Cuối tháng chín, Đằng Nguyên theo thói quen đeo gùi đi nhặt hạt, đốn củi có điều sau lưng hắn có thêm ba cái đuôi. Mục Nhan dẫn hai hài tử cũng đeo gùi đeo giỏ lên núi với hắn nhưng chỉ loanh quanh ở rìa ngoài, nơi mà thôn dân hay nhặt củi, nhặt hạt, hái rau. Nhiều người qua lại sẽ không có rắn độc, dã thú đương nhiên không mò ra tận ngoài này.
Đằng Nguyên lấy cớ đi tìm thảo dược để vào sâu hơn trong núi, dặn Mục Nhan chỉ được phép loanh quanh bên ngoài kẻo lạc. Mục Nhan còn phải canh hai hài tử, lập tức đồng ý.
Đằng Nguyên chạy vào sâu tít bên trong, bắt đầu luyện tập với cường độ cao hơn trước kia, thời gian dài hơn. Hắn bê đá chạy vòng quanh trong núi, sau đó vừa chạy vừa né cạm bẫy do chính mình bày ra. Hắn cũng làm nhiều loại cơ quan động, cảm thấy đối với các loại cơ quan này mình am hiểu kỳ lạ. Hắn có thể dễ dàng tạo nên một chuỗi bẫy nối tiếp chỉ với một điểm kích phát tuy nhiên vì thiếu nỏ, bẫy chỉ có thể dùng đá, bàn chông gỗ, thân gỗ để làm. Đằng Nguyên không dám đào hố chông, sợ sảy chân rơi xuống, phàm thể không cáng nổi thương tích nên luyện tạm bằng những món kia.
Hắn luyện đến trưa, khoanh chân đả tọa nửa canh giờ, hít thở sâu.
Đan điền tĩnh lặng, không hề có linh khí.
Đằng Nguyên kiên trì ngồi, không còn nóng nảy như trước nữa.
Hắn buộc phải kiên trì vì không còn biện pháp nào khác. Thể lực, thân thủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095957/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.