Ra khỏi bệnh viện, hai người thấy Đại Pháo đang mặt đầy khó chịu đứng bên đường.
“Đổi ca chưa?” Giang Khoát hỏi.
“Đổi rồi,” Đại Pháo nói, “Hai đứa mày ra muộn tí nữa là tao đổi ca cho người kia được thêm lần nữa rồi đấy.”
Giang Khoát chép miệng: “Thì tao cũng phải nói chuyện với sếp Giang vài câu chứ, sếp Giang mà biết mày thái độ thế này…”
“Ông ấy cứ làm ầm lên đòi mai ra viện phải không,” Đại Pháo nói, “Mày khuyên ông ấy một câu, đừng cho ông ấy ra viện.”
“Hử?” Giang Khoát ngẩn người, “Ông ấy bảo là ở lại theo dõi một chút xem có bị chấn thương sọ não không, sau đó là ra viện được rồi mà?”
“Mày nghe ông ấy làm gì,” Đại Pháo nói, “Ông ấy còn bị rạn xương sọ…”
“Cái gì?” Giang Khoát dừng phắt lại.
“Không vỡ, bác sĩ bảo không quá nghiêm trọng, không cần phẫu thuật, điều trị bảo tồn,” Đại Pháo nói, “Tao nghe bố tao bảo, ít nhất phải ở lại mấy ngày mà, với lại dù gì cũng phải tĩnh dưỡng chứ, vậy mà ông ấy cứ nhất định đòi xuất viện.”
“Ông ấy không nói với tao.” Giang Khoát nghiến răng.
“Sợ mà lo chứ sao,” Đại Pháo nói, “Vậy nên mày cố khuyên ông ấy, bảo ông ấy ở lại viện mấy hôm.”
“Ông ấy bảo tao mai là ra viện được rồi.” Giang Khoát tiếp tục nghiến răng.
“Tôi lại còn động viên ông ấy nữa chứ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi bảo ông ấy mai ra viện rồi vào công ty đi một vòng thị uy.”
“… Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phuc/2618228/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.