Tra xét không có kết quả, đám lính cai nô ôm cục tức thả cho nô lệ xuống núi, chúng túm tụm một chỗ rì rầm nghị luận xem kẻ nào có khả năng là hung thủ. Dù không nói ra nhưng những tên cai nô bỏ vị trí xuống trước bị đồng bọn kín đáo nghi ngờ, sự giả tạo bao trùm, kẻ nọ đề phòng kẻ kia.
Đằng Nguyên nhìn đám lính cai nô tăng cường tuần tra; đi theo nhóm từ hai, ba tên trở lên; bố trí những chỗ kín đáo để quan sát… cười khẩy khinh bỉ. Mất bò mới lo làm chuồng, chết người rồi tăng cường canh gác có ích gì. Hắn cũng không thiếu thủ đoạn giết người, để xem kẻ ngoài sáng và người trong tối, ai hơn ai.
Những ngày tiếp theo, Đằng Nguyên đi đến nơi, về đến chốn. Ban đêm dù có dậy đi vệ sinh hắn cũng chỉ một đường tiến vào rừng rồi cun cút đi ra, gặp cai nô đi một mình cũng không ra tay. Dù không nhìn thấy nhưng Đằng Nguyên biết đám cai nô hiện tại không ngu và chán sống đến độ đi một mình. Kẻ này lượn lờ trước mặt hắn, một đám khác có lẽ đang núp đâu đó quan sát. Chỉ cần hắn động thủ, đầu hắn lập tức rời khỏi cổ.
Chiêu trò thả con săn sắt bắt con cá rô này hắn chơi chán từ mấy nghìn năm trước, lũ phàm nhân nghĩ mình hơn người sao có thể là đối thủ của hắn.
Đằng Nguyên đủng đỉnh nhìn cai nô diễn trò điên khùng câu kẻ thủ ác lộ diện, không hề ra tay cho đến cuối tháng mười, một cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095889/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.