“Ngươi tránh xa ta ra, ngươi là người xấu ngươi lại con của ta”, nàng ôm bụng, trừng mắt nhìn hắn.
Thấy thái độ sợ hãi của nàng, hắn không nỡ giận nàng, thở dài nói, “chỉ là dược bổ thai khí thôi”.
“Cái gì bổ … không phải ngươi cho ta uống”, nàng không nghe lầm đi.
Hắn cốc cốc đầu nàng, “nghĩ bậy bạ gì đó”.
A, nàng còn tưởng nàng còn tưởng. Oa, nàng òa khóc, ôm lấy eo hắn.
“Ta còn tưởng ngươi ghét bỏ ta”, khi nãy trông mặt hắn thực sự dữ tợn, dọa nàng mặt tái mét luôn rồi.
Lát sau, nàng bình tĩnh trở lại, nghiêm túc nói với hắn, “Mộc Mộc, coi như lúc trước ta chưa đồng ý với ngươi. Chúng ta vẫn là bằng hữu được không?”.
Hắn khổ sở, nhỏ giọng nói, “Nàng muốn nuốt lời”.
Nàng lắc lắc tay, “Không … không phải. Chỉ là, nó không phải con của ngươi. Ta không muốn ngươi chịu thiệt, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho ngươi”.
Nàng đúng là người xấu xa, không xứng đáng với Lâm Mộc.
Hắn im lặng không nói gì.
…
6 tháng sau ….
“Nàng xem cái bụng đã lớn như vậy, còn chạy lung tung”, hắn dịu dàng nói. Nhìn nàng không chịu an tĩnh mà dưỡng thai đã là tháng thứ 8 rồi, hắn rất lo lắng.
Nàng cười ha ha, chỉ chỉ cái bụng tròn “nó cũng muốn đi chơi đó, Mộc Mộc ~”.
“Cẩn thận”, hắn hoảng sợ hét lớn.
“A”, đỡ đỡ cái bụng, nàng thở phào một cái. May quá nó chưa rớt nha.
Nhìn người đang đỡ nàng, hai mắt sáng lên, “A, Tạ miệng thối … lâu quá rồi không gặp ngươi”.
Nhìn thai phụ xa lạ trước mặt, hắn khó hiểu, “Ngươi là …”.
Nàng bực mình ôm bụng hai má cũng phồng lên, trừng mắt nhìn hắn.
Cái ngữ khí thô lỗ này, cái điệu bộ này chẳng lẽ … chỉ có đứa ngốc như nàng mới gọi người anh tuấn tiêu sái như hắn là Tạ miệng thối thôi.
Hắn phe phẩy cây quạt, chỉ bụng của nàng cười lớn, “ngươi như thế nào lại tham ăn đến sình bụng ha ha …”.
Nàng: “ ….. ”. Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi.
Lâm Mộc nhanh chóng chạy tới đỡ nàng, quan tâm hỏi, “không sao chứ”.
Nàng cảm động. Ai nha, Lâm Mộc vẫn là người nam nhân tốt bụng nhất.
Nhìn sạp bán dao bên cạnh, nàng kìm nén xúc động. Nở một nụ cười thân thiện, “ta là mang thai nha”.
Nàng kéo hắn vào quán nước, ríu ra ríu rích hỏi thăm. Lâm Mộc cũng đi theo bồi nàng.
“Ô, Lưu Văn thành thân rồi à, ta còn chưa được uống rượu mừng của hắn đâu”, nàng tiếc nuối.
Hai tay chống cằm, nàng cười gian, “khi nào tới ngươi nha”.
Hắn nổi da gà, nàng biết hắn dị ứng với những thứ này mà còn gặng hỏi. Bực bội nói, “ngươi nên tích đức cho con của mình”.
Trò chuyện cũng được một lúc, đến khi hắn định chuyển đề tài nói về đệ đệ của nàng thì bị Lâm Mộc cắt ngang.
Lâm Mộc xoa xoa đầu nàng, dịu dàng nói, “đã trễ nên về nhà rồi”.
Nàng gật gật đầu ngoan ngoãn nghe lời, vẫy vẫy tay từ biệt Tạ miệng thối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]