Ánh mắt Diệp Tô Tô thoáng qua vẻ chột dạ, rồi lập tức lẩn mất.
Ta chỉ thấy buồn cười: “Ta giả nhân giả nghĩa? Ngươi tự xưng là hiệp đạo cướp của người giàu chia cho người nghèo, nhưng rốt cuộc là làm việc thiện cho dân chúng nghèo khổ, hay chỉ là lợi dụng họ làm bè, xây dựng danh tiếng tốt cho mình?”
“Những nạn dân này không biết đã đói bao lâu rồi, nhất định phải ăn chút đồ thanh đạm để lót dạ trước, bánh bao thịt này chỉ khiến đứa trẻ này đau bụng nôn mửa.”
Ta nhìn đứa trẻ đang ôm bụng mặt tái mét, bảo người đi mời đại phu cho thằng bé.
“Tô Tô cũng là có lòng tốt nhưng làm hỏng việc—”
Giang Mộ Niên theo bản năng muốn biện hộ cho Diệp Tô Tô, nhưng Phàn Tân đã lên tiếng cắt lời hắn.
“Vậy thì việc hỏng mà nàng ta làm quá nhiều rồi.”
Phàn Tân mắt lạnh tanh nhìn Diệp Tô Tô càng lúc càng bối rối.
“Tháng trước, Trương nương tử ở ngõ Lê Hoa bị ốm không có tiền chữa trị, ngươi đưa tiền bán đồ trộm cắp cho trượng phu nàng ta, còn cho rằng mình làm việc thiện, nhưng ngươi có biết trượng phu nàng ta là một con bạc, vừa có tiền đã vào sòng bạc, kết quả thua hết tiền không trả được, bán cả nữ nhi đi.”
“Năm ngoái, ngươi trộm chiếc trâm vàng của một tiểu thư trong kinh thành bán cho tiệm cầm đồ, chia tiền cho cô nhi ăn mày, Giang Mộ Niên thấy ngươi trượng nghĩa, nhưng chiếc trâm vàng đó là vật đính ước mà người chồng quá cố đã tặng cho tiểu thư, tiểu thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nay-khong-uu-phien/5212379/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.