Chương trước
Chương sau
TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Chương 8.2:

Lúc định thần lại nàng mới phát giác ra mình đang ở rất gần với Liên Tam, sau đó nàng cảm thấy thất kinh vì phát hiện mình đang ngồi trên đùi Liên Tam, giống như một con tôm đang cong người lại, một tay nắm lấy vai phải của Liên Tam còn tay trái của Liên Tam thì đang chắc chắn đỡ lưng nàng.

Trước khi ý thức đến chuyện ngại ngùng, khuôn mặt nàng đã đỏ bừng lên theo bản năng, chỉ là vô ý thức mà đỏ mặt, bởi vì màu đỏ đó trở nên mơ hồ. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng tựa hoa hồng, đôi mắt đen lúng liếng như hạt trân châu đen, nhìn vào có chút xấu hổ. Nhưng sự e thẹn đó lại mang theo sự ngây thơ.

Nàng ngồi trên đùi Liên Tam, không quên rằng phải trả lời câu lúc nãy chàng hỏi:" Muội biết thêu hoa mà, còn thêu rất đẹp nữa là đằng khác." Thanh âm mềm mại, dịu dàng như nước chảy.

Nàng hiển nhiên đối với sự xấu hổ đột nhiên phát sinh này của mình mà cảm thấy không thể tin nổi, có chút khó chấp nhận, lại không thể hiểu nổi mà ho một tiếng:" Liên Tam ca ca, huynh để muội xuống đi." Nàng nhẹ giọng nói.

Tam điện hạ lại không hề bỏ nàng xuống, đôi mắt màu hổ phách của chàng nhìn chằm chặp nàng, giống như một con mãnh hổ đang nhìn chăm chặp vào chú nai xinh đẹp. Thành Ngọc theo bản năng cảm thấy sợ hãi, đấu tranh một hồi, muốn rướn người lên. Tay phải của Liên Tam mạnh mẽ giữ chặt eo nàng.

Nàng nghi ngờ, trong mắt hiện lên vẻ kinh dị, không động tác này của chàng là vì sao, nhưng eo nàng cho dù lúc nãy có động đậy nhưng vẫn rất thẳng tắp, vì vậy nàng không cần phải ngẩng đầu nhìn chàng, dường như nàng có thề nhìn thẳng vào mặt chàng. Cái cao có lệch lạc đến vi diệu này khiến nàng cảm thấy mình giống như một con nai.

Nàng cuối cùng cũng dám nhìn thẳng vào mặt Liên Tam, còn có ánh mắt của chàng. Sau đó nàng phát hiện khuôn mặt đó lại không hề có bất kỳ biểu cảm nào. Một khuôn mặt không biểu cảm, lại có thể trong khoảnh khắc nhìn vào nàng trên đôi mày hiện lên một ý cười nhàn nhạt, hơi ấm nhè nhẹ phả vào tai nàng:" Nếu đã biết thêu thùa vậy thêu cho ta một chiếc túi thơm đi."

"Nhưng." Nàng xấu hổ đến không thể chịu được nữa, chỉ có thể dựa vào bản năng hành sự, âm thanh có chút mềm mại hàm chứa chút oán thán, "Đừng tưởng muội không hiểu mà có bắt nạt muội." Nàng nhẹ nhàng đẩy Liên Tam ra, đương nhiên là không thể đẩy được, thấp giọng nghiêm túc giải thích với chàng, "Bởi vì huynh trưởng tặng mũ giày, tình lang tặng túi hương, tặng cho Liên ca ca huynh là phải tặng mũ giày." Đôi mắt phượng của chàng ẩn chứa chút ý, tay trái vẫn giữ lấy eo nàng, nàng cũng học theo nàng thấp giọng nói:" Nhưng ta chỉ muốn một cái túi hương." Giọng nói lành lạnh cố ý hạ thấp xuống, giông như tiếng suối róc rách chảy dưới ánh trăng, chỉ dựa vào chút thanh âm thần bí như nước chảy đó lại khiến cho người ta có chút không hiểu được nó đến từ nơi nào. Phảng phất như có một cảm giác ám muội không thể nói thành lời.

Bị cái âm thanh đó mê hoặc nàng không biết mình phải làm gì lúc này, chỉ có thể nhẹ nhàng đẩy chàng một cái nữa:" Liên Tam ca ca huynh phải nói đạo lý nha!"

Chàng nắm chặt lấy bàn tay đang đẩy ra của nàng, nàng liền run nhẹ một cái, không biết phải phản ứng lại ra sao, chàng đã bỏ nàng xuống rồi. "Chính sự của ta đến rồi."

(Chính sự không đến là anh không buông chứ gì, Tống Tống em nhìn nhầm anh rồi)

Chàng cười cười để nàng xuống chiếc ghế bên cạnh, giúp nàng chỉnh lại ống tay áo bị nhăn. "Đi dạo phố một mình đi nhà." Lại nhặt cây tò hè nàng làm rơi xuống đất trong khi hoảng hốt lúc nãy, tự nhiên giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy.

Thành Ngọc giống như trong giấc mơ rời khỏi tửu lầu, cho đến khi về đến quán trà lạnh mới tỉnh tảo trở lại. Sau khi tỉnh táo nàng mới cảm thấy nghi ngờ bản, theo lý mà nói thì Liên Tam ca ca chỉ là ca ca, chàng giúp nàng một lần, nàng chỉ không cẩn thận mà lỡ rơi vào trong lòng chàng đây rõ ràng toàn bộ đều là ngoài ý muốn, nhưng nàng vì sao lại đỏ mặt tía tai thế này?

Nàng nhíu mày tự hỏi bản thân, ngồi cho đến khi ông chủ tiệm trà thấy quán đông lên mà nàng thì lại ngồi đó chiếm chỗ nàng mới nghĩ ra một kết luận như đúng như sai. Vậy có khả năng là bởi vì lúc đó ở trong lòng Liên Tam nàng ngồi như một con tôm, cho nên bản thân cảm thấy cái động tác đó thật ấu trĩ và mất mặt.

Tuy rằng đã nghĩ ra một cái cớ ly kỳ đến vậy, vậy mà nàng đã có thể thuyết phục bản thân, còn cảm thấy rất thoải mái, vả lại còn cảm thấy như trút được gánh nặng. Quả nhiên là một thiếu nữ vô tri không có chút kinh nghiệm phong nguyệt nào.

Chính sự là tam điện hạ nói đến đó mang tên quốc sư. Sau khi Thành Ngọc rời khỏi đó, người ngồi ở chiếc bàn cạnh cạnh cửa sổ, tam điện hạ lại trở về với cái vẻ thanh lãnh phong nhã, một mình ngồi uống trà thưởng hoa, cái vị tam điện hạ một mình trộm lấy nửa ngày nhàn rồi của chốn phù sinh. Chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng lại như có như không liếc xuống tiệm trà lạnh ở đối diện phía bên kia, cho đến khi quốc sư đứng trước mặt chàng mới khẽ thu lại ánh mắt.

Quốc sư Túc Cập là quốc sư của triều đại tiên đế. Bốn mươi năm trước quốc sư bị sư phụ hắn dụ dỗ xuống phục vụ cho tiên đế, lúc đó tiên đế vẫn còn là một thiếu niên trẻ tuổi, quốc sư cũng là một thiếu nữ niên. Như hôm nay cỏ trên mộ tiên đế đã mọc cao ba trượng mà cái vị đáng lẽ phải già cằn già cỗi như quốc sư hắn vẫn còn là một thanh niên. Vì thế toàn bộ văn võ bá quan trong triều đình đều vô cùng kính phục hắn.

Nhìn thấy cái khuôn mặt đó không thể không cảm thấy kính sợ.

Năm quốc sư được sư phụ hắn nhặt lên núi tu đạo cũng chính là năm gặp phải hạn hán. Lúc này quốc sư chẳng qua chỉ là vị một miếng cơm lót dạ qua ngày, chứ không hề có ý muốn xa với như tu đạo thăng thiên gì cả. Nhưng lại không cách nào kháng cự lại căn cốt thiên bẩm của hắn, con đường tu đạo chính là muốn bao nhiêu thuận lợi thì có bấy nhiêu thuận lợi, cho đến khi trưởng thành rồi muốn trở về quê hương mở một tiệm điểm tâm, cầu xin rất lâu rất nhiều lần nhưng sư phụ hắn hoàn toàn không đồng ý.

Cho đến khi hắn cầu xin đến khi mức sư phụ hắn cảm thấy phiền toái liền ném hắn vào trong triều đình của tiên đế làm quốc sư.

Con người tiên đế ấy à, chính là một hoàng đế rất không biết lý lẽ. Giống như trong triều đình cũng không hề thiếu văn quan hiền minh và võ quan anh dũng, nhưng từ khi tiên đế lên ngôi liền mang hết văn quan hiền minh võ quan anh dũng bọn họ tống hết vào hậu cung, gặp được cái loại hoàng đế như vâyh, muốn bảo vệ cho đất nước bình ổn, cũng thật sự phải tin vào huyền học, nhờ cả vào quốc sư.

Vì vậy công việc của quốc sư lúc tiên đế còn tại thế rất nhiều, áp lực cũng rất lớn, trong triều truyền tin ra tính cách của hắn cũng không hề tốt, trên thực tế tính cách của hắn cũng không hề tốt, cho đến sau khi tiên đế băng hà, tính cách của quốc sư mới trở nên ôn thuận hơn một chút.

Sau khi Thành Quân đăng vị, đã đem lại cho vương triều Đại Yến một không khí hoàn toàn mới, thiếu niên thiên tử, sáng suốt đầy hứa hẹn, xử lý hết mọi mầm bệnh thâm căn cố đế được nuôi dưỡng trong triều, thực sự là một người vô cùng vô cùng có bản lĩnh. Triều đình bắt đầu chỉnh đốn lại mọi thứ để trở thành một triều đình thái bình không hỗn loạn, cho nên quốc sư cũng có thể an bình vui vẻ mà trải qua những thánh ngày dưỡng lão, mỗi ngày rảnh rỗi thì xem xem sách cô nghiên cứu công thức điểm tâm mới gì đó, đợi cho đến khi Thành Quân có thể đối phó được lại mọi công chuyện, nếu như vẫn chưa có được cơ duyên phi thăng, hắn sẽ trở về trấn nhỏ ở quê hương mở một quán điểm tâm.

Nay thiên tử đã là một thiên tử có tâm, biết được sở thích của quốc sư, giúp quốc sư mở một quán điểm tâm có lẽ hắn không làm được nhưng bình thường cũng có thể ban cho quốc sư mấy cái cổ tịch tàng thư trân quý gì đấy thì có thể. Gần đây Lệ Xuyên vương vào kinh thành những nhậm chức, đã trình lên rất nhiều những cuốn sách cổ và đồ quý hiếm của Nam Nhiễm, thiên tử liền chọn ra vài quyển sách cổ đó gửi qua cho quốc sư. Hôm nay quốc sư mang đến cho đề thỉnh giáo tam điện hạ, chính là một quyển sử sách trong số đỏ.

Quốc sư đem quyển sách đó bày ra trước mặt tam điện hạ nhờ chàng xem xét, ngón trỏ chỉ vào một chỗ trong sách nói:" Đây chính là chỗ này." Trên sách là văn tử của nam nhiễm, Túc Cập vừa dịch vừa đọc,"....Tổ của loại người A Bố Thác mang theo tộc nhân chuyển đến thế giới này, khi mới đến chỉ nhìn thấy thiên địa rộng lớn không có ranh giới, không có bốn mùa, không có ngũ cốc, cũng không có bất cứ sinh linh nào, chúng tộc nhìn thấy những điều này đều đổ lệ nói:" Chúng ta vẫn phải chết ở nơi này." Trong lúc đang khóc như mưa thì đột nhập có một thần nữ giáng xuống từ trong ánh sáng, thân khoác hồng y, chân đeo chuông vàng, vẻ đẹp giống như ánh mây đỏ rực buổi bình minh, phong tư hệt như ánh trăng lạnh lẽo. A Bố Thác tôn xưng nàng là tổ thần A Lan Đa, mang theo chúng nhân cùng hành lễ..."

Lướt qua vài trang nữa lại tiếp tục nói:" Vào ngày hiến tế, Na Lan Đa cắt mưa gió kéo thành cờ hộ pháp, cắt mây trắng tạo nên thiên kiều. Cờ phong vừa động, thiên kiều cũng được nâng lên, trên cầu có vô vàn ngọn dao nằm sát nhau như chiếc răng lược. Tổ thần Na Lan Đa tóc dài đen nhánh, khoác hồng y, bước chân trần đi trên từng mũi dao, khi đi qua có tiếng chuông vàng kêu đinh đang, mỗi bước chân có hồng liên nở rộ, chốn hồng trần chợt phát ra ánh sáng. Thiên kiều trăm dặm, hồng liên vạn đoá, Na Lan Đa bước sang bờ bên kia của thiên kiều đột nhiên hoá thành ánh sáng, ánh sáng tựa như như cánh chim Phượng Hoàng sặc sỡ đầy màu sắc phủ khắp thiên hạ, thế giới tối tăm mù mịt bỗng dưng trở nên sáng rỡ, hoá ra bốn mùa, cỏ cây đều thi nhau sinh trưởng, chim kêu thú chạy, không khác với bát hoang là mấy. Chúng tộc khóc than, khóc cho tổ thần Na Lan Đa xả thân cứu thế. Nhân tổ A Bố Thác vô cùng bi ai, tìm kiếm tiên thể của tổ thần ba tháng trời, cuối cùng chỉ tìm được một đoá hồng liên.

Quốc sư đọc đến đây mới dừng lại, đang muốn bắt đầu hỏi chuyện tam điện hạ chuyện mình muốn hỏi, nhìn thấy tam điện hạ chủ động lật sách qua, muốn xem nội dung phía sau. Nhưng trang kế tiếp lại là một trang giấy trắng. Tam điện hạ lại lật tiếp một trang, thì lại có chữ, nhưng câu chuyện được ghi trong này lại không phải là nội dung trước đó. Tam điện hạ nhíu mày, nâng mắt nhìn quốc sư:" Ngươi là đang muốn hỏi ta người được ghi chép trong này, Na Lan Đa là ai phải chứ?"

Túc Cập nói:"Đúng vậy."

"Tiếng Nam Nhiễm từ Na Lan Đa, ta nghĩ." Chàng dừng lại một chút lại nói:" Có lẽ có thể dịch thành Tổ Thị."

Lúc nãy Túc Cập đọc đến đoạn này thực sự Liên Tam có chút chấn động trong lòng, tựa như chỉ cần đem những ghi chép này hoàn toàn khớp với lịch sử của Tổ Thị, trong bát hoang không hề có được, nếu như đem quyển sách này đến trước mặt Đông Hoa, sợ là đế quân cũng phải ghé mắt xem. Nhưng sau khi xem quyển sách này rất lâu, Túc Cập cũng đã đọc cho nghe tam điện nghe, nhưng khi nghe đến hai chữ Tổ Thị này lại không hề cảm thấy chấn động, ngược lại còn có chút mơ hồ.

Tam điện hạ nhìn khuôn mặt mơ hồ của quốc sư nói:" Nhìn ngươi thế này có lẽ vẫn chưa nghe qua danh xưng của Tổ Thị thần." Lại nói:" thiết nghĩ cái tên Na Lan Đa có lẽ cũng chưa từng nghe đến."

Túc Cập lẩm bẩm:" thực sự là chưa từng nghe qua." Nghi hoặc nói:" bất quá, theo như trong sách miêu tả, phàm nhân lúc đó được cái vị quân vương tên A Bố Thác kia mang chúng tộc từ chỗ nào đó đến thế giới này, nhưng mà lúc ấy rất khó khăn, sau đó có một vị tên là Na Lan Đa xả thân hiến tế, mới có được trời đất hoá dục ngũ cốc bốn mùa như hôm nay, để cho chúng phàm nhân có thể sinh tồn. Theo như điều này mà nói, Na Lan Đa có lẽ là do mẫu thần của phàm nhân chúng ta rồi. Nhưng mà liên quan đến chuyện từ đầu có trời từ đâu sinh ra loài người, Các tộc tuy đều có truyền thuyết riêng, ta trước đây lại chưa từng nghe nói đến truyền thuyết thế này. Trung Nguyên có truyền thuyết chính thống, chính là Bàn Cổ khai thiên, huynh đệ Phục Hy Nữ Oa hòa hợp sinh ra người phàm, vì phàm nhân chúng ta là điểu mưa khiến gió cũng đều nhờ hai vị thần này.

Tam điện hạ dừng lại một lúc: "Tất cả những gì ta biết là Phục Hy thần là Nữ Oa thân chưa từng sinh ra người phàm, nhưng tộc Nam Nhiễm nhắc đến vị Na Lan Đa này, "Tam điện hạ sửa lời,"Vị Tổ Thị Thần, lại là vì tôn thần được thần tộc chúng ta cung phụng, cũng xác thực là mẫu thần của phàm nhân các người."

Túc Cập một mặt chấn kinh.

Tam điện hạ lật thêm hai trang sách nữa: "Quyển sách này xem ra không phải là nguyên bổn, màu mực vẫn còn mới, giấy cũng không có chút bụi nào, có lẽ chỉ là bản sao chép." Giữ lấy đầu trang giấy trắng."Trang này chép bị xót rồi? Quyển sách gốc có thế cho ta xem một chút được chăng?"

Túc Cập đã từng phụ trợ bên cạnh tiên đế nguyên cả một triều đại. Tiên đế là một người trong bụng chẳng có chút chữ nghĩa gì nhưng lại là một hoàng đế rất thích hỏi mười vạn câu hỏi vì sao, Túc Cập bị hắn dày vò hơn ba mươi năm, sớm đã dường thành thoái quen phàm đụng bất cứ nghi vấn nào đều có thể đem đầu đuôi từ tổ tông mười tám đời của nghi vấn đó giải thích ra một lượt.

Cho nên lần này tam điện hạ vừa hỏi quốc sư liền có thể nhanh chóng trả lời: "Điện hạ nói không sai, đây chính là bản sao chép, nhưng hoàng thượng ban xuống cho ta cũng chỉ là bản sao chép này mà thôi."

Tam điện hạ không kịp hỏi thêm, quốc sư đại nhân lại trả lời tiếp: "Nhiều thế hệ Lệ Xuyên vương đều muốn thu phục Nam Nhiễm quốc, Nam Nhiễm nằm tiếp giáp với Lệ Xuyên, có thể nói là một nhánh tộc thân bí nhất trong tộc Tây Nam Di, chuyên dùng độc trùng lại có sở trường kỳ môn độn giáp, trong nước Nam Nhiễm rất nhiều sơn trạch, âm u khó lường. Nói đến thế tử Lệ Xuyên vương đời này, hắn đã từng đi và cổ mộ Nam Nhiễm để do thám, trong cổ mộ cất giấu rất nhiều những ghi chép về địa lý núi sông ở Nam Nhiễm cùng với những quyển sách cổ viết về những kỳ phương kỳ thuật. Vì thế vì vậy mà đã sai người vào trong cổ mộ để sao chép những quyển sách đó, ý muốn rằng biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Ngón tay dài của quốc sư chỉ là những chữ đen được viết trên quyển sách nói: "Quyển sách này có lẽ cũng là một trong những bản sao chép được từ hôm đó. Nhưng nghe nói quyển gốc có để mật thuật, gặp gió liền tan thành tro bụi, vì vậy như hôm nay thế tử cũng không có được bản gốc, chỉ có thể lấy được bản sao chép."

Ánh mắt của tam điện hạ dừng lại trên trang giấy trắng của quyển sách dừng lại một chút: "Vì vậy, nếu muốn biết được trên trang sách này đã ghi chép cái gì, cách duy nhất chính là tìm ta người đã sao chép bản gốc để hỏi phải không?"

Túc Cập gật gật đầu: "Lệ Xuyên vương phủ canh giữ vô cùng nghiêm mật, tuy rằng chưa từng có người nào có thể do thám được người nào sao chép quyển sách này từ phủ của hắn ta, nhưng ta càng xem càng cảm thấy số văn tự này có chút cảm giác quen thuộc, gióng như là nét chữ của một vị quận chúa mà ta quen. Vị quận chúa này thông minh tuyệt đỉnh, tính thông rất nhiều ngôn ngữ của các tộc, có một năm đã dùng mười ba loại văn tự khác nhau đẻ viết lời chúc phúc cho thái hoàng thái hậu, trong mười ba loại văn tự đó có một tiếng là của Nam Nhiễm. Mà vì quận chúa này, trước đây cũng đã từng đi du ngoạn đến Lệ Xuyên.

Ngón tay của tam điện hạ gõ nhẹ lên thành chỗ viết "Nhân tổ A Bố Thác vô cùng bi ai, tìm kiếm tiên thể của tổ thần ba tháng trời, cuối cùng chỉ tìm được một đoá hồng liên" nhàn nhạt nói: "Vậy thì đi hỏi vị quận chúa kia đi, sau "đóa hồng liên", ngày đó nàng còn nhìn thấy cái gì mà lại quên chép vào."

Vị quốc sư hỏi cũng nhanh nhẹn đáp cũng lưu loát kia lúc này lại có chút ấp úng, ho một tiếng:"Cái này..."

Tam điện hạ nhướng mày.

Quốc sư đại nhân lại ho thêm vài tiếng: "Cái này...điện hạ người vẫn là đừng nói ra rằng người muốn hỏi chuyện này đi, nếu như chuyện này truyền đến tai của quận chúa đó, cho dù là ta đi hỏi thì quận chúa cũng chưa chắc đã nói cho ta biết."

Tam điện hạ nhíu mày: "Xem ra tính cách của quận chúa này không tốt lắm."

Quốc sư nói: "Tiểu quận chúa...tính cách rất tốt, nhưng mà đối với điện hạ người, có lẽ..."

Tam điện hạ cảm thấy có chút kỳ quái: "Ta là một thần tử ngoại triều, còn có thể gây thù kết oán gì với một quận chúa được sống trong khuê phòng?"

Quốc sư đại nhân trầm mặc một khắc: "Điện hạ người đã từng thoái hôn với nàng."

Tam điện hạ nói: "Ta..."

(Anh cãi hả)

Sau đó tam điện hạ nhớ lại xác thực là từng có một chuyện như vậy. Lúc vừa vào mới vào triều, thái hoàng thái hậu liền ban cho chàng hôn sự này, nhưng chàng là một người của thiên tộc thì có thể thành với người phàm cái gì thân cơ chứ, cho nên chàng đã cự tuyệt. Cự tuyệt rồi chàng cũng quên mất.

Tam điện hạ nhíu mày, cũng trầm mặc một lúc lâu sau đó nói: "Không có thoái qua, chỉ là cự tuyệt mà thôi."

Túc Cập thở dài một hơi, thật lòng thật dạ mà bình luận: "Điều này đối với một cô nương nhà người ta cũng không có sự phân biệt gì lớn lắm.

----------

💚Dịch bởi Quá khứ chậm rãi

💚Vui lòng không mang đi nơi khác, nếu mang đi nhớ ghi nguồn, vì đó chính là sự tôn trọng tối thiểu đối với công sức của dịch giả.

--------

Thất tỷ lải nhải:

Tiểu Hoa: Hóa ra hoa chủ người còn biết cả mười ba ngôn ngữ

Tiểu Lý: Nàng trước nay đều chưa từng ra nước ngoài, làm sao có thể học nhiều ngôn ngữ như vậy?

Lê Hưởng điềm nhiên: Bỏi vì giá tiền giúp người ta mần bài tập ngoại ngữ gấp năm lần sao với làm bài hán tự

Thành Ngọc: Tất cả những thứ đó đều không quan trọng, bất luận thế nào, Thành Ngọc ta chính là một người bác cổ thông kim học quán trung tây rồi!

Bà Yuan: Chị Nọc học ngoại thương đi??? Chậc em không cần anh Tống nữa, em yêu chị được không, hai chị em mình sẽ cùng đi du lịch cùng nhau tiêu tiền cùng nhau bao trai đẹp. Thế nào hấp dẫn chứ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.