Nhưng tôi siết chặt tay, tự nhủ: *Thẩm Kim Nghi, không sao cả, chỉ là phản ứng cai nghiện thôi.* 
  
"Tiến sĩ Thẩm, tiến sĩ Tô đang tìm cô để bàn giao bệnh nhân." 
  
Một y tá quen thuộc bước đến, thấy tôi ôm bụng liền hỏi: 
  
"Đau dạ dày à? Lại không ăn sáng đúng không?" 
  
Tôi lắc đầu. 
  
Vừa định bước đi, thì bị Chu Gia Vọng từ trong lao ra giữ lại. 
  
"Sao em không ăn sáng?"   
  
Giọng anh đầy lo lắng, nhìn tôi như thể anh thật sự quan tâm. 
  
"Muốn hạ đường huyết ngất xỉu lần nữa hả?" 
  
"Thẩm Kim Nghi, em không thể tự biết quý trọng sức khỏe của mình một chút sao!" 
  
Anh nói rồi lấy thanh sô-cô-la trong túi nhét vào miệng tôi. 
  
Hồi còn đi học, khi bận rộn với các thí nghiệm, tôi thường quên ăn. 
  
Khi biết được, Chu Gia Vọng luôn xuất hiện đúng giờ bất kể ở đâu, bắt tôi phải ăn đủ bữa rồi mới cho đi. 
  
Chỉ duy nhất năm ba, anh theo cha mẹ đi khảo sát dự án ở tỉnh khác. 
  
Tôi mải mê với dữ liệu, sau một ngày làm việc đã ngất xỉu. 
  
Anh ngồi cạnh giường bệnh, mắt đỏ hoe, đổ từng muỗng cháo vào miệng tôi, miệng cằn nhằn: 
  
"Thẩm Kim Nghi, em cứ c.h.ế.t đói luôn đi cho rồi!" 
  
Từ hôm đó, anh luôn mang theo sô-cô-la hoặc kẹo bên mình để phòng khi tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nam-thanh-hu-khong/3747110/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.