Tác động của một trăm cái chống đẩy đối với cơ thể vẫn còn rất rõ ràng.
Trên đường quay về phòng, cái chăn mà Giang Khoát đang cầm trở nên cực kỳ nặng, ôm bằng cả hai tay mà vẫn cứ cảm giác như sắp rớt xuống đất.
Bước vào phòng, cậu ném cái chăn lên giường rồi vung vẩy hai cánh tay một hồi.
“Tôi bóp tay cho cậu nhé?” Đường Lực nói.
“Không đến nỗi ấy,” Giang Khoát nói, “Chỉ là lâu quá rồi không vận động.”
“Rất ổn đấy,” Đường Lực nói, “Ngày nào tôi cũng chạy bộ mà cũng không làm nổi một trăm cái đâu.”
“… Cậu dùng chân chống đẩy hả?” Giang Khoát nói.
“Cậu ta chủ yếu chạy bằng tay.” Lý Tử Nhuệ nói.
Mấy người cùng cười nhảm một trận.
Tắm rửa xong, Giang Khoát chuẩn bị đi ăn với mấy người cùng phòng, nhưng Đại Pháo lại gọi điện tới bảo đợi cậu ta ở cổng trường. Nghĩ tới việc mình vừa mới lao lực quá độ cần phải tẩm bổ, cậu quyết định ra ngoài ăn.
“Đừng ăn no quá,” Cậu bảo mấy người cùng phòng, “Tôi sẽ mang chút đồ về.”
“Được,” Lý Tử Nhuệ gật đầu, “Yên tâm, tôi ăn không biết no.”
Giang Khoát cầm cái túi, bỏ quần áo cần giặt vào rồi xách ra khỏi cửa.
Đại Pháo đã gọi xe, đang đợi ở cổng. Giang Khoát lên xe, Đại Pháo liền bảo tài xế chạy thẳng tới nhà hàng.
“Tao lại tìm được một chỗ được lắm,” Đại Pháo thoải mái vỗ vai cậu, “Cải thiện chuyện ăn uống cho mày chút, nhân tiện mày khảo sát qua,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phuc/2619395/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.