Bốn ngày chớp mắt đã trôi qua, hôm này là ngày lành mà quốc sư đã tính ra để hoàng thượng có thể ngự giá đến Tây Khánh. Thành Ngọc ngồi canh chừng trong Thập Hoa lâu, nhìn về phương xa ngóng trông tin tức của Liên Tam đến từ Nhân An đường, chờ hết bốn ngày cũng không đợi được, trong lòng chợt thấy trống rỗng đến cùng cực.May mà ở chỗ Tiểu Lý có xảy ra mấy sự cố làm chuyển đi sự chú ý của nàng.
Chuyện của tiểu Lý, chính là chuyện của một vài đám pháo hoa. Chính là nói tối hôm qua cô nương Hàn Trân Nhi đàn tỳ bà của Mộng Tiên lầu đột nhiên xuất gia làm ni cô, mà khắp phố truyền ra biết bao nhiêu là tin đồn, nói rằng tiểu Lý đại phu vô cùng luyến mộ Trân Nhi cô nương, lâu nay đang si tình mà tích góp ngân lượng muốn chuộc thân cho Trân Nhi cô nương.
Hoa Phi Vụ lo lắng tiểu Lý đại phu chịu được sự đả kích này, nên đặc biệt chạy một chuyến đến Thập Hoa lâu, kêu Thành Ngọc mấy ngày này có thời gian hãy đến xem xem tiểu Lý một chút. Thành Ngọc cảm thấy điều mà Hoa Phi Vụ suy nghĩ rất đúng, liền trốn Chu Cẩn chạy thẳngđến Nhân An đường nói rằng muốn hẹn với tiểu Lý, muốn đi dạo phố.
Dạo phố nhiều có thể hoá giải ưu sầu.
Nhân An đường hôm nay không có quá nhiều bệnh nhân, khuôn mặt anh tuấn tiểu Lý đại phu nhìn thật ưu sầu,nhìn thấy Thành Ngọc đến hẹn hắn, giống như đã lường trước được nàng nhất định sẽ đến tìm hắn, một câu cũng không nói, lập tức đóng cửa đi ra ngoài với nàng.
Hai người một đường từ Lâm An môn dạo đến phố Thanh Hà, từ phố Thanh Hà vòng qua Thải Y Cảng cuối cảng Thanh Hà có toạ lạc một toà lầu lớn tên là Mộng Tiên lầu.
Thành Ngọc đứng với tiểu Lý một lúc lâu trước Mộng Tiên lầu, gió lạnh thổi qua làm hai người cùng hắt xì một hơi.
Tiểu Lý nhìn chăm chú vào cây hợp hoan nằm mé bên Mộng Tiên lầu: "Đi mãi đi mại lại thế nào lại đến chỗ này rồi."
Thành Ngọc nghĩ người bị đau khổ vì tình tiểu Lý đang chuẩn bị bộc lộ nỗi buồn voi s nàng đây, liền lấy chút tinh thần chủ động đến gần tiểu Lý.
Tiểu Lý nhìn nàng một cái, ỉu xìu chỉ vào cây hợp hoan mà hắn nãy giờ vẫn chăm chú nhìn: "Vẫn còn nhớ tháng giêng năm ngoái, lần đầu tiên ta gặp được Trân Nhi cô nương chính là ở chỗ kia, lúc đó nàng đang bị mấy tên công tử nhà giàu bám ríu, muốn nàng đàn một khúc Tỳ Bà Hành cho họ ở dưới gốc cây này
Thành Ngọc ngỏng hai tai lên để nghe nhưng lại không nói gì cả
Tiểu Lý nói: nàng cũng nói gì đi chứ."
Thành Ngọc nàng là một thiếu nữ thích đá cầu yêu vận động, đối với chuyện phong nguyệt thực sự là không hiểu lắm, cũng không hiểu được trong thời khắc tình sầu bi thảm này phải nói chuyện gì; ấm ớ nửa ngày lại thốt ra một câu:" ồ, trên sách có viết đến cái này, các chàng trai anh tuấn cứu mỹ nữ đều có bắt đầu như thế... Vậy là Trân Nhi cô nương bị các công tử nhà giàu bám ríu...sau đó ngươi qua giúp nàng, rồi các người quen biết nhau?"
Tiểu Lý nhìn lên bầu trời phía xa xăm: "À không, khó mà gặp được chúng ta liền ép Trân Nhi cô nương đàn một khúc Tỳ Bà Hành , lại ép nàng đàn thêm một khúc Phi Hoa Điểm Thúy, chúng tôi cảm thấy nàng đàn rất hay, sau đó thường hẹn nhau đi nghe nàng đàn." Khuôn mặt tiểu Lý tràn đầy vẻ tưởng niệm tổng kết:" Cái này gọi là không ép không quen biết, ta cũng tính là một tri âm của Trân Nhi cô nương!"
(Đây là đạo lý gì, Cẩn Nhi anh có cửa rồi haha)
Thành Ngọc trầm mặc nói:" Các người.... Kiểu phát triển này hình như không giống với kiểu , phát triển câu chuyện tài tử cứu giai nhân như trong sách..."
Tiểu Lý khiêm nhường: "Cũng không có gì đặc biệt." Nhưng một lát lại nhìn nàng nói: "Nếu như ta không đoán sai thì hôm nay nàng đến tìm ta, là đặc biệt đến thăm dò ta làm thế nào để an ủi Chu Cẩn nhà các người phải không?"
Thành Ngọc nói: "Ừ...A?"
Tiểu Lý ra vẻ cao thâm nói: "Chu Cẩn nghe ta nói Trân Nhi cô nương đánh đàn tỳ bà rất hay, mỗi lần ta đến Mộng Tiên lầu đều đi cùng đến, lúc đó ta đã cảm thấy Chu Cẩn đối với Trân Nhi cô nương không bình thường rồi." Hắn gật đầu tự thán phục chính bản thân mình: "Ta quả nhiên là có mắt nhìn mà." Lại ngẩng đầu nhìn Thành Ngọc: "Lần này Trân Nhi cô nương xuất gia, Chu Cẩn hắn vốn là một đáng anh tài, Trân Nhi cô nương lại tài sắc vẹn toàn, hai người có thể tu thành chánh quả cũng là một chuyện tốt đẹp, nhưng có những lúc, một đoạn trần duyên cũng không nhất định phải tu thành chính quả, lần này Trân Nhi cô nương xuất gia, ta nghĩ nàng đại khái là cảm nhận được Phật duyên của mình đã đến, nếu như Trân Nhi cô nương còn có đoạn Phật duyên này, duyên phận ở chốn hồng trần..." Nói đoạn tiểu Lý đồng tình lắc lắc đầu: "Thực ra ta cũng không biết phải an ủi Chu Cẩn như thế nào, mấy ngày nay mọi người cứ thuận theo hắn một chút, còn thế nào thì phải xem xem bản thân hắn tự mình có thể nghĩ thông hay không thôi.
Thành Ngọc trầm mặc một lúc mới nói: "Cái đó, tiểu Lý à, ta cảm thấy..."
Tiểu Lý ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Y quán không thể đóng cửa quá lâu, ta phải về trước đây." Lại ân cần nhắc nhở Thành Ngọc:" Cứ theo như ta nói đi, cứ thuận theo Chu Cẩn một chút, đừng để hắn càng phiền não nhiều hơn, người học y tuy rằng có tấm lòng cứu người, nhưng ta hiểu Chu Cẩn, nàng cứ để cho hắn đau khổ mấy ngày đi, nói không chừng sẽ qua vượt được thôi." Nhìn khuôn mặt hoang mang Thành Ngọc, nghĩ một chút lại đưa ra thêm một kiến nghị mới:" Hoặc là, hắn nếu như hắn thực sự thích đàn tỳ bà, vậy thì thế này đi, qua vài ngày nữa ta có thời gian sẽ đưa hắn đến Khoái Lục Viện giới thiệu cho hắn tiên tử tỳ bà Kim Tam Nương, đau khổ vì tình ấy mà, haha, chẳng lẽ một bữa hoa tửu không trị nổi sao?"
Thành Ngọc nói: "Ta cảm thấy chuyện này có lẽ..."
Tiểu Lý phất tay, ngắt lời nàng:" Cho dù Chu Cẩn hắn có kiên định hơn nữa, một bữa hoa tửu không được thì ta không tin mười bữa hoa tửu không thể trị khỏi, chúng ta đi mười lần, haha, cứ như vậy đi!" Nói rồi vỗ vỗ vai Thành Ngọc, cảm thấy cảm thán cho người bạn tốt si tình của mình hai câu, sau đó cất chân rời đi.
Thành Ngọc nhìn theo bóng lưng của tiểu Lý, do dự một hồi lâu, cảm thấy cái vị đụng một cái liền muốn mời Chu Cẩn đi uống mười bữa hoa tửu, không thể nào là cái người trong miệng thiên hạ đồn đại là người vì si tình mà gom ngân lượng để chuộc thân cho người con gái mình yêu được. Mà cho đến khi tiểu Lý nói như đinh đóng sắt rằng Chu Cẩn yêu Hàn Trân Nhi, Thành Ngọc nghĩ lúc nàng trốn Chu Cẩn chạy từ Thập Hoa Lâu ra, vừa hay nghe được Chu Cẩn đang cùng với Diêu Hoàng bàn chuyện vận mệnh thịnh suy của Vương triều Đại Yến một trăm năm sau, trong ngữ điệu có thể nghe ra vài phần thổn thức. Nàng cảm thấy, nếu như Chu Cẩn thực sự yêu mến Hàn Trân Nhi như thế này, tất cả sự thổn thức đó đều sẽ dành cho chính bản thân hắn rồi, hắn còn có tâm tư gì để đi thổn thức cho vận mệnh thịnh suy của Vương triều Đại Yến nữa chứ.
Tình cảm tay ba của Chu Cẩn, Lý Mục Châu và Hàn Trân Nhi, nàng càng nhìn càng không thể hiểu được. Nhưng dù sao thì chuyện này có lẽ cũng không có ai hiểu được, cũng sẽ không gây ra án mạng, nếu như đã không gây ra án mạng vậy thì không có chuyện gì nữa rồi.
Sau khi nghĩ thông nàng dự định quay trở về Thập Hoa lâu, lúc nâng mắt nhìn vào chỗ náo nhiệt ở đầu bến cảng, đôi chân liền không nghe lời chạy qua đó xem xem.
Nơi đầu bến cảng hoá ra là có một ông già đang xiếc khỉ, hai chú khỉ vừa giỏi làm trò lại cơ trí, hấp dẫn rất nhiều người vây quanh xem.
Thành Ngọc cũng vây quanh đó một lúc lâu, chú khỉ nhỏ đó vừa diễn xong ông lão kia liền cầm theo chiếc mũ cỏ lật ngửa ra để xin tiền, Thành Ngọc mò mẫm trong ống tay áo hồi lâu mới phát giác hôm nay ra ngoài không mang theo túi tiền. Chú khỉ ngỏ kia liền làm mặt quỷ với nàng, nàng không chấp nhận được sự nhạo báng đó, kích động bừng bừng muốn chạy một mạch về Thập Hoa lâu lập tức.
Vừa hay ông trời muốn đối đầu với nàng, tất cả những thứ thú vị bình thường nàng tìm không thấy hôm nay đều đẩy ra trước mắt trên đường nàng đi: Lão Triệu tò he bày ra mấy con tò he đầy đủ các hình dáng khác nhau, trên con hẻm nhỏ ở Thải Y Cảng bày ra một quầy hàng ; Lão Trương làm kẹo gương rời xa kinh thành mấy tháng trời hôm lại bày ra một quầy hàng ở sát bên quầy tò he; Lão Trần thợ mộc một tháng mở cửa tiệm có vài lần, lại đúng hôm nay mở cửa để bày ra khoá vuông thập nhị mới của hắn.
Thành Ngọc lập tức muốn xông về nhà lấy tiền...nhưng sau khi trở về rồi có thể từ dưới mắt của Chu Cẩn đề thoát ra hay không chuyện này cũng khó nói, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là bỏ đi.
Nàng lướt đến cạnh quầy to he, lấy lên một hình người nhỏ đá cauad cầu mây xem một chút: lại lượn qua quầy kẹo gương, lấy lên một hình người đá cầu mây nhìn một chút, lại bước qua quầy hàng gỗ của Trần thợ mộc lại lấy lên một khoá vuông thập nhị xem một cái. Đứng trước cửa tiệm này một chút đứng ở cửa tiệm kia một chút, đứng mãi lại thấy mệt, liền dứt khoát đi đến một tiệm trà gần đó. Ông chủ tiệm trà có chút quen biết với nàng liền mới nàng uống một chén trà lạnh.
Thành Ngọc thương tâm uống trà, uống đến một nửa thì có một tên nhóc khoảng mười hai mười ba tuổi gì đó đột nhiên thò đầu ra, lấy trên lưng xuống một cái túi màu xanh lam, hì hà hì hục mở ra đẩy đến chiếc bàn vuông trước mặt nàng, nói có người tặng cho nàng.
Thành Ngọc mơ màng mở cái túi ra, chỉ nhìn thấy rất nhiều chiếc hộp tinh xảo ở bên trong. Mở một chiếc hộp ra, nhất thời trợn mắt bên trong hộp là một hình tò he hình một người đang chơi cầu mây; lại mở ra thêm cái nữa, bên trong là một cây kẹo gương hình cầu mây; nàng run rẩy mở ra chiếc hộp lớn hơn còn lại, gỗ hoa lê làm thành một chiếc khoá vuông thập nhị đập vào mắt, nàng dường như có thể nhìn thấy được dấu tay của mẹ lúc nãy còn lưu lại. Lại mở ra hết mấy cái hộp bên cạnh, đều là tất cả những thứ lúc nãy nàng dạo quanh các quầy hàng từng nhìn qua hay sờ đến.
Thành Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu, muốn hỏi cậu nhóc kia, lại không nhìn thấy tông ảnh của cậu nữa rồi. Ông chủ tiệm trà cười ha hả chỉ đường cho nàng: "Tiểu công tử muốn tìm tiểu tử kia ư? Lúc nãy nhân lúc người mở mấy chiếc hộp kia, tiểu tử đó đã đi chạy thẳng đến tửu lầu phía đối diện rồi, lão hán chưa hề thấy nó bước ra ngoài, có lẽ vẫn còn đang ở trong lầu đấy!"
Thành Ngọc tay trái còn nhéo nhéo tò he hình người chơi cầu mây nhanh chóng cảm tạ ông chủ, lại đẩy mấy cái hộp kia qua nhờ ông chủ trông giùm, bước nhanh ra khỏi tiệm trà đi về phía tửu lầu đối diện.
Vừa ra khỏi tiệm trà, nàng liền nhìn thấy trên cửa sổ đối diện tầng hai của tửu lầu có một bóng người nhìn nghiêng của một chàng trai áo trắng.
Lúc này vừa hay có mây trôi qua, che đi ánh mặt trời chói mắt. Dưới đầu trời trong xanh, ngôi tửu lầu tinh tế và cổ xưa tựa như một mỹ nhân đoan nghiêm trang nhã đứng giữa khu phố cổ, trước lầu là một cây Phượng Hoàng có một cành cây lặng lẽ mọc ngàng qua vào tận trong cửa sổ của tửu lầu. Chàng trai áo trắng khẽ ngẩng đầu nhìn vào nhánh cây kia, khuôn mặt bị che mất đi hơn một nửa, nhưng cho dù như vậy thì Thành Ngọc cũng có thề nhận ra đó là ai.
Nàng vui vẻ vẫy tay với chàng trai đó: "Liên Tam ca ca!"
Chàng trai tựa hồ có chút ngẩn người, sau đó cũng cúi đầu nhìn nàng, nhìn nàng một lúc đâu, nói với nàng qua khẩu hình: "Lên đây."
Mắt Thành Ngọc cong cong: "Vậy huynh đợi muội chút!"
Tam điện hạ hôm nay nhìn có vẻ rất nhàn rỗi, nhưng tam điện hạ mười mấy ngày gần đây cũng bất quá cũng chỉ có được nửa ngày nhàn rỗi như thế này mà thôi
Lúc đầu khi chàng đến với phàm thế này, chỉ vì để có thể dễ dàng trông coi Trường Y sau khi được trùng sinh, mới lập ra đại công đưa mình lên cái chức vị đại tướng quân này. Nhưng Đại tướng quân bổn triều ở bên ngoài lãnh binh đánh giặc, còn ở trong triều còn phải đến nghe chuyện triều chính, tất cả đều rất bận rộn. Mà gần đây ngoài mở mấy cuộc họp chính vụ, tam điện hạ còn bị dán thêm một chuyện mới, đêm đêm còn phải đến ngoại thành tuần tra, cho nên càng bận rộn hơn nữa.
Chuyện mới này chính là vì muốn tìm kiếm tông tích của Tổ Thị thần
Trong lòng Tam điện hạ vốn không hề tình nguyện nhúng tay vào chuyện này, nhưng liên quan đến tổ thần, chàng tuy rằng không muốn can thiệp vào ba cái chuyện này, nhưng lại không thể không có vài suy xét
Tổ Thị thần có năng lực quay ngược thời gian, trong lúc thần tính của nàng vẫn còn chưa được thức tỉnh, không nói đến thần tộc ma tộc quỷ tộc, cho dù là yêu tộc, một khi đã tìm được nàng, có thề khống chế nàng là một chuyện vô cùng dễ dàng. Mà bất luận là tộc nào có thể tìm ra và khống chế Tổ Thị thần thì đó cũng chính là kiếp nạn của tứ hải bát hoang.
Có được Tổ Thị, thì có thể có được năng lực nghịch chuyển thời gian. Mà ma tộc, họ nhất định sẽ quay trở lại thời Hồng hoang, lúc Thủy tổ Thiếu Quán còn thống lĩnh ma tộc chiếm bá lên Nam Hoang, đông át thần tộc tây chế quỷ tộc, ma tộc có bao nhiêu là phong quang; còn quỷ tộc, bọn họ nhất định sẽ quay về hai vạn năm trước, lúc đó Kình Thương còn chưa bị phong ấn, đang chuẩn bị kế hoạch chiến đấu với thần tộc, là thời kỳ quỷ tộc phồn vinh nhất; còn thần tộc, thần tộc lúc này đã có thế lực mạnh nhất trong ba tộc, nhưng một khi có được Tổ Thị, với dã tâm hừng hực của Từ Chính Đế thì chắc hẳn cũng sẽ có một vài sự tính toán và các suy nghĩ.
Nhìn khắp bát hoang này, có thể bảo vệ Tô Thị khỏi tứ hải bát hoang mà không có chút tư tâm nào đại khái cũng chỉ có hai vị thượng thần thời hồng hoang Đông Hoa đế quân ở Thái Thần Cung, Chiết Nhan ở Thập Lý Đào Hoa mà thôi. Mà chuyện này nếu nói đến hai từ đáng tin thì chỉ có mỗi Đông Hoa đế quân.
Theo cách làm việc lâu nay của tam điện hạ, chàng sẽ đem cái nồi nước này hắt vào người của Đông Hoa đế quân cho xong chuyện, nhưng khổ là ở lúc này chàng đang là một vị thần đã hạ phàm, khó có thể tự mình đến truyền tin cho Đông Hoa, chiếu theo thời gian để tính toán thì đế quân có lẽ vẫn đang trong thời gian bế quan, vì thế chàng chỉ đành tự mình làm trước cái chuyện này mà thôi.
Tam điện hạ tìm kiếm hơn mười ngày, cũng không hề có thu hoạch gì, nhưng hôm nay vừa sáng hôm nay nhận được bái thiếp của Túc Cập quốc sư, trong đầu lại nghĩ ra một vài manh mối. Quốc sư nói gần đây có được mọt quyển sách, trong sách có nhắc đến một vị thượng thần viễn cổ mà hắn chưa từng nghe nói đến, hắn nghĩ muốn tìm lúc nào đó để thỉnh giáo chàng.
Lúc này tam điện hạ có nửa ngày rảnh rỗi, liền ra ngoài chỉ giáo cho quốc sư. Kết quả nửa đường gặp phải Thành Ngọc.
Lúc đó chàng thực sự ở rất gần nàng, nhưng nàng cứ ngồi xồm trước quầy làm tò he, lấy một con tò he lên chơi rất chăm chú, căn bản không chú ý đến chàng.
Tam điện hạ nheo mắt nhìn nàng, trong lòng nghĩ: ai nói rằng mong chờ được cùng dạo tửu lầu với ta, phải ở trong nhà an toạ, nghiêm túc đợi chàng truyền tin đến? Chàng không tin nàng quả thật là rất sáng suốt.
Nàng đại khái là vô cùng thích cầu mây, lấy một trâm màu tím bằng gỗ đàn dây dưa thương lượng với ông chủ tiệm tò ý: "Ta lấy cây trâm này đổi lấy cây tò he này của ông được không?" Ông chủ không biết nhìn hàng, ngắm nghía cây trâm một hồi, không thèm để ý đến nàng.
Nàng lại cúi người xuống thương lượng tiếp với ông chủ:" Vậy ta dùng cây trâm này sờ một chút cây to he của ông một lát được không?" Ông chủ chê bai trừng mắt nhìn cây trâm của nàng :" Không được sờ, sờ bẩn thì sao."
Tam điện hạ đứng phía sau lưng nàng dưới bóng cây Liễu rũ, lúc này chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của nàng, nhưng chỉ cần như vậy cũng có thể thấy được sự buồn bã của nàng. Chàng nhìn nàng ủy khuất đứng dậy trước quầy hàng nhỏ, ánh mắt vẫn còn đặt trên người nộm chơi cầu mây kia, nhìn hồi lâu cuối cùng cũng lắc người đi khỏi, khi đi còn ngoái đầu nhìn lại ba bốn lần.
Nàng hôm nay mặc một bộ nam trang màu lục nhạt, đầu tóc búi lại, trên trán có cột một cái dây buộc trán cùng màu. Mà trên mặt nàng cũng có non nớt của một tiểu công tử bình thường, nhưng mắt ngày như liễu, ánh mắt nàng như có những vì sao tinh tú, dung mạo đó chính là nguyệt thẹn hoa nhường, bờ môi mỏng thắng cả hoa đào mùa xuân , khuôn mặt không bởi vì không không trang điểm mà làm mất đi vẻ đẹp. Lúc nàng dùng khuôn mặt đó làm ra vẻ ủy khuất lạc lõng , quả thực là không thể nhẫn tâm.
Tam điện hạ thường tự cho rằng bản thân mình có trái tim sắt đá, trong từ điển của chàng chưa bao giờ có ba từ không nhân tâm, nhưng một khắc sau trong lòng chàng đã ôm nguyên đống hộp, nên trong một khoảnh khắc đó chàng cảm thấy rất hoang mang, không biết bản thân đang làm cái gì đây.
Chàng lúc này giống đi theo phía sau Thành Ngọc, giúp nàng mua tò he, mua kẹo gương mua khoá vuông thập nhị, còn mua lại tất cả những thứ đồ chơi mà nàng từng nhìn từng sờ đến.
Trên phố huyên huyên náo náo, tam điện hạ lần đầu tiên đứng giữa đường tự sinh ra sự nghi ngờ đối với chính mình. Chàng cảm thấy Thành Ngọc thích những thứ kia, toàn bộ đều rất ấu trĩ, so với tiểu tiên nga bằng ngà tiểu tăng Phật tháp mà chàng làm còn tệ hơn ngàn lần, nhưng mà với phẩm vị của chàng, chàng vì sao lại mua những thứ này cho Thành Ngọc, điều này hoàn toàn là một câu đố chưa có lời giải.
(Tình yêu à... lúc nào cũng làm cho chúng ta trở nên mù quáng haizz. Tam công tử em mặc niệm cho anh)
Vừa hay lúc đó có một cậu nhóc chạy ngang qua, chàng nhắm mắt tính toán một chút, mắt không nhìn tâm không phiền, liền đưa cho cậu nhóc kia một ít tiền kêu nó đem mấy thứ đang ôm trong lòng qua tặng cho Thành Ngọc.
Thành Ngọc bởi vì vội vàng chạy lên lầu hai, cho nên khi đứng trước bàn của Liên Tam liền có chút thở dốc.
Tam điện hạ ngẩng đầu nhìn thấy cây tò he trong tay nàng, lông mày nhìn không được mà nháy một cái. Nhưng Thành Ngọc hoàn toàn không chú ý đến sự ghét bỏ trên mặt tam điện hạ, rất vui vẻ nhìn một vong từ cái tò he cho đến chàng, ngập tràn vui vẻ nói:" Mấy thứ này đều là Liên Tam ca ca tặng muội sao?"
Tam điện hạ bất động thanh sắc bước lùi một bước, đại để là không muốn thừa nhận mình đã bỏ tiền ra mua mấy thứ đồ chơi ấu trĩ đó, chàng không trả lời câu hỏi của nàng chỉ hỏi ngược lại:" Sao cứ mỗi lần ta gặp muội, muội đều khổ não vì tiền thế?"
Thành Ngọc nắn nắn con tò he ngồi bên cạnh chàng nghĩ một chút:" Cũng không phải chỉ là lúc huynh gặp muội không thôi đâu, lúc huynh gặp muội muội cũng luôn khổ não vì tiền." Nàng giống như một người đã trải qua hết nhân tình thế thái thở dài một hơi:" Muội từ năm ba tuổi đến nay luôn khổ não vì tiền." Phảng phất như nàng là một người rất hiểu được nỗi khổ của thế gian vậy, lắc lắc đầu thở dài:" nhưng đây mới chính là nhân sinh a, có thể làm gì được?" Nói xong nàng trầm mặc một lát:" Nhân sinh thực sự là quá khó rồi, huynh nói có phải không?"
Tam điện hạ nhìn nàng một hồi, móc ra từ tròn tay áo một xấp ngân lượng đưa qua cho nàng, nhìn ngẩng người nhưng không có nhận lấy, liền nghiêng người giúp nàng nhét vào trong tay áo:" chuyện của nhân sinh ta không hiểu lắm, khó hay không ta cũng không biết được, muội cầm lấy cái này vừa tiêu vừa suy nghĩ đi."
Thành Ngọc nhấc tay áo lên, trợn mắt nhìn số ngân phiếu bên trong, động tác chút buồn cười, trong âm thanh tràn ngập sự nghi hoặc:" Đây là...huynh cho muội tiền tiêu vặt sao?"
Tam điện hạ tự rót cho mình một chén trà:" Đúng vậy."
Thành Ngọc nắn nắn tay áo đựng ngân phiếu, không thể tin được:" Nhưng mà biểu huynh đường huynh ruột của muội, còn có Chu Cẩn, bọn họ còn chưa từng chờ muội tiền tiêu vặt nhiều như vậy!"
Tam điện hạ để chén trà trên tay xuống, đáy chén chạm vào mặt bàn vang lên một tiếng cạch. Chàng nhíu mày nói:" Ta cũng rất hiếu kỳ, họ rốt cuộc làm thế nào có thể nhẫn nhịn được khi nhìn thấy muội đau khổ vì tiền như vậy?"
Thành Ngọc cảm thấy nàng đang làm cho Liên Tam hiểu lầm rằng các người thân của đối xử với nàng quá hà khắc, cứng ngắc giúp bọn họ nói mấy lời:" Vậy đại khái cũng không thể trách bọn họ được, có thể vì muội là một phá gia chi tử, thương hay tiêu tiền bậy bạ làm cho họ không thể không phòng bị." Nàng có chút khó nói:" Nhưng mà Liên Tam ca sĩ, số tiền này nhiều quá rồi, muội có nên lấy..."
Tam điện hạ từ chén trà kia ngẩng đầu lên:" Câu nói này có chút quen tai."
Thành Ngọc lập tức nhớ đến thái độ cứng kiên quyết của nàng lúc Liên Tam tặng cho nàng tiểu tiên nga làm bằng ngà hôm đó. "nhưng..." Nàng thử quan sát sắc mặt của Liên Tam tự dưng phát ra một âm tiết, lập tức nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo không nằm ngoài dự đoán của Liên Tam.
Nàng sầu não nói:" Nhưng muội cứ thế này mãi, có phải không tốt lắm không."
"Cứ như thế mãi?"
Nàng lảm nhảm một hồi:" Cứ ăn đồ của huynh dùng đồ của huynh, bây giờ còn lấy tiền của huynh..."
Tam điện hạ nhìn nàng một cái:" Muội có tiền không?"
Nàng nhớ lại lúc mình bị cấm túc có dồn được mớ tiền, hàm hồ nói:" Có, có một chút."
Tam điện hạ nhàn nhạt nói:" có một chút, vậy thì là không có rồi." Lại nhìn thấy nàng nãy giờ vẫn cầm chặt cây tò he:" Có thích huynh mua cho muội mấy thứ này không?"
Thành Ngọc thành thực gật đầu nói:" Thích, thích lắm."
Tam điện hạ lại nhàn nhạt nói:" Vậy thì là rất thích rồi." Chàng tiếp tục nói:" Muốn đem mấy cái này trả lại hết không?"
Lần nầy nàng không nói gì.
Tam điện hạ nhìn nàng:" Không có tiền, nhưng lại có quá nhiều sở thích, muốn sống tốt, trừ chuyện ăn của ta dùng đồ của ta, muội bản thân cảm thấy bản thân còn có thể làm sao đây?"
Thành Ngọc nghĩ một lát, không nghĩ ra phải làm thế nào.
"Ài." Nàng thở dài:" Vì vậy muội mới nói, nhân sinh quả thực là rất khó khăn mà."
Tam điện hạ kết luận một câu đặt dấu chấm hết cho câu chuyện này:" Vậy cứ như thế đi."
Thành Ngọc hiển nhiên cảm e như thế này có chút không ôn thoả, nàng cúi đầu nghĩ ngợi một hồi, bò lên bàn hỏi Liên Tam:" Vậy...Liên Tam ca ca huynh có thứ nào đặc biệt yêu thích không?" Nàng nghiêng đầu nhìn chàng, nhẹ giọng hỏi:" Muội học rất nhanh, học cái gì cũng vô cùng nhanh, huynh thích thứ gif, muội học rồi làm tặng huynh."
Tam điện hạ nhìn nàng một lúc lâu:" Có thể học hát không?"
Thành Ngọc im lặng một lúc:" Chỉ có cái này muội học thế nào cũng không học được, Liên Tam ca ca đổi cái khác đi."
Tam điện hạ đó một cái:" Múa?"
Thành Ngọc lại im lặng một lúc: "Cũng chỉ có múa hát ta học thế nào cũng không học được, Liên Tam ca ca đổi thêm lần nữa đi."
Tam điện hạ lại đổi cái khác: "Đàn?"
Thành Ngọc lại im lặng thêm lần nữa: "Cũng chỉ có hát, múa và đàn..."
Tam điện hạ bất lực ngắt lời nàng: "Không phải muội học đều rất nhanh sao?"
Thành Ngọc nhanh chóng nhìn chàng một cái, lại cúi đầu, ngón chân dí dí dưới sàn nhà:" Người có thông minh đến đâu thì cũng có sở đoản..."
Tam điện hạ nói: "Sở đoản của muội cũng nhiều thật đấy."
Thành Ngọc phẫn nộ mà không dám nói, nghĩ cả nửa ngày, lại đề nghị:" Muội bắn cung không tồi nè, muội đi săn cho huynh mất con thỏ nhé."
Liên Tam cười cười: "Ta bắn cung cũng không tồi, có thể săn mãnh hổ cho muội."
Nàng có chút câm nín:" Vậy...vậy muội còn có khả năng nhìn một lần là nhớ."
Tam điện hạ nhướng mày:" Thực sự không nhìn ra muội có khả năng nhìn một lần là nhớ."
Thành Ngọc nhớ lại bản thân trước mặt Liên Tam lúc nào cũng quên đông quên tây, hình như cứ mỗi lẫn nhìn thấy chàng đều quên mất chuyện liên quan đến chàng, nàng cảm thấy chủ đề này không thể tiếp tục nói nữa, cố gắng giải thích cho bản thân:" Vậy...muội chỉ cần để tâm thì sẽ không quên, có thể là rất nhiều lúc... muội quá không quá để tâm đi..."
"Ồ, không quá để tâm." Tam điện hạ nói.
Thành Ngọc lập tức hiểu nàng vừa lại noi sai rồi, cứng ngắc bổ sung:" Hoặc có lúc muội uống say rồi, hay nghĩ đến chuyện quan trọng khác, như vậy cũng..."
Lần này tam điện hạ tương đối khoan dung, không có quá nghiêm túc với nàng chỉ nói:" Nhưng cho dù muội có khả năng nhìn một lần là nhớ, vậy thì đối với ta rốt cuộc có ý nghĩa gì sao?" Điều này quả thật là rất thiết thực.
Thành Ngọc cảm thấy lấy được lòng của Liên Tam quả thực là một chuyện rất khó khăn, nàng tựa hồ đã vắt hết não, cuối cùng nhớ đến một tuyệt kỹ:" Muội...muội biết thêu hoa!" nhớ đến cái tuyệt kỹ này của mình nàng vui vẻ như muốn nhảy cẫng lên:"Liên Tam ca ca huynh có lẽ không biết thêu hoa đâu nhỉ!"
Lời vừa nói ra, liền bị Liên Tam dùng sức kéo lấy. Nàng lúc nãy vừa mới bò lên trên bàn, khi nàng cả người đều không có chút sức lực nào, Liên Tam nắm lấy vai kéo đến bên cạnh chàng, nàng giống như một con ngỗng ngây ngô bị ném vào đống lửa, hoàn toàn không tự giác được, hoàn toàn không thể nói đạo lý, cũng không thể kháng cự mà rơi vào trong lòng chàng.
Lúc hồi thần nàng mói phát hiện trong phòng là một mớ hỗn độn, nguyên là tiểu nhị bưng thức ăn đi ngang qua bị vấp cái ghế té ngã, cả nồi canh trên tay bị đổ ra ngoài. Lúc nãy nàng đang ngồi trên chỗ gần lối đi, may mà Liên Tam kịp thời kéo nàng mới không bị nước canh làm ướt áo.
Trong lúc hoảng hốt nàng nghe Liên Tam hỏi mình:" Muội còn biết thêu hoa?"
09/11/2019
----------
💚Dịch bởi Quá khứ chậm rãi
💚Vui lòng không mang đi nơi khác, nếu mang đi nhớ ghi nguồn, vì đó chính là sự tôn trọng tối thiểu đối với công sức của dịch giả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]