất trong Nam Nhiễm cổ mộ.
Người Nam Nhiễm chuyên luyện chế trùng độc, lại giỏi kỳ môn độn giáp, cho nên mười lăm năm trước lúc thế cục của Nam Nhiễm bất ổn, tuy đó chính là thời cơ tốt nhất, Lệ Xuyên vương gia cũng không thu phục Nam Nhiễm. Nhưng nếu như có thể đi vào cổ mộ Nam Nhiễm lấy được số cổ thư đó phá đi những kỳ phương kỳ thuật, thì chuyện đánh bại Nam Nhiễm cũng chỉ là chuyện có thể nằm trong lòng bàn tay.
Để mở ra cổ mộ của Nam Nhiễm thì cần có máu của thánh nữ, mà thánh nữ của Nam Nhiễm, đó là lựa chọn của ông trời. Đây chính là nguyên do mà Quý thế tử hao phí rất nhiều tâm tư vào Mạnh Trân: Thánh nữ đời này của Nam Nhiễm, đó chính là người ẩn cư trong Nguyệt Linh bộ, thay đổi tên thành Nặc Hộ Trân, nàng cũng chính là Mạnh Trân công chúa.
Mà Hoàng đế Nam Nhiễm mười lăm năm trước sau khi giết huynh trưởng đoạt ngôi, cũng vẫn đang tìm kiếm tông tích của vị thánh nữ này.
Nói xong câu chuyện đó, Thanh Linh thay thế từ cảm thán một câu: May thay thế tử giành trước một bước. Lại phát biểu phán đoán của mình: Có thể biết được bước tiếp theo của thế tử người là chuẩn bị đến Nam Nhiễm cổ mộ để thăm dò.
Sau khi Thanh Linh nói xong, Thành Ngọc âm thầm bịt miệng lại, có chút kinh ngạc. Vì năm mươi lượng vàng, Thanh Linh lại bán đứng luôn cả Quý thế tử, còn bán sạch sẽ không chừa lại chút nào, một chút do dự cũng không có. Nàng có chút lo lắng cho Thanh Linh: "Nàng không sợ thế tử hắn biết sẽ xử đẹp nàng sao?"
Thanh Linh gật đầu trả lời nàng: "Vâng, thế sự trước nay đều chính là đạo lý này, biết càng nhiều, thì chết càng nhanh." Ánh mắt u ám nhìn Thành Ngọc: "Quận chúa và ta biết chuyện này quá nhiều rồi..."
Thành Ngọc lệ rơi đầy mặt: "Ta căn bản không muốn biết nhiều như vậy, ta giả vờ như không nghe gì hết có còn kịp nữa không?"
Thanh Linh bịt miệng cười nói: "Quận chúa anh minh." Đầy thâm ý nói: "Vì thế nếu như Trân cô nương có một ngày khiêu khích quận chúa, quận chúa cũng đừng để ý đến cô ta, người nếu như đã biết thế tử đã tốn bao nhiêu tâm huyết vào cô ta, thì nên biết rằng một khi nàng và Trân cô nương đó tranh chấp, thế tử sẽ vì đại nghiệp và đại cục của người, thì cho dù quận chúa người có tình có lý gì đi chăng nữa, thế tử cũng sẽ không đứng về phía quận chúa người đâu." Nàng thở dài: "Thế tử người là vị thế tử làm việc lớn."
Thành Ngọc ngẩn người một lúc lâu, có thể hiểu được tấm lòng trọng sự nghiệp của thế tử, cũng có thể hiểu được sự bảo hộ của thế tử đối với Mạnh Trân là vì sao, còn có thể hiểu được Mạnh Trân vì sao lại khinh thường nàng như thế, nhưng hoàn toàn không thể hiểu được Mạnh Trân vì sao lại khiêu khích nàng.
Thanh Linh ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: "Lẽ nào quận chúa không nhìn thấy ánh mắt đầy thù địch mà Trân cô nương nhìn người sao?"
Thành Ngọc cảm thấy kỳ lạ rằng cô nương đó vì sao lại nhìn nàng như nhìn kình địch.
Thanh Linh nhìn nàng mà cảm thấy sầu não, hơn nửa ngày, thương xót mà sờ đầu nàng: "Quận chúa người không cần hiểu vì sao đâu, nghe theo ta là được."
Thành Ngọc trước nay chưa bao giờ hoài nghi sự thông tuệ của Thanh Linh, nàng cũng rất khâm phục cách nhìn người vừa có đạo lý lại có kỹ thuật của Thanh Linh. Nhưng lời dự đoán của Thanh Linh đối với Mạnh Trân, nàng lại không hề để trong lòng. Cho đến bốn ngày sau.
Sáng sớm bốn ngày sau, Thành Ngọc đang nghiêng người năm trên chiếc ghế tựa mềm trong tiểu đình của hoa viên, tóc buộc cao lên, trước trán buộc một miếng hộ ngạch màu xanh, trong tay nắm một chiếc quạt màu vàng đất, nhịp nhịp theo vị ca cơ hồng y đang hát trước mặt.
Mấy ngày này ông trời rất chăm chỉ cho mưa xuống, nàng vốn không thể ở hậu hoa viên thêm được nữa. Người bình thường có thể cảm thấy việc ngắm hoa bay dưới cơn mưa có lẽ là một thú vui tao nhã, nhưng Thành Ngọc đối với cảnh này, quanh hậu hoa viên cũng chỉ thấy những mỹ nhân đau ủ rũ dưới màn mưa. Thanh Linh đứng một bên cảm thán: "Nhìn đóa tứ quý Hải Đường e ấp dưới màn mưa thực sự là cảnh đẹp làm đắm say lòng người..." Thành Ngọc lại chỉ có thể nhìn thấy một mỹ nhân mặc đồ màu cam bị nước mưa đập vào đến mức gần như hôn mê... Nàng cảm thấy chỉ có trời cao mới có thể hiểu được nỗi khổ của nàng. May thay Thanh Linh kiếm được một cô ca cơ hát rất hay từ trong phủ ra để nàng giết thời gian, ngoài ra xung quanh ngôi đình nhỏ này cũng không có trồng các loại hoa cỏ gì, vì thế nàng ngồi ở trong ngôi đình này cũng ngồi được bốn ngày.
Hồng y ca cơ đánh đàn tỳ ba đang hát đến đoạn "quỳnh hoa tồi chiết, lãnh hương tận tạ, tây phong chỉ hướng vô tình dạ." Mạnh hương cô nương vốn không có bất cứ giao tình gì với nàng đột nhiên bước vào.
Ca cơ hạ giọng, Thành Ngọc ngồi thẳng dậy cười cười hỏi Mạnh Trân: "Trân cô nương đây là nghe được giọng ca tuyệt mỹ của Liên Âm tỷ tỷ, cho nên mới có hứng thú đến đây ngồi..." Nhìn Mạnh Trân đứng thẳng giống như một cây dương liễu trước mặt nàng, nàng liền thay đổi lời nói: "Đến đây đứng sao?"
Mạnh Trân nhíu mày lạnh lùng nhìn nàng: "Quận chúa là quận chúa của Hi triều sao, sao lại gọi một kép hát có thân phận thấp bé là tỷ tỷ?"
Thành Ngọc đưa quạt lên chống lấy trán. Nàng kỳ thực không chỉ gọi kép hát là tỷ tỷ, thậm chí các cô nương thanh lâu trong Bình An thành, phàm là người nàng từng gặp, nàng đều gọi là tỷ tỷ. Các cô nương cảm thấy nàng ăn nói ngọt ngào, khó mà gặp được một người phá gia chi tử đáng giá ngàn vàng như thế, vì thế các cô nương đều rất thích nàng, nàng trước nay đều cảm thấy đây chẳng phải là vấn đề gì to tát, bây giờ tự nhiên có người đến chỉ trích nàng, nhất thời nàng cảm thấy có chút ngơ ngác.
Mạnh Trân tiếp tục nói: "Gần một tháng nay, ta nhìn thấy quận chúa cứ thương hoa ngắm điểu, câu cá, bây giờ còn ở chung với hạng kép hát, quận chúa người cứ định ngày ngày đều sống như thế sao?"
Thành Ngọc cảm thấy mình như thế này cũng tính là đang tu thân dưỡng tính rồi, phải biết nàng ở thành Bình An có thể làm được như vậy, Chu Cẩn có lẽ sẽ vui vẻ đến mức đốt hương khấn trời rồi. Nàng mỉm cười, nhướng mi hỏi Mạnh Trân: "Ta như thế này chẳng lẽ chưa đủ tốt sao?"
Mạnh Trân đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới, trong ánh mắt lướt qua một tia khinh miệt, nhướng cao mày nói: "Quận chúa muốn sống một cuộc đời như vậy, thì không nên sống trong Lệ Xuyên vương phủ. Lệ Xuyên vương phủ không giống Vương phủ trong kinh thành, không dung được những người ở trong phú quý tiêu diêu không hiểu sự đợi như quận chúa, quận chúa sớm muộn gì cũng làm liên lụy đến thế tử, chi bằng sớm ngày rời khỏi đây trở về Tĩnh An vương phủ, như thế, đối với quận chúa, đối với thế tử, đối với Vương phủ, đều là chuyện tốt."
Thành Ngọc dùng quạt chống dưới cằm.
Mạnh Trân nhàn nhạt nói: "Vẫn mong quận chúa suy nghĩ kỹ lại." Lời nói ra cũng không đợi Thành Ngọc đáp lời, đã quay người dời bước khỏi ngôi đình, dưới cơn mưa lất phất điềm nhiên bước đi.
Hông y ca cơ Liên Âm tùy ý gảy dây đàn, đàn lại khúc nhạc bị ngừng lại lúc nãy, Thành Ngọc vẫn đang lấy quạt chống cằm, nửa ngày sau mới nói: "Thanh Linh tỷ tỷ nói Trân cô nương sẽ đến khiêu khích ta, Liên Âm tỷ tỷ, sao ta lại cảm thấy Trân cô nương không giống như đang khiêu khích ta mà là đang đuổi ta ra khỏi Vương phủ nhỉ."
Liên Âm khẽ mỉm cười: "Quận chúa dùng từ đuổi này, không tính là một từ hay, nô tỳ cảm thấy uyển chuyển một chút, dùng từ khuyên nghe có vẻ hay hơn một chút."
Thành Ngọc mở quạt, che đi nửa khuôn mặt, động tác cực kỳ phong lưu, nhẹ giọng cảm thán: "Đều là muốn ta đi thôi mà."
Liên Âm ôm cây đàn tỳ bình tĩnh hát lên một câu: "quỳnh hoa chiết, lãnh hương tạ, tây phong chỉ hướng vô tình dạ". Cong mày cười: "Quận chúa và nô tỳ dùng ca hát làm niềm vui, thì sao phải cứ lãng phí tâm tư để nghĩ đến chuyện của mọi người. Quận chúa chọn một khúc nhạc buồn, phối với câu nói này, thì sẽ thể hiện ra một khúc ca đau thương, nô tỳ chỉ cần bỏ đi hai chữ, quận chúa có cảm thấy khúc nhạc này không còn thê lương nữa."
Thành Ngọc gập cây quạt lại, vui vẻ nói: "Liên Âm tỷ tỷ không hổ là chuyên gia nhạc khúc, là người biết dùng từ."
Nhưng Thành Ngọc vẫn cứ suy nghĩ đến chuyện rời khỏi vương phủ này.
Nàng ở Lệ Xuyên vương phủ, là vì nàng muốn kết giao bằng hữu với Quý Minh Phong, trùng hợp vị quản gia trung thành của nàng Chu Cẩn vì chê nàng phiền phức cho nên mới vứt nàng ở chốn này.
Ý của Chu Cẩn là sau nửa năm nữa sẽ đến đón nàng. Lúc nàng đến Vương phủ là giữa tháng hai, lúc này mới gần đến giữa tháng năm.
Mối quan hệ của nàng với Quý thế tử có thể giống như vậy thực sự là không có ý nghĩa gì hết, nàng có ở lâu hơn trong vương phủ thì cũng không có gì để nói cả, nhưng Lệ Xuyên không thái bình hơn thành Bình An là bao nhiêu, nàng cứ như vậy tùy tiện rời khỏi vương phủ, nếu như nàng có chuyện gì xảy ra thì thái độ của hoàng đế cũng khó nói, nhưng Chu Cẩn thì nhất định sẽ ra tay phá luôn cả Lệ Xuyên vương phủ... Nếu như vậy thì chỉ thêm phiền phức cho phu phụ của lão vương gia mà thôi.
Nàng cảm thấy vẫn là ở trong vương phủ mới là tốt nhất.
Từ đó về sau cứ mỗi lần gặp được Mạnh Trân, liền nhìn thấy ánh mắt và ý tứ của đối phương như muốn nói "ngươi vì sao vẫn chưa rời đi", nàng đều xem như không nhìn thấy.
Có lần vì bắt một chú bướm bay ngang qua thác nước nhỏ trong hoa viên, Thành Ngọc với tay nhón chân nhảy qua, vô tình nghe được Mãnh Trân đang dùng tiếng Nam Nhiễm nói chuyện với tỳ nữ của mình, có vài câu là đang nói về nàng.
Vì tỳ nữ kia nói: "Thế tử điện hạ tháng này mỗi lần đến đều đi đến hoa viên tản bộ, cô nương người..."
Mạnh Trân không nói gì.
Vị tỳ nữ kia căm giận nói: "Vị Hồng Ngọc quận chúa kia vì sao vẫn chưa rời đi, theo tình theo lý nếu như cô nương đã nói rõ với nàng ta vậy rồi, nàng ta vẫn cứ ung dung ở trong vương phủ làm một người vô dụng liên lụy đến thế tử điện hạ? Nàng ta là không nghe hiểu ý tứ của cô nương hay là..."
Mạnh Trân nói: "Nàng ta hiểu." Nhàn nhạt nói tiếp: "Chỉ là nữ tử trung nguyên, đại khái đều cứng đầu như vậy."
Nói đoạn hai người bước ra khỏi ngọn tòa sơn thạch, liền nhìn thấy nàng, vị tỳ nữ mặt tròn kia trở nên hoảng loạn, Mạnh Trân lại rất trấn tĩnh, còn chau mày lại.
Thành Ngọc cười rạng rỡ, thẳng ngón tay lên đưa vào giữa miệng, suỵt với nàng một cái, đoạn chỉ vào chú bướm đang đậu trên cành hoa Phật Tang màu đỏ, đưa tay kiễng chân đến gần đóa hoa Phật Tang kia, giống như diều hâu bắt mồi mạnh mẽ vồ lấy chú bướm kia, lại lập tức bò dậy từ bụi hoa Tùng phiền não nói: "Di, thế mà người cũng có thể chạy được". Rồi chạy theo chú bướm kia mất hút.
Từ trong gió nhẹ phảng phất nghe được tiếng thở dài của tỳ nữ mặt tròn kia: "May mà nàng ta không thể nghe được tiếng Nam Nhiễm."
Mạnh Trân nhàn nhạt nói: "Có thể nghe hiểu thì sao chứ." Thanh âm ẩn chứa chút phẫn nộ: "Thật là một người ham chơi không có ý chí!"
Bước chân đuổi theo chú bướm kia của Thành Ngọc không hề dừng lại.
Nếu như đang ở thành Bình An, có ai dám nói nàng cứng đầu, nàng đã đánh cho đối phương một trận đến bán thân bất toại rồi, đừng nói là một công chúa mãn tộc, cho dù là đương triều công chúa cũng đừng hòng thoát. Nhưng niệm tình nàng ta đang ở tại Lệ Xuyên vương phủ, như những gì Thanh Linh nói, Mạnh Trân là người mà Quý thế tử cần dùng, Quý thế tử tuy rằng đối xử với nàng như vậy, nhưng dù sao hắn cũng đã từng cứu nàng. Vả lại nàng tại vương phủ cũng có ân chăm sóc nàng ba tháng nay, bởi vì Chu Cẩn là kiểu người nếu nói rằng nửa năm nữa đến đón nàng thì nhất định sẽ là nửa năm nữa đến đón, bởi thế bọn họ vẫn phải chăm sóc nàng thêm ba tháng nữa mới được.
Chung quy Lệ Xuyên vương phủ quả thực có ơn với nàng.
Nàng bằng lòng vì chút ân tình này, chịu đừng chút địch ý mà Mạnh Trân đối với nàng.
Thời tiết mùa hạ, trong tam phục mặt trời chói chang, ở trong hoa viên cực kỳ nóng, Thanh Linh liền dẫn nàng ra ngoài nghe đọc sách, cho nên rất ít khi nhìn thấy Mạnh Trân. Thanh Linh nhắc một câu, nói gần đây trước phủ có nhiều việc, thế tử vô cùng bận rộn, Thành Ngọc không hỏi nhiều, Thanh Linh cũng không nói nhiều hơn nữa. Hai người chỉ là đi nghe sách xem kịch, vui chơi qua ngày.
Kết quả cuối tháng đó, xảy ra chuyện rồi.
Quý thế tử đem theo tinh binh đi thăm dò cổ mỗ Nam Nhiễm. Khi đi có mười tám người, khi trở về chỉ còn lại hai người. Một người là Mạnh Trân người còn lại là Quý thế tử vì cứu nàng mà bị trúng độc.
Quý thế tử thân trúng kịch độc, sanh tử như mành chỉ mỏng, theo lý mà nói thì đây là thời cơ thích hợp nhất để hòa hoãn mối quan hệ giữa hai người.
Thanh Linh chiếu theo các thoại bản tự cổ chí kim, cùng với những tâm đắc cao thâm, hiểu được dù hai con người có cách nhau trăm sông ngàn núi thì chỉ cần quận chúa nàng lấy nước mắt rửa mặt ngày ngày hầu hạ bên giường thế tử, trong lúc thể tử yếu đuối nhất nhất định không thể nào kháng cự lại nổi, cho nên nhất định sẽ nghe theo nàng.
Những ngày trước đây nàng thờ ơ đứng bên ngoài để quan sát, cảm thấy quận chúa là một người rất lạc quan. Vị thế tử tự cho rằng quận chúa là ngây thơ ấu trĩ không thể sánh vai được với hắn, vì thế nên mới đem quận chúa cách xa hắn ra ngàn dặm, nhưng cái người không cố chấp không chịu nhìn rõ là thế tử mới đúng. Nàng cảm thấy lần này nàng tính toán như vậy hoàn toàn là vì tốt cho thế tử.
Nhưng vấn đề là Quý thế tử làm việc quá kín kẽ quá thủ đoạn, cho nên đến khi Thanh Linh dò la ra tin tức thế tử trúng độc đã là ba ngày sau; đợi đến khi nàng vừa nghĩ ra kế hoạch hoàn hảo giúp Quận chúa chớp lấy thời cơ cùng Thế tử để làm tiêu tan những hiềm khích lúc trước, thì kịch độc của Thế tử đã được giải.
Đây chính xác là chiêu trò giống như trong thoại bản, phiên phiên công tử đối mặt với tính mạng ngàn cân treo sợi tóc được giai nhân ở bên chăm sóc, thống khổ rơi lệ, nhưng đó lại không phải là Thành Ngọc.
Người phối ra thuốc giải cho thế tử cũng là Trân cô nương.
Người ở bên giường phục vụ hầu hạ cho thế tử là Trân cô nương.
Sau khi thế tử tỉnh dậy người khóc giống như hoa lê rơi dưới trời mưa cũng là Trân cô nương.
Thanh Linh cảm thấy thế tử và quận chúa sợ là triệt để nguội lạnh như vậy mãi thế rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]