Đằng Nguyên trợn mắt rít lên, nộ khí xung thiên:
- Cái gì? Người dám?
- Có gì mà không dám. Ngươi nợ tiền ta, tôn nữ ta cũng có quyền bán. Nó nhỏ gầy nhưng bán đi chắc được ba bốn lượng đấy, đỡ một miệng ăn.
- Ha... – Đằng Nguyên bật cười, mắt trừng lên, sát khí tỏa ra bừng bừng, cả người gồng cứng, thanh âm trầm trầm rung lên dữ tợn. – Mẫu thân, người cứ thử đụng vào nhi nữ của ta xem nào. Rìu đốn củi nhà ta lâu nay mài sắc lắm đó. Kẻ nào tổn thương nhi nữ, nhi tử ta, ta chặt chân tôn tử, hài tử của kẻ đó.
Giang thị rống lên the thé:
- Ngươi dám làm trò ác độc đó sao? Không sợ vương pháp? Bán nữ hài trả nợ không phải chuyện phạm pháp gì nhưng nếu xuống tay với hài tử nhà ta, ngươi xác định ngồi trong địa lao cả đời đi.
Hắn hung tợn chỉ tay vào mặt Giang thị:
- Tiện phụ kia, đến khi ta ngồi trong địa lao thì chân tay hài tử ngươi cũng chẳng còn. Ngươi có hai nam hài đấy nhỉ. Đây, nhi nữ nhà ta ở đây này... Người bế đi, mang mà bán. Ta đoạn tứ chi hài tử của ngươi, cho chúng bò lê trên đất suốt đời, cho ngươi chăm bẵm đến chết. Ta vào địa lao ngồi cười các người khốn khổ ở bên ngoài, chân tay hài tử ngươi cũng chẳng mọc lại được, một đời sau này đều hủy cả. Ha ha... Kẻ nào dám đụng vào một sợi tóc của thê nhi nhà ta, đừng trách Đằng Nguyên này cầm thú.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095960/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.