Dĩ độc trị độc vốn không phải phương pháp có thể đùa.
Dù Đằng Nguyên không nhớ ký ức cũ nhưng hắn tự tin mình đã có mấy vạn năm chơi đùa với độc dược, độc trùng, độc vật; thậm trí độc phù, độc trận, độc đan của yêu thú… Hắn chỉ cần ngửi, nếm, nhìn, lập tức biết độc tính, phương pháp phối chế, khắc chế độc.
Đan dược bồi bổ thân thể phàm nhân và tu tiên giả Đằng Nguyên không rành nhưng độc dược để giết bọn chúng thì Đằng Nguyên tự tin đứng dưới một số ít người, đứng trên vạn người. Vài ba thứ độc khắc độc đơn giản này hắn chấp nửa móng tay. Cho nên vừa nghe nói đến cách của Tằng Minh để trị tiêu chảy cho lính cai nô, Đằng Nguyên đã cười đến phát rồ.
Chúng đang tự đâm đầu vào chỗ chết.
Đằng Nguyên đi từ khu Hạ sang khu Trung rồi đến khu Thượng nhìn một lượt, thấy quả thực cai nô đều ăn canh độc mà nô lệ từng ăn. Hắn lắc đầu chê bai, thoả mãn lượn lên các vách đá tìm kiếm, làm dăm ba thao tác vặt vãnh rồi kiếm chỗ nằm đánh một giấc.
Sau khi ăn xong canh độc, nhiều tên cai nô ngừng đi ngoài, có thể trở về nhà gỗ nằm ngủ. Nhiều tên vẫn tiếp tục đi, lê lết ở bìa rừng, vây quanh những nồi nước lớn để uống, đốt lửa sáng rực.
So với đêm hôm qua, tình trạng chạy qua chạy lại của đêm nay giảm hẳn, cai nô mệt mỏi ngủ gục ở chòi canh, điểm gác, ngủ ở bìa rừng. Số ít có thể ngủ trong nhà gỗ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095854/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.