Xe ngựa dừng lại, Điền Đông thì thầm:
- Mục gia thôn…
Đằng Nguyên thót tim, rít lên khe khẽ:
- Chuyện gì?
- Có thể là người gặp nạn la hét hoặc thổ phỉ chặn cướp dân lành. Hét thảm như vậy là đang vô cùng hoảng sợ. – Điền Đông nói rất nhỏ, nhẹ nhàng nhảy xuống xe.
Đằng Nguyên khom người ra khỏi xe, định xuống cùng nhưng thanh đao chưa ra khỏi vỏ của Điền Đông chặn hắn lại. Ánh mắt Điền Đông sáng quắc:
- Tiếng hét của nữ nhân. Giữa ban ngày nếu thổ phỉ hoành hành, không phải chuyện hay ho. Đằng Nguyên, ở lại xe. Lưu Hoàng Du, đệ theo ta.
- Cái gì? – Mặt Lưu Hoàng Du tái mét, rúm vào góc không muốn xuống.
Lưu Tống quay lại, quát khẽ:
- Đi… Phải có người võ công cao cường ở lại bảo vệ xe ngựa.
Lưu Hoàng Du nhăn nhó cầm theo chuỷ thủ, không tình nguyện mà xuống xe.
Đằng Nguyên muốn đi cùng Điền Đông nhưng nghĩ xe ngựa Lưu gia rất có giá, lỡ bọn thổ phỉ dương đông kích tây, dụ người rời đi để tấn công thì hỏng bét. Vậy nên hắn đành ngậm ngùi ngồi nhìn Điền Đông và Lưu Hoàng Du rẽ cây bụi đi thẳng vào cánh rừng thưa.
Lưu Tống thì thầm:
- Thẳng lối này, băng qua rừng sẽ tới một sườn đồi nhìn xuống Mục gia thôn.
Đằng Nguyên lập tức mường tượng ra vị trí họ đang đứng so với Mục gia thôn. Hắn tới Mục gia thôn không ít lần nhưng đều đi đường nhỏ cùng Mục Nhan. Sẵn sự sốt ruột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095928/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.