“A, đau quá … không sinh nữa không sinh nữa … ”, nàng liều mạng mà lắc đầu.
Lâm Mộc lo lắng, nếu nàng không sinh sẽ gặp nguy hiểm.
Hắn giống như nghĩ đến cái gì, ghé tai nàng nói nhỏ.
Mắt nàng sáng lên, cười ha ha, “Mộc mộc không được nuốt lời a ~”.
Sau đó nàng dùng hết sức bình sinh, “A a aaa”.
Bà đỡ vui mừng la lên, “thấy đầu rồi”.
Hắn lau lau mồ hôi trên trán nàng, ôn nhu dỗ dành, “cố lên sắp xong rồi”.
Tới khi sắp chịu hết nổi rồi, nàng cố dùng sức lực cuối cùng, “A a”.
“oe oe”, tiếng khóc của trẻ con vang lên.
Nàng mệt đến nổi mở mắt không lên, lát sau đã nghe thấy tiếng thở đều đều.
Tạ miệng thối không chịu nổi cảnh máu me này, núp ở đằng xa. Nhưng mà hắn cũng lo lắng cho nàng, lén la lén lút ở ngoài cửa.
Đến khi biết tin mẹ tròn con vuông, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Sáng hôm sau, nàng nhập nhèm mở mắt. Vừa định ngồi dậy, cơn đau phía dưới ập đến nàng hút một hơi khí lạnh, nước mắt cũng tuôn ra.
Lâm Mộc vừa mới bước vào thấy cảnh này thì sợ hết hồn, chạy tới dỗ dành nàng, “nàng sao vậy, sao lại khóc”.
Nàng rưng rưng nước mắt, “đau quá a, nó đâu rồi”.
Nàng đúng là không làm hắn bớt lo, hắn đứng đậy, “nó ở phòng bên cạnh, ta ẵm tới cho nàng”.
Nàng mở to mắt, mong chờ đứa con của mình. Nhưng mà nó lại không đáng yêu như nàng nghĩ. Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phu-ky/2037323/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.