Đêm đó hai nàng xoa dịu thêm những gì, chúng ta không biết.
Gót giày vang lên từng thanh âm vươn vấn đến trước cửa nhà. Thanh đưa em về, nhưng bản thân lại lưu luyến không muốn quay đi. Trời trở khuya càng thêm vắng lặng, hai thân hình đứng sát bên nhau mà nghe rõ cả hơi thở điều hòa trái tim mình. Im lặng đôi khi cũng là một loại ngôn ngữ, có nhiều điều khó nói, hoặc chúng thay Thanh nói yêu em.
Người trước mặt cao hơn Chi rất nhiều, mãi đến khi Chi phải ngước đầu lên mới thấy Thanh đang ngắm em không rời mắt. Khóe môi Thanh nở điệu cười ảm đạm, em nhìn mà chua xót, bí mật trong lòng càng tăng phần dãy chết quằng quại em.
"Tối nay... chị ở lại nhé?"
Ngỡ rằng đây là điều Thanh chờ đợi, nhưng hóa ra đáp trả em lại là cái lắc đầu dịu dàng. Nàng chỉ muốn đứng cạnh em thật lâu mà tủi thân cảm nhận. Một người rước lấy quá nhiều tổn thương như Thanh, khi nếm được vị ngọt chỉ sợ đó là ảo giác. Đưa ngón tay thon dài vuốt dọc chiếc mũi cao của Tường Chi, em là thật, Thanh đủ mãn nguyện rồi.
"Tối nay, chị về."
Một chút mất mát len lỏi trong tia mắt Tường Chi, tuy vậy ngàn lần lại không dám níu giữ. Nhìn gương mặt yêu chiều của Thanh chỉ bằng một bên mắt, bệnh tình bóp nghẹt cổ họng Chi, nhắc nhở không được để bản thân suy nghĩ mâu thuẫn. Quẹt thẻ mở khóa, đèn trong nhà rọi sáng hành lang, Tường Chi cứ như vậy mà giữ tay ở thanh chốt.
"Vậy... khi nào thấy chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-khuc-giua-chung-ta/1120473/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.