Nô lệ bị cai nô khua dậy, chọn ra một số kẻ bắt đi nấu cháo.
Lính cai nô, lính canh mỏ nhiều tên đi ngoài cả ngày lẫn đêm, sáng ra nằm bẹp một chỗ thoi thóp thở. Những khoảng rừng bên cạnh các khu phảng phất mùi thối khắm, tanh tưởi dù lính cai nô đã lấp đất sau khi giải quyết nhưng vì số lần quá nhiều, tình trạng tiêu chảy, nôn mửa nghiêm trọng nên vẫn có mùi rất kinh khủng.
Lính cai nô quá mệt mỏi không thể đốc công được, Tằng Minh, Thôi Dự và Húc Dương thống nhất tiếp tục cho nô lệ nghỉ. Ba tên đầu sỏ ngồi họp ở nhà gỗ của Thôi Dự ở khu Trung, thay vì uống trà thì trên tay mỗi tên cầm một bát thuốc đen ngòm. Thôi Dự nhăn mặt nhíu mày uống một hơi hết sạch bát thuốc, đặt cạch xuống bàn, hừ lạnh:
- Dược phòng hết sạch thuốc rồi. Nếu hôm qua ta không nhanh trí bắt để lại một ít, hôm nay một giọt thuốc cũng không có mà uống.
Tằng Minh thở dài bực tức:
- Dược phòng khu Hạ vốn chẳng còn bao nhiêu thuốc, sắc một lượt ngày hôm qua, chia cho mỗi kẻ một bát là hết. Hôm nay đổ nước vào đun lên cũng chỉ còn màu đục đục, chẳng tác dụng gì. Tình hình này quả thực không ổn.
Húc Dương trầm ngâm xoay bát thuốc vẫn còn một phần ba trên bàn, cất giọng the thé:
- Ta đã suy nghĩ cả đêm nhưng vẫn không hiểu nổi thủ phạm xuống tay như thế nào? Tại sao nô lệ không bị?
- Vẫn có số ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095861/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.