Đằng Nguyên cất bạc xong, định đi nằm một lát nhưng thấy thời gian cũng đã muộn, sắp đến giờ cơm chiều thì bỏ ý định, ra ngoài đập hạt đỡ cho nhi nữ. Mấy con gà con ăn rau và hạt linh tinh, lớn nhanh như thổi, Đằng Nguyên phải nới dần chuồng, làm mái che đàng hoàng, chằng buộc chắc chắn hơn trước.
Đang yên ổn thì có tiếng Điền thị nheo nhéo ngoài cổng:
- Nhà thằng hai có nhà không?
- Mẫu thân. – Mục Nhan ngẩng lên, lập tức chào.
Đằng Nguyên thờ ơ nhìn mẫu thân mình thoăn thoắt đi từ cổng vào, nhếch mép cười:
- Mẫu thân, người tới chơi.
- Chơi cái gì. Nhà thằng hai có tiền mua vải may quần áo mới rồi ấy nhỉ. Món nợ hai mươi lượng bạc kia đã trả hết chưa? – Điền thị cất giọng chua lòm, mắt hau háu nhìn cuộn vải lớn mà Mục Nhan đã cắt.
Đằng Nguyên cười lạnh trong lòng, thong thả đáp:
- Con còn định sang Đằng gia vay tiền trả đỡ đây.
- Ai có tiền cho ngươi vay. – Điền thị giãy nảy, trừng mắt đứng giữa sân chống nẹn xỉa. – Ngươi thừa tiền mua thịt cho thê tử, hài tử ăn, giờ còn mua vải may quần áo mới mà không có tiền trả nợ sao? Đằng Nguyên, đừng quên ngươi còn nợ Đăng gia mười tám lượng bạc. Bao giờ thì trả đây?
Đằng Nguyên ngạc nhiên nhướn mày:
- Mẫu thân, người có nhầm không vậy? Con làm gì nợ Đằng gia đồng nào?
- Láo lếu. Ngươi ngon ngọt vay của lão nương hết lần này đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095964/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.