Gió núi rít gào thổi ngược, bất chấp Lưu Hoàng Du có gào thét thế nào cũng không thắng được sức mạnh thiên nhiên. Mọi thanh âm gã phát ra lẩn quất trong khu rừng thưa trơ trọi lá, bị gió tuyết cuốn về phía tường đá, tan rã trong màn đêm, không một lời kêu gào cầu cứu nào vọng được tới bờ suối. Lính cai nô không nghe thấy, nô lệ càng không.
Lưu Hoàng Du gào hai khắc, mệt nhoài, khản tiếng, toàn thân lạnh ngắt. Gã cố gắng lê lết về phía gốc cây to để tránh tuyết, mỗi cử động kéo lê hai ống chân gãy trên nền đất khiến gã đau đến nghiến răng nghiến lợi. Hình ảnh tử thi Đằng Nguyên nát bấy vì đòn roi, đông cứng lại chỉ sau một đêm phơi tuyết khiến Lưu Hoàng Du kinh sợ, gắng sức chịu đau mà bò từng chút, từng chút một.
…
Sáng hôm sau, Điền Đông ra khỏi nhà gỗ với một tấm thảm dày cột chặt trên người, đội mũ thô lậu đan bằng dây leo. Nô lệ đều trọc đầu, giá rét kinh khủng thế nay nếu phơi đầu và thân trên vách núi, đảm bảo sớm bị đông chết. Tuyết rơi dày phủ kín bờ suối và bãi sỏi. Điền Đông nhìn lên núi chỉ thấy tuyết phủ trắng xoá một màu, thời tiết này mà phải lên núi thì… Nghĩ cũng không dám nghĩ.
Điền Đông vốc luôn tuyết ở cửa nhà gỗ chà soàn soạt lên mặt, lạnh buốt óc. Cửa nhà gỗ chia thức ăn mở, tiếng trống tùng tùng vang lên. Nô lệ bắt đầu đổ ra xếp hàng lãnh thức ăn. Điền Đông giục các huynh đệ khác mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095870/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.