Giang Khoát mãi vẫn không nôn, nhưng ở trong toilet rất lâu, xem chừng trong người khó chịu. Đoàn Phi Phàm nằm trên giường nghe thấy tiếng cậu ấy chốc chốc lại mở vòi nước rửa mặt, rồi lại tắt vòi nước, nôn khan mấy tiếng, rồi lát sau lại mở vòi nước…
Mặc dù Giang Khoát lúc này rất thảm, nhưng những âm thanh hỗn loạn này xen lẫn tiếng ồn của máy lạnh mang đến cho Đoàn Phi Phàm một cảm giác bình yên lạ lùng không thể giải thích được. Và cậu vậy mà lại ngủ được, vào khoảng thời gian mà thường ngày cậu thực sự không thể ngủ nổi.
Ngủ một mạch tới lúc trời sáng.
Đã vậy lúc tỉnh cũng là do Đổng Côn gọi điện đến, gọi cậu cùng đi ăn sáng.
“Tụi mày mua trước giúp tao đi, tao vừa mới dậy.” Đoàn Phi Phàm ngồi dậy nhìn xuống dưới. Giang Khoát trả phòng thật sớm, nhưng chiếc chăn bị cậu ấy vất dưới đất rồi đạp lên mấy bước thì cậu ấy không mang theo, vẫn vo tròn một cục để trên ghế.
Vậy cũng được, nể tình một ngàn rưỡi đấy.
Đoàn Phi Phàm xuống giường, nhặt chiếc chăn nhỏ trên ghế lên gấp lại.
Nhìn cái kiểu Giang Khoát vất quần áo thế kia, hiện tại cậu có lý do để hoài nghi rằng, liệu có phải cái chăn này bị rơi xuống đất rồi bị Giang Khoát tự mình giẫm lên mà cần phải vất đi không.
Có điều cái chăn cầm cảm giác rất thích, sờ một cái là biết hàng đắt tiền.
Nếu như Tinh Thùy Bình Dã Khoát thiếu gia không cần nữa, cậu cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phuc/2619396/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.