Tắm xong lần thứ hai thì cũng đã khá khuya, lúc Giang Khoát nằm xuống giường, Đoàn Phi Phàm đi tới bên cửa phòng, áp tai vào cửa nghe thử.
“Làm gì vậy?” Giang Khoát hỏi.
“Tôi sang phòng cho khách…” Đoàn Phi Phàm mở cửa.
“Cậu bị bệnh hả?” Giang Khoát hùng hổ nói.
“Sang làm chăn đệm bừa bộn một chút.” Đoàn Phi Phàm quay lại nhìn Giang Khoát.
“… Cẩn thận vậy sao?” Giang Khoát nói.
“Cái đó đương nhiên rồi.” Đoàn Phi Phàm đi ra.
Một lát sau, Đoàn Phi Phàm rón ra rón rén quay lại, đóng cửa cẩn thận xong mới mải mốt chạy tót lên giường.
“Cậu với trộm mà cùng vào nhà, chắc chắn tên trộm sẽ bị tóm trước.” Giang Khoát nói.
“Mẹ cậu về rồi, vẫn chưa ngủ đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi nghe thấy mẹ cậu đang nói chuyện với dì Lưu.”
“Mẹ tôi cũng là cú đêm đó, sinh hoạt khác hẳn sếp Giang,” Giang Khoát nhắm mắt lại, “Sếp Giang giữ gìn sức khỏe lắm, mẹ tôi bảo ông ấy chắc sống cả vạn năm.”
Đoàn Phi Phàm cười một lúc lâu, rồi lại nằm nghiêng chống đầu, nhìn Giang Khoát.
Giang Khoát mở mắt: “Không ngủ hả?”
“Đèn vẫn chưa tắt nhé,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mà cậu nhắm mắt rồi đấy thôi.”
“Đậu,” Giang Khoát bật cười, “Không phải nãy giờ cậu đợi tôi lên giường nhắm mắt đấy chứ?”
“Không phải chỉ có đợi thôi đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lúc cậu tắm, tôi có thử một cái, mà cái đèn này nó không thèm nghe lời tôi.”
“Nhận dạng giọng nói đó,” Giang Khoát nhướng mày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phuc/2618226/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.