Bệnh viện về đêm...
Mùi khói đạn hòa vào máu nổi bật trên chiếc băng ca trắng xóa. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về bệnh nhân khi thấy cả đoàn phim chạy theo sau. Tường Chi từ đầu chí cuối siết chặt tay Thanh không rời nửa bước, nàng hôn mê khiến em hoảng sợ, còn nghe phong phanh bác sĩ trao đổi bên tai.
"Trúng đạn làm gãy xương đòn, mau kiểm tra xem có đè vào mạch máu hay không."
Vừa đến trước cửa phòng cấp cứu đã có Bác ruột của Thanh đứng chờ, nhìn cháu mình mà ông run bần bật, không phận sự đẩy Tường Chi ra bên ngoài. Nàng bịn rịn từng ngón tay lên cánh cửa muốn nhìn thấu bên trong, toàn thân ướt đẫm nhưng nổi lòng là ngọn lửa thiêu rụi. Nào ai muốn đứng ở vị trí này bao giờ. Chờ đợi kết quả chẳng khác nào van xin với thần chết.
Không ai biết các nàng là loại tình cảm gì, chỉ thấy người khóc không thành tiếng nghe mà đau nhói vô cùng. Chiếc áo khoác phủ nhẹ lên bờ vai Tường Chi, một người dìu nàng xuống ghế ngồi trấn tĩnh. Đoàn phim có trách nhiệm cứ thế mà ở lại cho đến khi cảnh sát tìm đến. Đồng nghiệp vừa bắn An Thanh bây giờ đứng không vững, đạo cụ phạm pháp bị tịch thu.
"Chi mau về thay đồ kẻo cảm lạnh, để anh lo."
Đạo diễn lên tiếng quan tâm khi nơi đây chỉ còn lẻ tẻ vài bóng hình. Tường Chi khẽ lắc đầu, trầm mặc như pho tượng cảm nhận không gian đầy mùi thuốc sát trùng. Nếu vắng mặt, nàng sẽ trở thành kiểu người gì mà rời đi lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-khuc-giua-chung-ta/1120474/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.