Đi một mình khác hoàn toàn với việc cõng một người trưởng thành trên lưng. Mồ hôi Đằng Nguyên đổ như tắm, cước bộ nhanh dần nhưng cảm thấy mình vẫn rất chậm, sợ sói đuổi tới. Mình hắn đối đầu với sói núi cũng chẳng sợ nhưng Lưu Ngọc Lâm đuối sức, mất nhiều máu, đang từ từ xỉu đi trên lưng hắn, nếu bị hai con sói quây, e rằng Đằng Nguyên bỏ mạng tại đây.
Hắn luyện tập với vật tĩnh suốt ba tháng nay, giờ thực chiến lần đầu với sói núi, không tự tin vào thân thủ của mình. Con sói kia bị thương như thế mà còn nhanh kinh khủng, nếu con khác không bị thương tìm đến thì không thể tưởng tượng nổi.
Đằng Nguyên chạy như điên sang đến quả núi thứ hai mới bớt gấp một chút vì bọn sói thường không sang đến đây. Tuy nhiên hắn không dám nghỉ, đi chậm một đoạn rồi tiếp tục chạy.
Xế chiều, Đằng Nguyên ra được khỏi núi, lao xuống triền dốc hét gọi mấy bóng người thấp thoáng dưới chân núi.
Có hai hán tử, một phụ nhân đi nhặt củi chuẩn bị về, thấy Đằng Nguyên cõng Lưu Ngọc Lâm bất tỉnh, máu me be bét xuống núi thì hoảng hồn vứt cả củi lẫn gùi chạy ngược lên đỡ.
Đằng Nguyên giao Lưu Ngọc Lâm cho hai hán tử kia, gấp gáp quay ngược lại:
- Ta quay lại tìm Điền Đông, hai đệ mau mau đưa Lưu đệ tới đại phu. Đừng có vào núi nộp mạng, sói ra gần tới đây rồi.
- Được. Cẩn thận.
- Đằng Nguyên ca, hay đệ đi với huynh...
- Không được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095955/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.