Nhưng tôi siết chặt tay, tự nhủ: *Thẩm Kim Nghi, không sao cả, chỉ là phản ứng cai nghiện thôi.*
"Tiến sĩ Thẩm, tiến sĩ Tô đang tìm cô để bàn giao bệnh nhân."
Một y tá quen thuộc bước đến, thấy tôi ôm bụng liền hỏi:
"Đau dạ dày à? Lại không ăn sáng đúng không?"
Tôi lắc đầu.
Vừa định bước đi, thì bị Chu Gia Vọng từ trong lao ra giữ lại.
"Sao em không ăn sáng?"
Giọng anh đầy lo lắng, nhìn tôi như thể anh thật sự quan tâm.
"Muốn hạ đường huyết ngất xỉu lần nữa hả?"
"Thẩm Kim Nghi, em không thể tự biết quý trọng sức khỏe của mình một chút sao!"
Anh nói rồi lấy thanh sô-cô-la trong túi nhét vào miệng tôi.
Hồi còn đi học, khi bận rộn với các thí nghiệm, tôi thường quên ăn.
Khi biết được, Chu Gia Vọng luôn xuất hiện đúng giờ bất kể ở đâu, bắt tôi phải ăn đủ bữa rồi mới cho đi.
Chỉ duy nhất năm ba, anh theo cha mẹ đi khảo sát dự án ở tỉnh khác.
Tôi mải mê với dữ liệu, sau một ngày làm việc đã ngất xỉu.
Anh ngồi cạnh giường bệnh, mắt đỏ hoe, đổ từng muỗng cháo vào miệng tôi, miệng cằn nhằn:
"Thẩm Kim Nghi, em cứ c.h.ế.t đói luôn đi cho rồi!"
Từ hôm đó, anh luôn mang theo sô-cô-la hoặc kẹo bên mình để phòng khi tôi cần.
Nhớ đến đây, nước mắt tôi suýt không kìm được.
"Anh Vọng, em đau lắm..."
Giọng nói yếu ớt của cô bạn gái kéo tôi về thực tại.
Tôi vội đẩy Chu Gia Vọng ra.
"Bạn gái anh đang tìm anh kìa."
Sau đó, tôi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc và tiếp tục công việc.
8
Gần tan ca thì trời đổ mưa lớn.
Mọi người đều phàn nàn rằng chắc sẽ khó bắt xe.
Tôi khoác chặt áo, đặt chuyến xe sớm.
Lát sau, khi mưa đã nhỏ dần, tôi cùng các đồng nghiệp ra ngoài.
Thấy Chu Gia Vọng đứng tựa vào xe, cầm ô đen và hút thuốc.
Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, anh dập tắt điếu thuốc, giọng thân quen vang lên:
"Anh đưa em về."
Tôi lắc đầu: "Không cần."
Anh mím môi:
"Chuyện sáng nay, em không định hỏi gì sao?"
Tôi nhìn xuống điện thoại, kiểm tra xe bao lâu nữa sẽ tới, giọng lãnh đạm:
"Tôi không quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác."
Tôi mơ hồ cảm thấy hơi thở của anh nặng hơn.
Ngước lên, tôi thấy anh nhếch môi cười lạnh:
"Thẩm Kim Nghi, em nhất định phải nói chuyện với anh kiểu đó sao?"
"Chu Gia Vọng, tôi không thể làm bạn với người yêu cũ.
"Chuyện đã qua, tôi nghĩ không dây dưa là cách giữ thể diện tốt nhất cho cả hai."
"Ý em là anh đang dây dưa sao? Thẩm Kim Nghi, em có vẻ tự tin quá rồi."
Ngón tay anh nắm chặt cán ô, trắng bệch cả khớp.
"Tốt, không phải thì càng hay."
Tôi rút tay khỏi tay anh, mở cửa xe, không thèm nhìn lại.
Anh giữ lấy tay tôi, giọng điệu dịu đi chút ít:
"Ngày mai là kỷ niệm 30 năm ngày cưới của cha mẹ anh. Họ muốn em đến dự."
Khi nhà tôi xảy ra biến cố, chính cha mẹ Chu đã dang tay giúp đỡ tôi.
Họ rất tốt với tôi, coi tôi như con gái ruột.
Dù tôi đã chuyển ra ngoài từ khi vào đại học, Chu phu nhân vẫn hay đến nhà nấu ăn cho tôi, hoặc mua đồ gửi cho tôi khi đi mua sắm.
Ngay cả khi phát hiện ra mối quan hệ của tôi với Chu Gia Vọng, họ chỉ trách anh, sợ anh phụ bạc tôi, chưa bao giờ đối xử tệ với tôi.
Trước khi tan ca, tôi còn nhận được tin nhắn từ bà nói rằng bà rất nhớ tôi.
"Tôi sẽ đi."
Anh chưa buông tay.
"Còn chuyện gì nữa sao?" Tôi cau mày.
"Chúng ta chưa nói với họ chuyện đã chia tay. Ngày mai là ngày vui, anh mong em tạm thời giữ bí mật."
Ngừng một chút, tôi gật đầu:
"Được."
9
Tôi mang quà đến nhà họ Chu.
Đang định tìm Chu phu nhân thì bất ngờ bị một cánh tay ôm chặt eo.
“Vợ yêu, cuối cùng em cũng tới rồi.”
Chu Gia Vọng vòng tay ôm lấy tôi, thân mật cọ vào tóc tôi, ánh mắt lại hướng về phía sau.
“Mẹ, con đã nói rồi, Kim Nghi kiểu gì cũng sẽ tới mà.”
“Dì ơi, đây là quà của con.” Tôi nói, không quên lặng lẽ gỡ tay anh ra.
Dường như muốn chống lại tôi, anh siết tay càng chặt hơn.
Chu phu nhân nhìn cảnh tượng giống như hai đứa đang đùa nghịch, bà bật cười:
“Đã gần 25 tuổi rồi mà vẫn trẻ con thế. Cưới xong nhớ để Kim Nghi trị con đấy.”
Hơi thở ấm áp của anh vờn quanh đỉnh đầu:
“Mẹ biết gì chứ, con chỉ trẻ con với người mình yêu thôi. Vợ yêu của con chắc chắn sẽ không nỡ trị con, đúng không?”