Đằng Nguyên cõng một ít Lục Tất thảo lên y quán bán, tiện thể thăm dò tin tức về vụ mình cướp bạc của Nhậm Kha. Có điều, khi ngồi trong trà lâu nghe thực khách nghị luận, Đằng Nguyên sửng sốt.
Bàn bên cạnh có hai hán tử và một học trò, bàn tán ầm ĩ một cách kích động:
- Ta nghe nói vụ án đó Trưởng trấn đích thân ra mặt điều tra nhưng không thu được kết quả. Xác khô quắt lại, bạc và đồ có giá trị trên người bị cướp đi hết, vô cùng quỷ dị.
- Sau đó còn nghe nói phát hiện nhẫn ngọc của Nhậm Kha bị bán cho tiệm ngọc trong trấn, nhưng lão bản nói không nhớ ai bán vì lúc đó rất đông khách.
- Đánh cướp mà chết cũng không có gì lạ nhưng sao xác lại khô?
- Không biết vì sao xác khô quắt lại như bị quỷ hút dương khí, không thối rữa, không bốc mùi cho nên mãi bốn ngày sau khi Nhậm gia báo Nhậm Kha mất tích, quan binh mới tìm ra người.
- Nghe đâu lúc tìm thấy còn không biết đó là họ Nhậm kia cơ mà. Khô lại như lão đầu, nếu không dựa vào y phục thì chịu chết.
Đằng Nguyên nhìn sang, mở to mắt hóng chuyện.
Các bàn khác nghe nói cũng thì thầm to nhỏ, tò mò lắng nghe.
Nhậm Kha chết?
Xác khô lại?
Ngọc trên người còn bị kẻ khác cướp hết trong khi Đằng Nguyên chỉ cướp mỗi bạc?
Cú đập đó của hắn làm sao gây chết người được. Nếu là gậy hắn chuẩn bị để luyện tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095958/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.