Bệnh lâu ngày như rút tơ, ta ở nhà dưỡng bệnh gần nửa tháng.
Trong thời gian này, Giang Mộ Niên đến thăm nhiều lần, ta đều không gặp.
Thuốc bổ hắn mang đến, cũng đều bị tổ mẫu từ chối.
Ta vừa khỏi bệnh, Phàn phu nhân đã đến kinh thành.
Chưa kịp nghỉ ngơi, đã gửi thiệp mời đến Tống phủ.
Ngày hôm sau, ta gặp lại Phàn phu nhân sau mười năm xa cách.
Bà nắm tay ta, hốc mắt bất chợt đỏ hoe.
“Quá giống rồi—”
Bà có chút nghẹn ngào, thần sắc vô cùng phức tạp.
Ta cũng không nói gì, ngoan ngoãn để bà nhìn ngắm.
Ta biết, bà đang nhìn qua ta, thấy hình bóng người mẫu thân ta chưa từng gặp mặt.
Nhưng bà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hỏi kỹ lưỡng về chuyện Giang Mộ Niên và Diệp Tô Tô.
“Thật là hoang đường!”
Bà tức giận ho khan, Phàn Tân vội vàng vỗ lưng và đưa khăn tay.
Bất đắc dĩ nói: “Đêm qua mẫu thân đã nghe con kể một lần rồi, không ngờ hôm nay nghe chính miệng Vô Ưu kể lại vẫn còn tức giận như vậy.”
Phàn phu nhân nắm tay ta, lại tức giận nói: “Con bé này, nói thật lòng với Phàn di, trong lòng con giờ còn có hắn không?”
Ta im lặng một lát, rồi lắc đầu.
Ta và Giang Mộ Niên lần đầu gặp nhau, là khi ta lên núi lễ Phật gặp phải cướp.
Hắn như thần binh giáng thế, nhanh chóng giải quyết lũ cướp.
Khi ta vẫn còn hoảng sợ chưa định thần, gió thổi tung rèm.
Ánh mắt ta chạm vào đôi mắt đó, tim ta đã loạn nhịp.
Ân cứu mạng, tình yêu đầu đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nay-khong-uu-phien/5212378/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.