Những kẻ vừa nhao nhao đòi khai khống đầu nô lệ lũ lượt cụp mắt. Khai tăng một nô lệ, lấy thêm một phần lương thực thì phải nộp về một phần đá, làm gì có chuyện bạc của Thành chủ dễ nuốt như vậy. Hiện giờ khu Hạ chỉ còn ba trăm nô lệ, sản lượng đá tụt hẳn so với trước kia. Dù cố đấm ăn xôi, đốc công ráo riết cũng chỉ ép nô lệ chết nhanh hơn mà thôi, đá không tăng được là bao vì sức người đã suy kiệt.
Nếu tăng đốc công mà giải quyết được chỗ đá thiếu hụt thì đâu có cuộc họp này.
Vương Lộc cười khẩy lắc đầu ngao ngán:
- Các ngươi chỉ biết miếng ăn trước mắt, không suy nghĩ sâu xa. Nô lệ đợt này từ đâu ra mà nhiều như vậy? Chẳng phải đây là chiến tích của Bạch Đà quân ư? Bọn họ tràn sang Sa Lục Châu cướp bóc, bắt người về, bắt bao nhiêu, giao cho mỏ đá bao nhiêu đều ghi rõ từng chữ trong sổ sách. Bạch Đà quân không phải báo cáo lại với Thành chủ sao? Hồ đồ…
Nói đến đây, nhiều cai nô đã hiểu ra.
Số lượng nô lệ Sa Lục Châu được đưa tới mỏ đá là bao nhiêu, tướng lĩnh Bạch Đà quân và Thành chủ nắm rõ. Giờ còn chưa qua một mùa đông mà đã giảm gần một nửa, lượng đá giao về thành tụt rõ rệt khiến bên trên nhìn xuống, lộ ra chuyện nô lệ bị bức chết. Những kẻ tai to mặt lớn trong Bạch Đà quân đương nhiên không vừa mắt. Chiến lợi phẩm mà bọn chúng mất công cướp về dùng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095887/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.