Sáng sớm hôm sau, Đằng Nguyên kéo Điền Đông ra một góc nhắc nhở:
- Điền đại ca, coi chừng đây là bẫy.
- Hả? – Điền Đông ngơ người.
Đằng Nguyên hừ lạnh:
- Huynh chưa từng nghĩ đến? Nếu thực sự có phương pháp trốn, tại sao chúng ta rình rập cả tháng không tìm được? Kinh nghiệm băng rừng vượt núi của huynh và Lưu Ngọc Lâm chẳng thua kém bất cứ kẻ nào; mưu lược thì ai qua được Lưu Tống đại ca… Vậy mà chúng ta vẫn ngồi trong này, ngày ngày còng lưng làm trâu làm ngựa cho lũ chó Vạn Tư quốc. Giả sử có một tên thiên tài xuất thế tìm ra phương pháp, chúng ta cũng phải xem xét khả năng thành công của một người so với một nhóm lớn.
Điền Đông chăm chú nghe, gật gù:
- Đệ nói phải. Bẫy thì ta chưa nghĩ đến nhưng đám hán tử Tập thành bẫy chúng ta làm gì?
- Đệ nghĩ nếu có bẫy, chính họ cũng bị bẫy. Tên tổng quản Vương Lộc bụng to mắt hí độc địa như rắn rết. Nếu y nghe tiếng gió về một cuộc đào tẩu, biết đâu y tương kế tựu kế, bơm tin tức giả để hốt trọn một mẻ thì sao?
Điền Đông chưa nghĩ đến điểm này, trầm ngâm hẳn, lông mày nhíu lại. Đằng Nguyên tiếp tục:
- Trường hợp khác có kẻ muốn thoát ra, lợi dụng đám đông có cùng khát vọng, lừa bọn họ và cả chúng ta để tạo ra một cuộc đào tẩu quy mô. Nhiều người trốn đương nhiên khả năng thành công sẽ thấp, đánh rắn động cỏ. Đám lính cai nô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095909/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.