Sau đêm đó không gọi là gương vỡ lại lành, cũng chẳng phải mập mờ. Chỉ là chúng ta không có tên.
Những ngày qua, đeo băng cố định trên xương đòn làm An Thanh rất khó chịu. Ba tuần là khoảng thời gian tối thiểu để nàng hồi phục, mỗi ngày đều chăm chỉ cử động cơ vai. Tuy vậy bản thân không hề thấy hối hận, ngược lại vui sướng tột cùng vì nhờ thế Chi mới thường xuyên đến thăm.
Nghe qua có chút ủy khuất, Thanh tặc lưỡi gạc đi.
Lười nhát tựa lưng trên giường trắng rộng rãi, hầu hết thời gian Thanh đều trầm lặng nhìn vào màn hình Laptop. Không biết dạo này nàng thích xem gì, chỉ thấy lâu lâu khóe môi nhếch tiếng cười khẽ, ánh mắt hài hòa chứa cả bầu trời trong xanh. Phải chăng, tình yêu là liều thuốc chữa lành?
Đắm chìm vào niềm vui đơn giản khiến Thanh không nhận ra có vị khách không mời mà đến. Mẫn Anh bước vào tùy tiện đặt bó hoa xuống bàn, vẻ mặt đầy thú vị quan sát.
"Tôi được chào đón chứ?"
Tưởng chừng sự đột ngột này biến không khí trở nên nặng nề nhưng không, Thanh điềm tĩnh cư xử, còn chủ động đứng dậy rót nước mời Mẫn Anh. Nhìn dáng vẻ đuối sức đến tay cũng run run đổ tràn ra ngoài, Mẫn Anh lần đầu chứng kiến sự tử tế của Thanh mà thích thú. Vốn dĩ tới đây để xem xét tình hình, hóa ra bây giờ Thanh vô hại như vậy. Cảm thấy xem kịch hay đã đủ, cô ta lại quay đi mà không uống.
"Sao phải khổ sở như vậy, xem như chúng ta đều vì tình yêu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-khuc-giua-chung-ta/1120475/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.