Nơi con hẻm đối diện bệnh viện, có một hàng cháo khá ngon, thuộc kiểu quán nhỏ mà trước đây, khi đi loanh quanh, Giang Khoát cũng sẽ ghé ăn mà không chê bẩn. Trước khi về nhà, Giang Khoát ghé hàng cháo, mua mười phần cháo Quảng Đông, thêm ít đồ ăn nhẹ, xách về cổng bệnh viện.
Đại Pháo đang ngồi trong cái xe của sếp Giang mua cho mà ngủ cực kỳ ngon lành.
“Giờ tôi lại thấy khá là hối hận vì mua cả đống đồ ăn thế này,” Giang Khoát nhìn Đại Pháo qua lớp kính cửa sổ, “Nó thật không xứng.”
Đoàn Phi Phàm gõ gõ lên cửa sổ. Đại Pháo vẫn ngủ say như chết, nhưng mấy người bên Phòng công trình ở gần đó thì nhìn thấy hai người, tất cả đều đi tới.
“Tối nay các anh vất vả rồi,” Giang Khoát nói, “Chỗ này để các anh ăn đêm lót dạ.”
“Sao lại khách sáo vậy,” Một người nói, “Sếp Giang trả chúng tôi tiền tăng ca đầy đủ rồi mà.”
“Cái này khác.” Giang Khoát nói ngắn gọn.
Mấy người kia cười, không từ chối nữa, vui vẻ cùng nhau chia cháo với đồ ăn, mang về xe mình ngồi ăn.
Lúc quay lại, Đoàn Phi Phàm thấy cửa sổ xe đằng sau mình không biết đã hạ xuống từ lúc nào, Đại Pháo đang nhìn hai người, mặt đầy vẻ mong chờ.
“Khoát ới,” Đại Pháo gọi, “Đúng là cảm động đất trời.”
“Không có cho mày đâu.” Giang Khoát nói, “Ngủ tiếp đi.”
“Trên tay vẫn còn hai túi kìa, làm như tao mù.” Đại Pháo mở cửa xe định xuống. Giang Khoát liền đẩy luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phuc/2618227/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.