Sau khi giao bột rêu cho Liễu Giác Tô, Đằng Nguyên đi rửa bát đá của mình rồi về nhà gỗ nằm sớm. Các huynh đệ vào sau, thì thầm nghị luận về đãi ngộ mới, đoán già đoán non không biết chuyện tốt này duy trì đến bao giờ. Đằng Nguyên nằm im nghe, đầu loạn cào cào trăm ngàn suy nghĩ.
Nếu Liễu Giác Tô thành công, đảm bảo sau khi cai nô khu Hạ bị ngộ độc, một trận tinh phong huyết vũ sẽ giáng xuống đầu tất cả nô lệ. Nếu gã thất bại, không chừng chính gã rước hoạ sát thân. Đằng Nguyên bắt đầu hối hận vì đã đưa bọc rêu độc cho Liễu Giác Tô. Không dưới một lần hắn muốn ra khỏi lều đi tìm Liễu Giác Tô, lấy lại bọc rêu nhưng không dám.
Liễu Giác Tô không về nhà gỗ ngủ. Nghe nói gã ngủ ở phòng chứa củi vì chỗ đó kín gió, gần trù phòng, tiện cho đám cai nô sai sử. Liễu Giác Tô gần đây bổ củi, gánh nước, nhóm lửa suốt ngày, loanh quanh ở phòng chứa củi, chỉ thấy mặt lúc lãnh đồ ăn. Giờ muốn tìm gã là phải đi tới kho chứa củi, tức là tiếp cận trù phòng. Đằng Nguyên đâu có ngu mà lội ngược về phía đó.
Vậy nên dù hối hận, hắn vẫn phải nằm im tại chỗ như không có chuyện gì xảy ra.
Đêm về khuya, gió rít ào ào qua khe cửa gỗ khiến nô lệ lạnh run, dịch sát vào nhau đắp chung thảm bện bằng dây leo. Họ không được phát chăn nên ai nấy tước dây leo, cố bện thảm thật dày và nhiều lớp đắp cho ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095886/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.