Tôi cảm thấy tay anh từ từ co lại.
Sao anh có thể gọi tôi là “vợ” một cách tự nhiên đến vậy trong khi không còn yêu tôi?
Chờ đến khi Chu phu nhân đi tiếp khách, tôi hất mạnh tay anh ra:
“Đủ rồi đấy.”
Anh nhìn tôi, khẽ nhếch miệng cười:
“Chẳng lẽ em vẫn còn luyến tiếc anh? Nếu không, sợ gì?”
Ánh mắt tôi chợt lướt qua chiếc điện thoại trên bàn của anh, nơi màn hình hiển thị tin nhắn chưa khóa:
“Cảm ơn anh vì món quà nhé~”
“Anh ơi, em nhớ anh, em không đau nữa rồi, em qua tìm anh được không?”
Tiệc tan, khi tôi chuẩn bị ra về, Chu phu nhân giữ tôi lại:
“Dì đã lâu không gặp con rồi, Kim Nghi, dì có rất nhiều chuyện muốn tâm sự.
“Ngày mai dì sẽ bảo tài xế đưa con đến bệnh viện sớm.
“Ở lại nhé, được không?”
Chu Gia Vọng đứng bên cạnh vòng tay qua vai tôi:
“Ngày mai anh sẽ đưa em đi. Ở lại đi, vợ yêu?”
“Ở lại đi, phòng của con dì vẫn giữ nguyên như cũ.”
Ánh mắt dịu dàng và đầy mong đợi của Chu phu nhân khiến tôi nhớ đến mẹ mình.
Cuối cùng, tôi cũng gật đầu.
Sau khi trò chuyện với bà một lúc, tôi ra ban công định ngồi nghỉ.
Bất chợt nghe thấy những âm thanh ám muội vang lên.
Ở bên cạnh hòn non bộ trong vườn, Chu Gia Vọng đang nói gì đó với cô bạn gái nhỏ, khiến cô đỏ mặt cười khúc khích.
Như cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn tôi.
Hoàn toàn khác với dáng vẻ vừa nũng nịu gọi tôi là “vợ yêu”.
Tôi quay người lại, bật cười tự giễu.
Hóa ra tình yêu của đàn ông cũng chỉ là một màn kịch mà thôi.
10
Đêm đó tôi ngủ không yên giấc.
Hình ảnh chồng chéo trong giấc mơ:
Một bên là Chu Gia Vọng ở tuổi thiếu niên, nắm lấy tay tôi, cười rạng rỡ:
“Kim Nghi, anh thích em lắm.”
Một bên là Chu Gia Vọng khi trưởng thành, lạnh lùng nhìn tôi:
“Thẩm Kim Nghi, chỉ là quan hệ bạn giường thôi, em có chủ động cầu hôn, anh cũng không cưới.”
Tôi giật mình tỉnh dậy trong mồ hôi lạnh.
Cảm thấy có ai đó ôm chặt lấy tôi từ phía sau, siết đến mức tôi khó thở.
Tưởng mình vẫn còn trong mơ, tôi cố mở mắt ra.
Nhưng hơi thở của anh phả vào sau tai tôi, những nụ hôn dịu dàng bắt đầu lan xuống cổ.
Khi bàn tay anh trượt vào dưới lớp váy ngủ, cảm giác lành lạnh trên da khiến tôi bừng tỉnh.
Không phải mơ.
Ngay lúc anh định bế tôi lên người anh, tôi đạp mạnh vào anh, bật đèn ngủ lên.
“Chu Gia Vọng, anh bị bệnh à?”
Anh như đang say, trên người thoảng mùi rượu, gương mặt đỏ bừng.
Đôi mắt đen láy mơ màng nhìn tôi:
“Kim Nghi, em làm gì thế...
“Ôm ông xã cái nào.”
Giọng điệu giống hệt lúc anh tán tỉnh tôi khi còn yêu nhau.
“Kim Nghi, ngoan nào~”
Anh loạng choạng lao đến định hôn tôi, rõ ràng chưa tỉnh hẳn.
Tôi tát anh một cái:
“Chu Gia Vọng, chúng ta đã kết thúc rồi.”
Anh nằm đờ ra trên giường, lẩm bẩm:
“Kim Nghi, hôn anh đi mà.”
Cãi nhau với một kẻ say chẳng ích gì.
Tôi đứng dậy thay đồ, nhân lúc đêm tối bỏ đi.
Vài ngày sau tôi không gặp lại anh.
Mọi thủ tục ở bệnh viện cũng gần hoàn tất.
Hôm trước ngày đi, Biên Tự gọi điện rủ tôi đi cầu phúc.
Tôi từ chối:
“Tôi cần về nhà thu dọn đồ, tối còn có tiệc với đồng nghiệp.”
Trước khi cúp máy, anh hỏi:
“Kim Nghi, em biết Chu Gia Vọng nhập viện ba ngày rồi không?”
Nói xong anh lại như nhận ra mình không nên:
“Mà ai quan tâm chứ.
“Chết quách đi cho rồi.
“Kim Nghi, coi như tôi chưa nói.”
Tôi mở điện thoại, thấy bài đăng của Chu Gia Vọng.
Quả nhiên là đang nhập viện, bài đầu tiên ghi:
“Gãy xương sườn, sốt cao, chẳng ai thương.”
Ngày thứ hai:
“Có người thương rồi.”
Kèm theo ảnh bạn gái anh đang đút cháo cho anh.
Ngày thứ ba:
“Có tình yêu, bệnh sẽ nhanh khỏi.”
Cũng là ảnh hai người họ.
Hình như cố tình đăng để khiêu khích tôi.
Nhưng tôi chỉ cười nhạt, xóa bạn bè với anh.
Nơi trái tim tôi từng đau, giờ đây yên bình lạ thường.
Tôi biết, mình đã cai nghiện thành công.
Tôi nhắn Biên Tự một tin:
“Ngày mai giúp tôi một việc nhé.”
11
Buổi tối, các đồng nghiệp tổ chức tiệc chia tay cho tôi.
Trong lúc đi vệ sinh, tôi loáng thoáng nghe thấy giọng của Chu Gia Vọng:
“Con gái nhỏ tuổi uống rượu gì chứ.
“Để tôi uống thay.”
Anh ngửa đầu uống liền ba ly.