Liêu Dương và Đại Tư đi chưa quay lại Khánh Trường, Cơ Lâu và nhiều tên cai nô trên các vách núi khác cũng ôm bụng nhăn nhó bỏ vị trí chạy té khói. Trên vách núi trơ trọi làm gì có chỗ ngồi giải quyết, chúng buộc phải xuống sườn núi tìm chỗ kín đáo một chút để ngồi.
Viên Lịch nhìn qua nhìn lại các vách núi, quan sát nô lệ vẫn đang làm việc hùng hục, sắc mặt ngày càng xấu, mồ hôi túa đầy trán. Y móc trong ngực áo một cái túi nhỏ, lấy thứ gì đó ra nhai, đi qua đi lại, biểu tình sốt ruột, dường như đang chờ cai nô khác quay lại.
Các nô lệ khúc khích cười Viên Lịch cũng không có tâm trạng quát mắng, đánh đập, y như kiến bò trên chảo lửa. Đến khi Đại Tư tay ôm bụng, tay bám vào đá quay ngược lên vách núi thì Viên Lịch vội chạy xuống sườn núi. Điền Đông không nhịn được phì cười khiến Lưu Ngọc Lâm, Điền Vỹ Thái, Điền Lục cười theo. Liễu Hạng tròn mắt nhìn Viên Lịch chạy trối chết, lại nhìn sang các vách núi khác thấy cai nô bỏ vị trí gần hết vì đau bụng, đột nhiên reo lên:
- Cái… tổ phụ… Điền đại ca…
Điền Lục chỉ trỏ loạn. Điền Đông nhướn mày:
- Cái gì?
- Cai nô… Cai nô bị hết kìa. Nô lệ không bị…
Điền Đông lập tức ngừng cười, nhìn qua nhìn lại một hồi, đột nhiên mắt sáng rực lên:
- Không thể nào…
Lưu Ngọc Lâm reo lên:
- Dưới sườn núi thì sao? Chẳng lẽ có kẻ hạ thuốc cai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095863/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.