Lưu Hoàng Du bò tới sát thành hố xác, dùng hết sức bình sinh bám vào lớp băng tuyết trên thành hố, muốn leo lên. Nỗ lực vô vọng của y chỉ khiến tuyết đọng trên thành rụng lả tả xuống, phủ lên đầu lên mặt y. Cứ leo được một đoạn trượt một đoạn, vừa đau vừa mệt, không tác dụng gì.
Đằng Nguyên khoan khoái nằm nhìn, cười thầm.
Đáng đời tên súc sinh tham sống sợ chết, bán rẻ đồng hương.
Lưu Hoàng Du bò, trườn, lăn lộn hồi lâu cũng chỉ nhích được lên một đoạn, đuối sức nằm thở hồng hộc. Đằng Nguyên nghe thấy tiếng thịch thịch nho nhỏ giống như có một đám sói núi đang tiến đến. Lưu Hoàng Du chẳng hề hay biết, nghỉ một lát lại tiếp tục bò. Dùng tay không không được, y dùng chân để hỗ trợ.
Có điều cả hai chân đã bị đập gãy, vốn dĩ cử động đã đau đến rút xương rút thịt đừng nói cố dùng chân để trèo. Y rít lên những tiếng thê lương, thở hắt ra từng hơi như người sắp chết. Nhưng Đằng Nguyên biết y sẽ không chết.
Những kẻ có chí cầu sinh, sự sống rất dai dẳng, không thể dễ dàng bỏ mạng.
Tiếng bước chân của đám sói ngày một gần, tiếng hú vọng tới khiến Lưu Hoàng Du giật thót mình, trượt xuống một đoạn dài. Y kinh sợ, điên cuồng bò lên, bất chấp đau đớn mà dùng cả chân; bất chấp mười đầu ngón tay tứa máu mà cào cấu vào băng tuyết, cố gắng lên khỏi hố.
Đằng Nguyên cười nhạo.
Với tình trạng đó, lên được miệng hố rồi thì đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095868/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.