Tôi cảm thấy tay anh từ từ co lại.   
  
Sao anh có thể gọi tôi là “vợ” một cách tự nhiên đến vậy trong khi không còn yêu tôi?   
  
Chờ đến khi Chu phu nhân đi tiếp khách, tôi hất mạnh tay anh ra:   
  
“Đủ rồi đấy.”   
  
Anh nhìn tôi, khẽ nhếch miệng cười:   
  
“Chẳng lẽ em vẫn còn luyến tiếc anh? Nếu không, sợ gì?”   
  
Ánh mắt tôi chợt lướt qua chiếc điện thoại trên bàn của anh, nơi màn hình hiển thị tin nhắn chưa khóa:   
  
“Cảm ơn anh vì món quà nhé~” 
  
“Anh ơi, em nhớ anh, em không đau nữa rồi, em qua tìm anh được không?” 
  
Tiệc tan, khi tôi chuẩn bị ra về, Chu phu nhân giữ tôi lại:   
  
“Dì đã lâu không gặp con rồi, Kim Nghi, dì có rất nhiều chuyện muốn tâm sự.   
  
“Ngày mai dì sẽ bảo tài xế đưa con đến bệnh viện sớm.   
  
“Ở lại nhé, được không?”   
  
Chu Gia Vọng đứng bên cạnh vòng tay qua vai tôi:   
  
“Ngày mai anh sẽ đưa em đi. Ở lại đi, vợ yêu?”   
  
“Ở lại đi, phòng của con dì vẫn giữ nguyên như cũ.”   
  
Ánh mắt dịu dàng và đầy mong đợi của Chu phu nhân khiến tôi nhớ đến mẹ mình.   
  
Cuối cùng, tôi cũng gật đầu.   
  
Sau khi trò chuyện với bà một lúc, tôi ra ban 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nam-thanh-hu-khong/3747111/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.