Lúc Thiên Bộ hồi phủ, nghe thị nữ nói Yên Lan công chúa đang ở trong phủ, bây giờ đang ngồi hầu cờ với tam điện hạ, Thiên Bộ ngẩn người.
Lúc nãy ở trước hàng tơ lụa nàng không hề lừa Thành Ngọc. Thời gian gần đây tam điện hạ đêm nào cũng đi rồi sáng ngày ra mới trở về phủ không biết là đang bận chuyện gì, cho dù có dừng chân nghỉ ngơi trong phủ cũng không không quá một canh giờ trước bữa trưa. Yên Lan công chúa tuy có vài lần đến tìm chàng, lần nào cũng đều không gặp được, giờ này hôm nay lại ở trong phủ, Thiên Bộ cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Vị thị nữ hầu trà trong thư phòng lúc mang trà đi đổi âm thầm bẩm báo với nàng, nói công chúa lần này đến đây xin chữ, công chúa người đem đến một bức Điệp Luyến Hoa, một bức họa sống động y như thật trình lên để nhờ công tử đề chữ. Công chúa vốn dĩ rất cao hứng, còn giúp công tử mài mực, công tử nhìn có vẻ như cũng rất hứng thú, công chúa xin đề chữ người liền đề.
Tiểu thị nữ nói, nàng không biết chữ, vì vậy không hề biết được công tử đã đề chữ gì, chỉ thấy những chữ kia nét nào cũng như rồng bay phượng múa, nét bút phi thường, nhìn rất đẹp mắt. Công tử còn đề bốn hàng liền, nàng nghĩ công chúa có lẽ phải rất vui mừng. Nhưng công chúa sau khi đọc xong bốn hàng chữ đó khuôn mặt lại ngưng trệ khó coi, âm thầm thu bức hoạ về, uống một ngụm trà muốn nói lại thôi, rồi lại uống thêm một ngụm trà nữa, cuối cùng lại không nói gì cả, chỉ là mời công tử choi cờ cùng. Trong ấn tượng của nàng Yên Lan công chúa chỉ có chuyện muốn nhờ, công tử thấy công tử từ chối, mà này hai người cứ ngồi đánh cờ mãi cho đên bây giờ.
Tiểu thị nữ nói tựa như đang bẩm báo với Thiên Bộ, nhưng thực tế là đang bất bình thay cho công tử nhà mình: "Công chúa muốn cái gif, công tử đều đã đáp ứng cả rồi, nhưng sắc mặt công chúa lại cứ khó chịu" Nàng lén lút nói với Thiên Bộ: "Nô tỳ cảm thấy, tính khí của công chúa quả thực là càng ngày càng cổ quái.
Thiên Bộ thở dài một hơi. Chuyện thị nữ kia vừa bẩm báo đó, mười phần là do Yên Lan công chúa mượn tranh để bày tỏ tình cảm, kết quả hoa rơi hữu ý nước chảy lại vô tình, vì thế cũng chỉ có đoá hoa rơi xuống bị tổn thương mà thôi. Chuyện này làm nàng nhớ lại một chuyện cũ từ rất lâu rồi.
Năm đó lúc Trường Y yêu thầm Tang Tịch, nhẫn nhịn đến mức ruột gan đều muốn khô héo, cũng từng vẽ một bức hoạ "Xuân Oanh Đề Tú Các" đến nhờ Tang Tịch đề chữ.
Lấy "Xuân Oanh Đề Tú Các" để bày tỏ tình cảm khuê các của nàng đối với Tang Tịch, thực sự là quá văn vẻ rồi, bên cạnh đó cũng hàm chứa biết bao nhiêu nỗi sầu muộn, cho nên cũng không thể trách Tang Tịch vì sao lại không thể nhìn ra được, lại đề trên bức hoạ một câu "Xuân Oanh hỷ náo tân liễu lục, hiểu phong nhất phất thanh thiên bạch".
Trường Y mang câu thơ này về cố gắng phân tích, bất quá chợt nhận ra nàng gửi bức tranh bày tỏ này lại kích động lên chí lớn của Tang Tịch, khiến cho chàng muốn được giống như ngọn hiểu phong có thể quét đi hết mọi sự yếu kém tròn Bát hoang để kiến lập nên một ngày mai tươi sáng...
Nội tâm Trường Y trong phút chốc trở nên lạnh lẽo.
Thiên Bộ thất thần một lúc, Trường Y sau khi xuống phàm thế, cái gì cũng đều quên mất, tính cách cũng thay đổi rất nhiều, duy chỉ có một thứ lưu lại đó chính là cái phần tâm ý lấy tranh bày tỏ tình cảm là vẫn còn đó, điều này thực sự làm người ta vô cùng cảm thán.
Yên Lan vẫn còn còn ở trong phòng của tam điện hạ.
Lúc vừa hạ phàm, tam điện hạ đã phân phó cho nàng là phải trông coi Yên Lan công chúa nhiều hơn một chút, Thiên Bộ cảm thấy bứt rứt, đáng lẽ nhất cử nhất động của Yên Lam công chúa sẽ đều phải nằm trong lòng bàn tay này, nhưng mà hôm nay Yên Lan công chúa đã trinh lên bức tranh nào, tam điện hạ đã đề những chữ gì, nàng cũng nên biết thì hơn.
Tiểu thị nữ ấp úng đứng một bên nói: "Lúc này Lan Vấn tỷ tỷ đang hầu bút cho công tử bên đó. Lan Vấn là thị nữ trước nghiên án của tam điện hạ.
Lan Vấn đến trước mặt Thiên Bộ, thần sắc vô cùng phức tạp, nói:"lúc đó...Yên Lan công chúa đem một bức hoạ đến cho công tử đề thơ, là một bức Điệp Luyến Hoa, Điệp Hý Thu Hải Đương, là một tác phẩm nổi tiếng của Lưu tử Lưu tài tử Lưu Tử Long, công tử trầm mặc một hồi hỏi công chúa muốn đề cái gì, công chúa hàm súc nói đề một vài chú giải đối với bức hoạ này là được."
Thiên Bộ gật gật đầu:"Điệp Luyến Hoa, nếu cộng thêm thư từ chú giải, đương nhiên là sẽ thêm hai câu kiểu thải điệp làm thế nào để yêu được hoa mùa thu mới gọi là tuyệt phối." Trong lòng nàng rất bội Yên Lan, sự ám thị to gan kiểu này, theo như tính cách thường ngày của Yên Lan, nhất định phải lấy rất nhiều dũng khí mới có thể làm đến bước này. Thiên Bộ không nhịn được mà cảm thấy tò tò tam điện hạ nhà mình rốt cuộc là đã đề những chữ gì trên đó khiến cho Yên Lan thay đổi cả sắc mặt, nàng hỏi Lan Vấn: "Lúc cô đứng đó, có nhìn thấy được công tử đã viết gì không?"
Lan Vấn ngữ khí nặng nề: "Nô tỳ lúc nãy không có nhắc đến sao, trên bức tranh đó vẽ là vẽ Thu Hải Đường?"
Thiên Bộ khó hiểu: "Cô có nhắc đến, bất quá chuyện này liên quan gì đến Thu Hải Đường?"
Lan Vấn mặt không biểu cảm quay người lại: "Thu Hải Đường, thuộc họ thân thân thảo, tháng ba hoa nở tháng tám kết quả, củ có thể nấu thuốc, trị các bệnh như ho ra máu, chảy máu mũi, xoa bóp tổn thương.
Sắc mặt của Thiên Bộ dần trở nên ngưng trọng:"Ngươi không phải là nói chúng nó là..." Nàng không nói được hết câu.
Lan Vấn trầm mặc một lúc:"Ừ." Khuôn mặt lộ ra vẻ khó chịu được:" Chính là những chú giải của công tử cho bức hoạ đó." Lại bổ sung: "Bởi vậy sắc công chúa mới không tốt như vậy."
( Ai biểu chị kêu chú giải chi... há há tui đau bụng quá)
"..." Thiên Bộ nhất thời không biết nói gì.
Thiên Bộ vừa trở về tự nhiên người hầu hạ cho tam điện hạ sẽ là nàng. Nàng vừa thay nước trà nóng cho hai vị, trên bàn ván cờ cũng đã tàn, công chúa cũng muốn trở về, Thiên Bộ chú ý đến thần sắc lúc công chúa cáo từ có một chút gì đó thất vọng.
Thiên Bộ cực kỳ đồng tình với Yên Lan, chỉ cảm thấy Yên Lan lại có thể si mê mà nhìn tam điện hạ tràn trề thất vọng, chứng minh tình cảm rất đậm sâu. Nàng thử suy nghĩ, nếu như nếu như nàng vi phạm thiên điều để yêu thương một người, chàng ta khi nhận được bức hoạ mà nàng dùng biểu đạt tình cảm lại viết liên bức tranh Thu Hải Đường có thể trị được bệnh đau nhức tổn thương, nàng cảm thấy không cần Thiên Quân đến ép nàng từ bỏ người đó, nàng sẽ tự cắt túi đoạn tuyệt với con người đó trước.
Sau khi Yên Lan rời đi, Liên Tam tùy tiện bày ra một ván cờ phức tạp trên bàn cờ, lại đưa tay với lấy cốc trà. Thiên Bộ nhân lúc chàng còn chưa uống bẩm báo: "Hôm nay lúc nô tỳ đi hàng tơ lụa, gặp được vị Ngọc cô nương kia."
Liên Tam cúi đầu uống trà, nghe được lời đó liền ngưng lại một chút, ý là để nàng tiếp tục nói.
Thiên Bộ chầm chậm nói: "Ngọc cô nương nhận ra nô tỳ, nhờ nô tỳ chuyển lời lại cho điện hạ, nói nàng bị cấm túc mười ngày, hôm nay mới được thả ra, muốn mời công tử đi dạo tửu lầu. Bởi vì điện hạ mấy ngày nay đều rất ít khi ở trong phủ, vì vậy nô tỳ cũng theo sự thực trả lời lại nàng, Ngọc cô nương nói vậy thì còn phải xem ý của điện hạ thế nào. Bởi vì mấy ngày sau nàng phải đi thăm tổ mẫu của mình, đại khái là không ở trong thành, nhưng bốn năm ngày này, nàng lại rất rảnh rỗi, nói điện hạ nếu thu xếp được thời gian, thì nhờ người đến Nhân An đường chuyển lời cho nàng."
Liên Tam đặt chén trà xuống khẽ ngưng mày, không biết đang nghĩ đến chuyện gì một lúc lấu, Thiên Bộ mới nghe chàng mở miệng nói, ngữ khí có chút dị thường:"Nàng mặc váy à?"
(Vị huynh đài này, đây rõ ràng không phải là trọng điểm... người ta là hỏi huynh có rảnh hơm mà)
Dường như cuộc đối thoại giữa hai người họ không hề trùng khớp với nhau.
Thiên Bộ nghĩ Ngọc cô nương không phải là một cô nương sao, một cô nương mặc váy điều này rốt cuộc là chuyện gì kỳ lạ cơ chứ? Nàng do dự hỏi lại Liên Tam:" Ngọc cô nương nàng... không nên mặc váy sao?"
Liên Tam chống trán nhìn nhìn vào bàn cờ, tay trái lấy một quân cờ đen muốn bỏ xuống, nhàn nhạt nói: "Chỉ là chưa nhìn thấy thôi." Đợi khi quân cờ đen kia được để xuống, chàng mới hỏi một cậu:"Trông như thế nào?"
Thỉnh thoảng Thiên Bộ vẫn luôn cho rằng mình là một người rất am hiểu nhân tâm và rất giỏi nói chuyện khi ở trước mặt Liên Tam thường xuyên cảm thấy sự tự tin của mình bị bùng nổ. Bởi vì nàng căn bản không hiểu được chàng đang nói gì, nàng cảm thấy mình không thể hiểu được vì cô vậy cẩn thận hỏi lại một lần nữa: "Điện hạ là đang hỏi, cái gì... Cái gì trông ra sao ạ?"
(Chị Bộ...e hèm. Ảnh hỏi cái váy đấy)
Liên Tam nhìn nàng một cái: "Nàng mặc váy mặc trông như thế nào?"
("她穿裙子什么样的?" Nguyên văn Tống Tống hỏi thế này nè, cũng có nghĩa là chiếc váy nàng ấy mặc trông ra sao haha cho nên chị Bộ mí hiểu lầm haha. Tiếng Tung Của quả thật vô hậu)
Thiên Bộ nhớ lại một chút:"Rất đẹp."
Liên Tam nhìn bàn cờ:"Còn nữa không?"
Thiên Bộ lại hồi tưởng một chút nữa nói: "Là một bộ váy trắng vô cùng đẹp."
Liên Tam từ bàn cờ ngẩng đầu lên nhìn Thiên Bộ, mặt không biểu cảm lấy một cuốn sách ném đến trước mặt nàng: "Lấy về nghiêm túc đọc cho ta."
Thiên Bộ cúi đầu nhìn bìa sách, bốn chữ to tướng đập vào mắt, "Tu từ thông nghĩa" . "Vậy còn cái hẹn với Ngọc cô nương thì sao?" Nàng nhặt quyển sách lên do dự hỏi Liên Tam, đây chính là hành vi của một người hầu trung thành khó được, chủ đề tuy đã bị Liên Tam chuyện đến mức đó nhưng nàng vẫn có thể giữ được bình tĩnh mà không quên đi sơ tâm.
Liên Tam nhất thời không nói gì.
Thiên Bộ nhờ lại những mỹ nhân bên cạnh Liên Tam trước đây, nhờ lại lúc bọn họ hẹn với Liên Tam, tam điện hạ cũng không hề đáp lời như vậy. Nhưng trong ấn tượng của nàng tựa hồ như chưa từng có ai đưa ra lời mời với tam điện hạ, bất luận là thần nữ cao quý, lúc ở bên cạnh Liên Tam cũng vốn cũng chỉ ở trong Nguyên Cực Cung, đợi cho đến khi tam điện hạ rảnh rỗi để diện kiến mà thôi. Có một vài thần nữ còn dùng chiêu trò nhỏ, ví dụ như giả vờ bệnh để tam điện hạ đến thăm, để có được ở cùng ngài và sự thương hại của ngài. Nhưng cũng không tính là mời hẹn gì, mà cũng rất khó nói tam điện hạ có thích kiểu cô nương như vậy hay không, có lúc chàng quả thực sẽ đến đó xem xem, có lúc chàng lại cảm thấy phiền. Rất khó để hiểu được chàng đang nghĩ cái gì.
Nhưng khi tam điện hạ ở cạnh Ngọc cô nương này, tựa hồ như lại không giống với lúc chàng ở cùng với các vị thần nữ kia... Thiên Bộ tính giúp Ngọc cô nương một lần, khẽ trấn định tinh thần, giúp Ngọc cô nương nói vài lời tốt đẹp:" Ngọc cô nương bốn ngày này đều rảnh rỗi, chuyển lời cho điện hạ, cũng chỉ muốn hỏi xem điện hạ có thời gian để ra ngoài hay không, nô tỳ nhìn thấy được nàng thật lòng rất rất muốn gặp được điện hạ người."
Thiên Bộ tự cho rằng câu nói này tuy rằng đơn giản lại có thể làm người ta cảm động, tam điện hạ có lẽ sẽ cảm nhận được. Nhưng tiếc thay tam điện hạ lại có một trái tim sắt đá, không hề cảm nhận được sự thành khẩn của nàng.
Tam điện hạ không phản đối mà nhìn nàng: "Là nàng lừa ngươi thôi."
Thiên Bộ ngạc nhiên:"...Nô tỳ không hiểu, Ngọc cô nương vì sao lại phải lừa nô tỳ?"
"Là lừa ta." Lại nghe Liên Tam bình thản nói:" Bị cấm túc mười ngày lại quên nhờ Hoa Phi Vụ báo cho ta một tiếng, sợ ta tức giận."
"Cái này..." Thiên Bộ đột nhiên nhớ lại đêm đó sau khi Liên Tam từ Tiểu Dao Đài trở về, ngày thứ hai, thứ ba, cho đến ngày thứ tư, chàng ngày nào cũng đi một lần đến Lâm Lang các. Hoá ra là vì Ngọc cô nương.
Thiên Bộ chấn kinh hơn một khắc, lại cẩn thận hỏi lại: "Nhưng khi nô tỳ nói điện hạ mấy ngày này công việc bận rộn, Ngọc cô nương nhìn có vẻ rất buồn thương." Nàng khó hiểu:"Nô tỳ còn cảm thấy, nàng nói rằng muốn gặp điện hạ không hề có ý lừa người, mà là thực sự trong lòng muốn như vậy."
"Vậy sao?" Ánh mắt Liên Tam ngưng trọng trên bàn cờ, khoé miệng khẽ cong cong.
Thiên Bộ thử dò xét: "Vậy điện hạ người... Có muốn đi gặp nàng không?"
Đợi một hồi lâu mới nghe Liên Tam nói: "Không cần". Chàng cười cười, cầm quân cờ đen vưốt ve hồi lâu rồi để xuống bàn cờ nhàn nhạt nói: "Để cho nàng cũng chờ đợi đi."
07/11/2019
-------
💚Dịch bởi Quá khứ chậm rãi
💚Vui lòng không mang đi nơi khác, nếu mang đi nhớ ghi nguồn, vì đó chính là sự tôn trọng tối thiểu đối với công sức của dịch giả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]