Con đường này vẫn không thích hợp lắm với xe đua, trên đường vẫn có xe với người, Giang Khoát thậm chí còn thấy một quầy bán trái cây trên vỉa hè.
Sau khi phóng kích động giật cục về phía trước hai trăm mét, cậu liền giảm tốc độ.
“Cảm giác này quá đã luôn,” Đinh Triết từ đằng sau nhoài lên chỉ đường cho cậu, “Đường này chạy tới cuối đường thì rẽ phải, qua vòng xoay sẽ là khu công nghệ cao. Cả một mảng phía bắc khu công nghệ cao là nguyên một bãi đất hoang được rào lại, đường làm cực tốt.”
“Rẽ ở đây hả?” Tới cuối đường, Giang Khoát hỏi.
“Đúng rồi,” Đinh Triết gật đầu, rồi lại vỗ vai Đoàn Phi Phàm, “Mày ngồi trên chỉ đường cho cậu ta chút đi.”
“Mở định vị đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Làng Hướng Dương khu công nghệ cao.”
“Có chút xíu đường thế này mà cũng phải mở định vị?” Đinh Triết nói.
“Có chút xíu đường thế này mà cũng phải chỉ đường?” Đoàn Phi Phàm quay qua nhìn Giang Khoát, “Cậu mù đường hả?”
“Không mù,” Giang Khoát nói, “Xe này của tôi là cảm biến tự động, nơi nào chưa qua, chỉ cần thầm niệm tên đường trong đầu, nó sẽ tự hiểu ý luôn rồi tự chạy qua.”
Đoàn Phi Phàm im lặng một lúc rồi chỉ về phía trước: “… Cứ chạy thẳng, bỏ hai ngã tư là sẽ thấy vòng xoay.”
Đổng Côn ngồi sau cười một hồi: “Đoàn Phi Phàm mày cũng có lúc bị cứng họng nhỉ.”
*
Sau khi chạy qua ngã tư thứ nhất, trên đường hầu như không còn người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phuc/2585470/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.