Sau hôm đó, Giang Mộ Niên mất tích.
Nửa tháng sau mới bị thương trở về, lại đi cùng Diệp Tô Tô.
Kinh thành đã có tin đồn.
Hai người liên thủ bắt được một tên giang dương đại đạo, tìm được không ít tài vật.
Lại lần theo manh mối, phá hủy một ổ cướp.
E rằng một người mang tội có thể lập công.
Một người muốn lập công chuộc tội, khôi phục chức quan.
Nhưng những ngày dưỡng thương không được yên ổn.
Phàn Tân đã báo quan, không nói rõ là vật phẩm của Hoàng thượng, chỉ nói có vật quý giá bị mất cắp.
Đại Lý Tự lần theo manh mối, rất nhanh đã tra ra Diệp Tô Tô.
…….
Giang mẫu mời ta qua phủ trò chuyện.
Khi ta đến, bà ta đang nắm tay Diệp Tô Tô hỏi han ân cần.
“Con ngoan, con đã đỡ dao cho Mộ Niên, ta nhất định sẽ không bạc đãi con.”
Thấy ta đến, thần sắc bà ta nhạt đi vài phần: “Vô Ưu, hôm nay gọi ngươi đến, có chút chuyện muốn bàn với ngươi.”
“Để con tự mình nói.” Giang Mộ Niên tránh ánh mắt của ta.
Nhìn Diệp Tô Tô, trong mắt có thêm vài phần xót xa và dịu dàng.
“Vô Ưu, Tô Tô có thai, nàng ấy không thể bị bắt vào tù được.”
Như tiếng sét giữa trời quang, ta trừng mắt nhìn hai người họ.
Giang Mộ Niên vẫn tự mình nói:
“Nàng vốn đã có giao tình cũ với Phàn gia, nếu nàng đứng ra nhận tội thay Tô Tô, Phàn gia nhất định sẽ làm cho chuyện lớn hóa nhỏ, chờ chuyện này xong xuôi ta sẽ cưới nàng.”
“Ta biết nàng luôn giận dỗi ta vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nay-khong-uu-phien/5212380/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.