Liêu Tử Diệp lại mất hơn ba tiếng để quay về thành phố, nhưng cô không trở về căn hộ của mình, mà trực tiếp đến thẳng biệt thự của Ngô Quân Kỳ, tìm anh.
Lúc gặp được cô, Tân Kỳ khá bất ngờ, nhưng trước tiên phải chạy đến ôm cô một cái.
“Mẹ! Cuối cùng mẹ cũng tới rồi.”
“Xin lỗi vì để con chờ lâu. Mà Tân Kỳ này, ba đã về chưa con?”
“Vẫn chưa ạ! Ba nói, ba đi tìm mẹ từ tối qua tới giờ, con tưởng mẹ với ba gặp nhau rồi chứ.” Tân Kỳ hồn nhiên đáp trả.
Đứa trẻ ấy đâu hay tâm can cô bây giờ như cuộn trào gió dữ, vừa lo, vừa ân hận vì đã không gọi điện nói trước với anh trước khi về nhà gặp mẹ.
Nhưng rốt cuộc thì anh đi đâu được chứ? Sao cứ phải làm cô lo lắng thế này.
“Mà mẹ ơi, tối qua ba còn không chịu uống thuốc nữa đó, con có nói nhưng ba chả nghe lời.”
Tân Kỳ lại khéo biết cách nói chuyện, vừa mách xong cũng thấy ngay sắc mặt càng tệ hơn từ Liêu Tử Diệp.
“Mẹ biết rồi, để khi nào ba về, mẹ la ba nha! Giờ con đưa em lên phòng chơi đi, mẹ có việc bận một chút.”
“Vâng ạ!”
Hai đứa trẻ dắt nhau lên phòng, vừa hay lại đúng lúc Diêu Mạn gọi điện tới tìm Tử Diệp.
“Mình nghe!”
“Diệp hả? Cậu gặp Ngô Quân Kỳ chưa? Tối qua anh ta tìm mình để hỏi thăm tung tích của cậu với Tử Kỳ ấy. Vốn dĩ mình định không nói rồi, còn cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-ky-tranh-sung-doc-nhat-cung-chieu/3548477/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.