Giữa tháng năm, Đằng Nguyên theo xe của Lưu Tống lên Hồi thành bán thảo dược và da thú. Lưu Tống mang theo rất nhiều nông sản, quá trình mua bán mất kha khá thời gian nên sẩm tối họ mới xong, phải ở lại khách điếm một đêm. Chuyến này đi, Điền Đông và Lưu Hoàng Du theo cùng. Lưu Hoàng Du rất ngạc nhiên khi số da thú mà Đằng Nguyên mang bán nhiều hơn của Điền Đông, lúc nào cũng chầu chực hỏi xem tại sao hắn săn bắt hiệu quả như vậy.
Đằng Nguyên không thích sự tọc mạch của Lưu Hoàng Du, lạnh lùng nói bừa, cực lực né tránh. Hắn nhận ở cùng phòng với Điền Đông, lòng sốt ruột không yên. Dùng cơm tối xong, Đằng Nguyên không đi kỹ viện với Lưu Tống và Lưu Hoàng Du mà về phòng uống trà, ngẩn người nhìn phố xá rực rỡ ánh đèn. Căn phòng này nằm ở lầu hai của khách điếm, cảnh trí rất đẹp.
Điền Đông cũng không đi kỹ viện, vào phòng cười khà khà hỏi Đằng Nguyên:
- Đằng lão đệ, sao không ra ngoài vui chơi một chút? Đệ còn trẻ tuổi mà đã thanh tâm quả dục vậy ư?
- Đệ nóng ruột. – Đằng Nguyên nói thẳng, phóng tầm mắt ra xa. – Thê nhi ở nhà đơn độc, ngộ nhỡ…
Điền Đông ngồi xuống đối diện, lắc đầu, phủ nhận quyết liệt:
- Đệ nghĩ nhiều rồi. Trạch viện của đệ sát vách Mộc gia, chỉ cần khẽ có bất trắc, Mục Nhan hô lên vài tiếng, nam nhân Mộc gia sẽ chạy sang ngay. Mà người làng hầu hết thành thực, chẳng ai nửa đêm đục tường khoét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095930/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.